Con ơi, tha thứ cho mẹ nhé!
Tôi ngồi bần thần suốt buổi chiều trong bênh viên. Không dám về vì thương con. Nhưng lại sợ đối diện với nó. Cô con gái bé nhỏ, có khi nào con hiểu được, mẹ cũng đau lòng lắm không?
ảnh minh họa
Cac anh chi kinh mên!
Tôi vừa trở về nhà từ bệnh viện. Con gái tôi vừa thoát qua cơn nguy kich. Cháu rơi từ ban công tầng 2 xuống đất. Thât may mắn, cháu rơi trúng chiếc bạt căng ở dưới nên chi bị gãy chân. Con bé không hề khóc, nó lì lợm nhìn tôi. Nó nói, mẹ cứ về đi, con sẽ tự lo được cho bản thân mình. Bao nhiêu năm rồi, không có mẹ, con đã quen. Con bé nói với tôi như vậy, lạnh băng như kem. Nó thực sự gây trong lòng tôi môt cơn đau. Dường như người ta rất khó lòng tha thứ cho sư vô tình. Tôi ngồi bần thần suốt buổi chiều trong bênh viên. Không dám về vì thương con. Nhưng lại sợ đối diện với nó. Cô con gái bé nhỏ, có khi nào con hiểu được, mẹ cũng đau lòng lắm không?
Cách đây hai tuần, tôi đã đi ăn trưa cùng người ban trai cũ. Anh ấy nói, sẽ không bao giờ tha thứ được cho cha mình. Tôi biết anh rất hân cha mình. Nhưng tất cả những gì tôi học được trong cuộc sống này, đến tận bây giờ vẫn là sự tha thứ. Tôi nói với anh, ngày xưa anh bỏ rơi em đi lấy người khác, em đã rất hận. Nhưng giờ thì em tha thứ được cho anh rồi. Người yêu cũ của tôi nói, không thể so sánh hai chuyện đó với nhau. Tình yêu là nhân duyên, tình còn thì còn mà hết duyên thì chia tay. Nhưng phụ tử là chuyện huyết thông, ngoài tình yêu thương nó còn trách nhiệm nữa. Mỗi lần gặp cha anh, hai người lại cãi vã nhau và nói những lời tàn tê. Và có lần anh gào lên: “Điều tồi tệ nhất trong đời tôi chính là tôi có một người cha như ông”.
Họ không nhìn mặt nhau nữa. Và dường như trong lòng anh, đó là một vết thương không bao giờ có thể lành. Môt vêt chém không bao giờ liền dấu. Quay trở lại chuyện con gái tôi, năm nay nó đã 10 tuổi. Tôi và bố nó chia tay nhau khi nó mới 4 tuổi. Cuộc hôn nhân của chung tôi không hẳn là bi đát. Khi ây tôi là môt nhà báo, quen biết rộng, cũng xinh đẹp. Gia đình tôi chi có hai cô con gái, nên rất cưng tôi. Mẹ tôi luôn nói, tôi phải chọn một ngươi đàn ông tử tế để yêu. Sau khi bị ngươi bạn trai cũ (mà tôi vừa nhắc tới) bỏ rơi, tôi gần như mất niềm tin vào đàn ông. Nhưng chính anh đã đến và kéo tôi quay lai cuôc sống yêu đời. Anh là giảng viên một trường đại học, cùng nhóm bạn mở công ty riêng, cuôc sống tư lâp, không giàu, biết điều.
Yêu nhau 6 tháng sau thì cưới, mọi chuyện tuần tự lớp lang. Mẹ tôi nói, thôi cho chúng tôi ở một phòng trong nhà mẹ cho đi lại cũng gần. Còn căn nhà chung cư của anh thì cho thuê. Khi tôi sinh con gái, cuộc sống cũng vẫn còn rất tốt đẹp. Lúc ấy công việc của anh cần đầu tư và anh đã bán căn nhà đó đi để đầu tư cho công ty. Thật không may, mọi thứ đã trở nên nguy hiểm khi anh chơi chưng khoán. Mất sạch. Cũng có thể từ đó mà mâu thuẫn của chúng tôi trở nên nặng nề. Chồng tôi cáu gắt và hay nói những câu nặng nề. Anh hay tham gia vào nhưng chuyện bông pheng ngoài đường và hay lý sự vơi mẹ vợ. Cuộc sống chung có nguy cơ bi phá vỡ. Tôi quyết định cả gia đình thuê một căn nhà để ơ riêng. Nhưng không được bao lâu, tôi phát hiện ra anh đưa gái về nhà, ngủ trên chính chiếc giường của chúng tôi. Khi tôi nói, anh cũng quay sang “phản pháo”. Anh nói anh thừa biết tôi đi với sếp đến những đâu, đi ăn trưa với ai và từng chui vào khách sạn nào. Tôi phải thưa nhận anh là ngươi giỏi theo dõi. Tôi không ngờ anh đã biết mọi chuyện.
Video đang HOT
Tôi ôm con bỏ về nhà me đẻ. Cuộc sống trở nên mệt mỏi và chúng tôi quyết định ly hôn. Một cuộc hôn nhân chẳng ra làm sao và kết quả là con gái tôi phải gánh chịu một cuộc chia tay không hẹn trước. Tôi cũng rất tan nát cõi lòng, chứ không phải tôi hào hưng với điều này.
Chia tay nhau được hai tháng, tôi có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng đúng lúc đấy là trào lưu chơi chứng khoán lên rất cao và tôi chán nghề làm báo. Tôi bắt đầu tham gia đầu tư chứng khoán và tôi quen chồng tôi bây giờ. Lúc đó hai đứa hay ngồi cà phê ở hai bàn đối diện để theo dõi sàn chứng khoán buổi sáng. Sau đó là rủ nhau đi ăn trưa. Có thể nói đó là một người đàn ông sôi nổi, có sức khỏe nhưng không có nền tảng hoc thưc. Ban đầu tôi hơi khó chịu, nhưng rồi cảm giác có một người đàn ông đưa đón và có tiên lo cho cuộc sống của mình khiến tôi dễ chịu dần. Hơn thế, tôi đã đổ vỡ một lần, đàn bà đã ly hôn kiếm được người đàn ông tử tế cũng không dễ dàng gì. Vậy là tôi quyết đinh yêu anh.
Một mối tình cũng rất cuồng nhiệt. Lắm khi cãi vã, lắm lúc cũng điên cuồng yêu. Khi hứng chí, anh dẫn tôi đi Vincom mua đủ thứ. Nhưng khi giận nhau, anh cũng sẵn sàng chửi bới. Tôi lắm khi muôn chia tay, nhưng nghĩ lại những cái đươc vẫn nhiêu hơn nên cố công gìn giữ. Rồi làm đám cưới. Anh hứa rất nhiều trước ngày cưới, nhưng đến khi cưới xong thì mọi chuyện đã không như ý.
Chồng tôi thưc ra không có tiền nhiều. Lúc yêu tôi là lúc anh chơi chưng khoán và rất có tiền. Nhưng số tiền vốn là do mẹ anh cung cấp. Gia đình anh có một miếng đất rất lớn ở Mỹ Đình, bán đi và mẹ anh giữ lai, chỉ cho mỗi đứa con mấy trăm triệu làm ăn. Giờ anh vẫn ơ nhà mẹ. Lấy chồng, tôi cũng phải theo anh về làm dâu. Hơn 30 tuổi mới hiểu cảm giác sống trong nhà ngươi khác cưc khổ thế nào. Nhưng lúc này, tôi không thể làm khác được.
Con gái tôi ở với mẹ được đúng ba ngày thì nó tìm mọi cách gọi điện cho bà ngoại xuống đón về. Ngày hôm đó, tôi đi làm thì nghe mẹ tôi gọi điện là bà đã đón con. Tôi chưa nghĩ tơi tình huống này, cảm thây rất buồn và lo lắng. Nhưng chồng tôi thì thản nhiên nói, thưc ra me anh cũng không chấp nhận con gái tôi. Nên để nó ở với ông bà ngoại là tốt nhất. Tôi đã khóc rất nhiều.
Viêc kinh doanh của vơ chồng tôi lên xuống thất thương rồi rơi vào ngõ cut khi cả hai đều đầu tư chưng khoán sai lầm. Tay trắng. Tôi có chút lương còm, còn chồng tôi thì lại quay về ngửa tay xin me. Cay đăng. Mẹ anh nói, nếu tôi đẻ được cho gia đinh bà một đưa con trai, bà sẽ cho chúng tôi môt căn nhà và 3 tỷ đồng làm vốn. Tôi cũng mong điều đó. Vì chẳng còn lưa chọn nào khác. Nhưng cuối cùng, tôi lại gặp trục trặc trong việc có con. Và sống cảnh cá chậu chim lồng suốt mấy năm, vì không thể thoát ra được. Va suốt thời gian ấy, tôi tự an ủi rằng, con gái tôi được sống với bà ngoại và cháu vẫn học hành tốt, lại ngoan.
Chồng tôi không có tiền, lại chẳng biết làm gì, anh sinh hư. Anh tham gia vào nhóm bài bạc và mọi chuyện càng trơ nên bế tắc hơn. Và sợ hãi hơn nữa, anh tham gia vào một nhóm giang hồ chuyên đòi nợ thuê. Tôi nói với mẹ chồng tôi, bà im lăng hồi lâu rồi nói, thưc ra trước khi buôn chưng khoán, đòi nợ thuê là công việc của chồng tôi. Tôi chết lặng. Mọi điêu đã rõ rang. Tôi lặng lẽ bán những cổ phiêu cuối cùng, giá rẻ mạt, để lấy 500 triệu và tìm cách trốn về nhà bố mẹ để nuôi con. Nhưng khi tôi vừa đi thì chồng tôi ra lệnh, tôi phải về nhà ngay, nếu không sẽ cho giang hồ phá tan ngôi nhà của bố mẹ. Tôi cũng sợ anh làm bậy. Bạn bè khuyên tôi là nên báo Công an vì giơ làm gì cũng cần theo pháp luật. Tôi cũng biết vậy nhưng vẫn sợ, lại lặng lẽ xách đô về nhà chồng.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi bằng con mắt ghe lạnh. Trong mắt bà, tôi đã là thứ bỏ đi. Từ đó tôi phải chăm sóc cho gia đình chồng như một thứ ôsin. Tôi không hiểu vì sao tôi lại cứ đọa đày bản thân vào những điều ngớ ngẩn. Tôi nhớ có lần tôi nằm khóc trong đêm, chồng tôi hỏi tại sao, tôi nói tôi thương con. Anh ấy vùng dậy nói, từ giờ tôi mà còn nghe cô khóc, tôi sẽ cho chúng nó cắt lưỡi, khỏi khóc lóc mệt mỏi. Tôi nói, anh là người hay là thú. Anh nói, thú hay người cũng thế, nhưng thằng này nói là làm. Cô gắng sống đợi bà già chết đi, mình có cả cơ ngơi, lúc đó đón con bé về nuôi. Chứ giờ bà ấy quản chặt lắm, không gỡ được. Tôi không mong chờ gia sản đó. Nhưng thực sự tôi sơ chồng tôi. Tôi đâu biết có ngày tôi yêu nhâm một gã giang hồ và sống cuộc đời như địa ngục…
Con gái tôi sống với ngoai và dần lặng lẽ tách khỏi tôi. Nó không oán trách như những đưa trẻ khác. Nó chi lạnh lùng với tôi và không nói một lời. Tôi nghĩ rằng, trong lòng nó đã hằn môt mối hận. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào để thoát khỏi cuộc sống này.
Tôi đã quá rối ren. Mọi chuyện do tôi gây ra. Nhưng tôi là phụ nữ, làm sao chọn được con đường hạnh phúc cho minh.
Theo VNE
Bạn đồng giới hay sờ soạng tôi lúc ngủ
Ban đầu, tôi không bận tâm lắm đến chuyện đó, vì trước giờ tôi cũng hay ở tập thể và chuyện ngủ chung, ôm ấp nhau khi ngủ là chuyện thường.
Con gái ôm nhau ngủ thì có hề gì, vì từ hồi đi học, là sinh viên, ở kí túc, bạn bè nhiều đứa sợ ma hay ngủ chung nhau, nằm sát sạt, còn ôm nhau rít rịt. Tôi cũng cứ mặc kệ, ngày đó đâu có chuyện đồng tính, les hay gay đâu.
Tôi có một cô bạn rất thân, ngày ra trường, chúng tôi thuê phòng trọ cùng nhau. Cô ấy ở với tôi đã mấy năm rồi. Chúng tôi ăn chung, ngủ chung, sinh hoạt mọi thứ đều chung trong một phòng mà chưa có vấn đề gì xảy ra. Mà có vấn đề gì được chứ vì là nhiều người như vậy, ở chung và mọi thứ đều chung đụng với nhau. Thay quần áo cũng thay trước mặt nhau, là con gái cả, có gì mà phiền lòng.
Cô ấy làm nghề trang điểm cô dâu. Nói chung, tay nghề của cô ấy khéo, làm đẹp nên cũng nhận được nhiều lời mời. Cô ấy rất xinh xắn, dễ chịu, nhiều anh chàng theo đuổi. Nhưng mà lạ là cô ấy chẳng yêu ai và chưa bao giờ nói đến chuyện lấy chồng. Còn tôi thì đã có người yêu rồi, chỉ là chúng tôi đợi ổn định công việc rồi cưới nhau thôi.
Nhưng đợt gần đây, tôi bắt đầu để ý những cử chỉ, hành động của cô ấy. Vì là đọc nhiều bài viết trên mạng, thấy tình trạng đồng tính, gay, les này kia tràn lan nên tôi cũng có chút lo lắng. Ban đầu chỉ là những cái ôm khi ngủ, cũng giống như chuyện ngày trước nên tôi chưa nề hà gì. Nhưng đêm đến, tôi thấy cô ấy cứ luồn tay vào áo tôi. Mấy lần tôi giật mình thức giấc, nghĩ là cô ấy đang mơ ngủ, bỏ tay cô ấy ra nhưng một lúc lại thấy luồn vào. Tôi hoảng quá.
Bây giờ đồng tính rất nhiều (ảnh minh họa)
Nhiều khi tôi còn dò hỏi xem cô ấy có biết gì chuyện này không, hay là khi ngủ hay như vậy thì cô ấy nói như không hề biết gì vậy. Tôi cũng hơi hoang mang, không biết thực hư thế nào.
Tôi đã bắt đầu chú ý tới những hành động của cô bạn này. Cô ấy hay chê mấy gã con trai, trong danh sách bạn bè của cô ấy cũng rất nhiều các em hot girl xinh tươi, trẻ đẹp. Và gần đây, cái cách cô ấy thay đồ trước mặt tôi cũng thấy tôi gờn gợn người. Cô ấy cứ cởi hết cả đồ ra, xong mặc từ từ trước mặt tôi mà không hề ngại. Trước giờ chúng tôi cũng thay đồ trước mặt nhau nhưng ít ra tế nhị này kia, quay đi chỗ khác hoặc là cởi một cách từ từ, từng cái một. Đằng này, cô ấy không hề che đậy gì cả, khiến tôi hoảng.
Bây giờ, cô ấy thân thiết tôi hơn nhiều. Mỗi lần tôi đi đâu là cô ấy đều xin đi cùng, bảo muốn đi cùng tôi cho vui. Sắp Tết rồi, tôi hỏi cô ấy bao giờ về nhà ăn Tết, cô ấy bảo, khi nào tôi về thì cô ấy mới về, muốn ở lại chơi với tôi vài bữa, còn gửi quà hàng về chúc Tết gia đình tôi.
Dạo này, tôi đi làm về, cô ấy ngày nào cũng nấu cơm cho tôi, mua hoa quả, chăm sóc tôi như người yêu vậy. Tôi thấy suy nghĩ quá, và có chút sợ sợ. Đêm nào cô ấy cũng giả ngủ để ôm ấp tôi, ôm như thế thì tôi nghĩ sợ lắm, tôi cảm thấy lo lắng về giới tính thật của người bạn thân của tôi. Tôi kể ra câu chuyện này chỉ mong mọi người tư vấn giúp xem có phải cô ấy có vấn đề về giới tính, cô ấy thích tôi hay không? Nếu mà vậy thì thực lòng tôi phải nói chuyện thẳng thắn, không thể tiếp tục chung sống thế này được, sẽ làm ảnh hưởng đến cả hai người. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Vợ mang hết tiền tiêu Tết đi nâng ngực Mãi tới hai tuần sau, tôi chưa thấy vợ nói gì về chuyện sắm Tết cả. Hỏi thì vợ cứ à ơi bảo là chưa có thời gian đi mua. Đợt này, nghe nói vợ được thưởng tết tới 60 triệu, thế mà vợ giấu, không nói một lời, cũng không góp tiền tính chuyện tết nhất, họ hàng như năm ngoái. Vợ...