Con nhập viện, bố vẫn xách valy đi an ủi nhân tình
Thật đau đớn là khi tôi đang một mình nằm viện cấp cứu, em trai bỏ đi vì không chịu được cảnh nhà, mẹ thức trắng đêm đi tìm em thì bố tôi vẫn thản nhiên đến bên bồ.
Tôi là đứa con đầu trong 4 người con của bố mẹ tôi. Gia đình tôi từng rất hạnh phúc vì bố mẹ tôi làm ăn khấm khá, sinh ra 4 chị em tôi khi kinh tế đã khá giả lắm rồi.
Mẹ tôi lấy bố khi cả hai chưa có gì trong tay. Khi đó, bố tôi chỉ là người làm thuê làm mướn cho nhà người ta.
Mẹ tôi một đêm bàn với bố ra làm ăn riêng khi cả hai tiết kiệm được ít vốn, mẹ cũng sẽ chạy vạy đi vay thêm nữa.
Vậy là từ đó, bố tôi chính thức không phải làm thuê mà được là ông chủ hẳn hoi của một tiềm đồ cơ khí nhỏ nằm trên phố Tôn Thất Tùng.
Mẹ bảo, hồi đó chẳng hiểu do may mắn hay tài tính toán của bố mà hai người kinh doanh lời lãi lắm.
Chỉ 2 năm mà bố đã có thể mở được cửa hàng lớn, mở thêm mấy cái cửa hàng trên phố và dưới Hà Đông. Rồi bố từ ông chủ nhỏ thành giám đốc công ty tư nhân luôn.
Lúc đó, mẹ mới dám ‘thả’ để sinh tôi ra. Mẹ kể, ngày tôi chào đời, bố mừng đến rơi nước mắt cứ ôm lấy tôi mà khóc vì hạnh phúc và sung sướng.
Rồi các em tôi cũng lần lượt chào đời sau đó, thằng Hai, thằng Ba, bé Tư. Mẹ bảo đặt tên ở nhà như thế để dễ gọi và ngụ ý con cháu đề huề, đông cửa đông nhà.
Công việc kinh doanh ngày càng khấm khá. Bố bảo mẹ ở nhà chăm con là được, việc làm ăn cứ để một mình bố lo. Mẹ thương con nhỏ, nghĩ cũng chẳng thể bỏ bê các con được nữa nên nghe theo ý bố.
Vậy mà 3 năm sau, bố đã phản bội lại niềm tin của mẹ để cặp bồ. Cô ta cũng có 1 đời chồng và đứa con gái nhỏ.
Bao năm đồng cam cộng khổ, vậy mà bố tôi ăn bùa mê thuốc lú đi theo một người đàn bà đã qua một đời chồng. Ảnh minh họa.
Nhưng vì ăn chơi, chồng đập đá vào tù, cô ta không nuôi được con mà nhẫn tâm từ con để lại cho gia đình nhà nội nuôi. Thật không hiểu nổi, một người mẹ có thể từ con để đi theo trai!
Video đang HOT
Ngày mẹ phát hiện ra bố cặp bồ là khi tôi mới học kỳ đầu lớp 6. Ba đứa em chưa hiểu gì còn tôi đau lắm mỗi khi thấy mẹ khóc, nghe tiếng bố mẹ cãi vã nhau trong phòng kín.
Bố bỏ đi, ông nội già yếu chống gậy chạy theo chửi bố hư đốn nhưng chẳng thể ngăn được bước chân của bố sang với bồ.
Mẹ từ hôm đó bỏ bê cơm nước, mới vài hôm mà mẹ gầy sọp đi. Chẳng biết mẹ làm gì mà đi suốt ngày. Sau này tôi mới biết, mẹ đi theo dõi bố và cô ta.
Có lần mẹ đến căn nhà bố tôi thuê cho cô ta ở đánh ghen, cắt hết giày dép.
Hình như là giày hàng hiệu đắt tiền bố tôi mua cho hay sao mà cô ta ton hót thế nào, tối hôm đó về, bố tôi lấy hết quần áo của mẹ cho vào nhà vệ sinh rồi dội nước mắm với ớt lên.
Đến bây giờ, sau 6 năm cặp bồ, tôi đã 18 tuổi, bố tôi và cô ta đã có với nhau 2 đứa con riêng. Bố tôi cũng chẳng đoái hoài gì đến 4 chị em tôi như trước nữa mà cứ chăm chăm sang với mẹ con cô ta.
Bố tôi còn mua hẳn biệt thự hàng chục tỷ ở ngay mặt phố cho mẹ con và bố mẹ cô ta ở.
Còn chúng tôi chẳng được chu cấp 1 đồng. Mẹ tôi từ ngày phát hiện bố cặp bồ lại ra mở cửa hàng kinh doanh riêng.
Dù không được ăn sung mặc sướng như mẹ con cô ta nhưng chúng tôi vẫn được đi học đầy đủ, không thiếu cơm một bữa nào.
Em trai tôi bây giờ cũng đã lớn và hiểu chuyện.
Có lần thấy cô ta vênh mặt lên lái xe của bố đi trên phố, thậm chí còn láng qua làm em suýt ngã trên đường, nó đã nổi đóa lên chạy theo đòi chặn xe nhưng cô ta tông thẳng vào xe khiến em phải vào viện bó tay.
Mẹ tôi tức quá tìm gặp thì bị cô ta túm tóc đánh ngay ở quán cà phê.
Vậy mà, khi về cô ta vẫn ngon ngọt bảo bị mẹ và em tôi đánh ghen, khiến bố tôi chạy thẳng vào viện không hỏi thăm sức khỏe em tôi một câu đã giang tay tát nó.
Tôi tức quá nhảy vào ngăn bố và chửi bới không ngớt lời rồi lại lãnh luôn một cái tát của bố. Bố con từ mặt nhau. Mẹ tôi cũng chịu đựng hết sức muốn buông bỏ và ly hôn.
Thế nhưng, không hiểu sao bố tôi vẫn không chịu ký đơn. Có lẽ ông không muốn để thiên hạ chê cười, chửi rủa khi phụ bạc người vợ hơn 20 năm kề vai cộng khổ bên mình.
Căm phẫn muốn phá tan tất cả nhưng tôi mới chỉ 18 tuổi và bất lực với hạng nanh nọt, rắn độc đó. Ảnh minh họa.
Hôm qua, tôi lại thấy nhân tình của bố lái xe vênh vang trên đường. Tôi cũng cố lao vào đòi cô ta trả lại xe, trả lại bố cho tôi.
Vậy mà cô ta nhấn ga kéo tôi trên đường để rồi khi bạn bè tôi vào căn ngăn, cô ta hất tôi xuống vệ đường rồi về ngon ngọt với bố thế nào mà 3 người bạn tôi phải vào phường giải trình, còn cô ta vẫn vui vẻ sống tiếp.
Tôi vào viện cấp cứu, em trai tôi chán chuyện gia đình bỏ đi tìm bố, mẹ và 2 em tôi thức trắng đêm đi tìm em.
Tôi đau đớn một mình ở viện, còn bố tôi, ông nội bảo, ‘tối qua bố mày lại xách valy đi an ủi con bồ rồi’.
Căm phẫn muốn phá tan tất cả nhưng tôi mới chỉ 18 tuổi và bất lực với hạng nanh nọt, rắn độc đó.
Tôi phải làm sao để mẹ con tôi có thể sống yên ổn những ngày kế tiếp? Làm sao để bố tôi có thể buông bỏ để mẹ con tôi có thể có cuộc sống mới bên nhau?
Theo Người Đưa Tin
Khi em là con gái xấu
Xét cho cùng, các cụ ngày xưa đã dạy "Nồi nào úp vung ấy" chắc cũng phải ít nhiều có lý, đúng không? Không mong với cao, chẳng cần đạp thấp, chỉ cầu một người vừa vặn. Rồi thời gian trôi, nhất định sau cơn quáng gà, khi sáng mắt trở lại, trai nhà em cũng sẽ nhìn ra được những tinh hoa tiềm ẩn, những vẻ đẹp tâm hồn mà em đang gìn giữ.
Đêm qua ráng thức để đọc cho hết Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà của Y Ban. Sau khi đọc xong thì em nghĩ tên truyện như thế có vẻ không hợp lý lắm, vì cho đến cuối cùng Nấm đã thành đàn bà đâu? Em cũng là con gái xấu, không đến mức "ma chê quỷ hờn Diêm Vương khóc thét", nhưng cũng đạt đến đẳng cấp "ô mai sấu cuối lọ". Em lại còn thua Nấm ở chỗ em kém tài. Cô ấy còn có tài viết văn để chống lưng, em đây mười mấy năm trời gắng sức khai quật đủ kiểu nhưng vẫn không kiếm ra được cái tài nào khả dĩ dùng được. Thế là bất hạnh, bất hạnh vô cùng đấy ạ, em biết thân biết phận nên có bao giờ dám mơ mộng gì nhiều đâu. Em có may mắn là hay được nhận quà, nhưng rất nhiều trong số ấy là do em mè nheo mà có. Tức là em không có được một món quà đúng nghĩa, và tức là con-gái-xấu-thì-không-có-quà.
Khi em là con gái xấu... Thì em không thể thi hoa hậu hoa khôi, mà em chỉ có thể ngồi ghế giám khảo để chấm thi người đẹp mà thôi. Đấy là may mắn lắm mới được ngồi vào chỗ ấy, còn không em chỉ còn biết ôm tivi rồi nghệt mặt ra nhìn, miệng lẩm nhẩm "Ước gì mình được như cô ấy". Thật là tủi.
Khi em là con gái xấu... Thì em không thể thừa cơ lợi dụng cái nhan sắc trời cho để đi đường tắt tới giấc mơ nhà cao cửa rộng, tiền tiêu rủng rỉnh. Muốn với tay tới giấc mơ ấy, em chỉ có duy nhất một con đường là học điên người và làm việc cật lực để tự xây thôi. Nhưng em đã nói, em kém tài mà sức người có hạn, với khả năng của em thì may ra Thượng Đế đắp cho em thêm vài ba kiếp người nữa em mới đủ sức thực hiện giấc mơ ấy. Thật là tủi.
Khi em là con gái xấu... Thì em không thể kén cá chọn canh treo tú cầu kiếm chồng được. Có trai nào dại dột đến "gỡ bom" cho phụ mẫu em đã là may mắn lắm rồi. Mà có trai dại như thế thì đã tốt, chỉ sợ trai bây giờ khôn và "cáo" quá, không bói đâu ra nổi một con "gà" thì em ế, đúng không? Không tủi hơi phí.
Gọn gàng lại là tủi thân vô cùng, gái xấu ạ.
Nếu không là gái xấu, thì bây giờ đang tha thướt váy lụa chốn phồn hoa chứ làm gì phải bon chen giành giật với giới đàn ông như hiện tại? Nếu không là gái xấu, thì hẳn là đang nhất mực ngoan hiền khép nép dựa vai bạch mã hoàng tử, chứ đâu phải vật vã kiếm tấm chồng như rất nhiều "cá sấu" khác. Nếu không là gái xấu, thì sẽ không phải buồn với cái tự do vô đối như thế này.
Khẳng định thêm lần nữa, thân phận gái xấu buồn vô cùng.
Rất nhiều người vẫn an ủi em rằng, thôi thì sắc kém nhưng vẻ đẹp tâm hồn có thừa thì vẫn ổn. Nhưng khốn nỗi, thứ mà trai nhìn thấy đầu tiên là nhan sắc bên ngoài, còn cái vẻ đẹp tâm hồn dễ làm xiêu lòng người ấy phải có thời gian mới nhìn thấy được. Có trai nào đủ tinh tế để cảm nhận ngay lần gặp đầu tiên đâu. Vậy nên mới có chuyện, nói-chuyện-giấu-mặt lâu ngày, tâm đầu ý hợp, nhưng gặp mặt một lần là "quất ngựa truy phong" luôn.
Lại có người bảo với em, ừ thì xấu một chút cũng không sao , nhưng trót sinh ra không được xinh đẹp rồi thì tính nết cũng phải dễ chịu một tẹo, đã xấu mà lại còn không biết phấn đấu thì không đỡ nổi. Buồn một nỗi là tính em lại dở dở ương ương, sớm nắng chiều mưa giữa trưa gió nồm, em cố gắng phấn đấu lắm đấy chứ, nhưng cố gắng không đem lại kết quả thì em biết làm sao? Em đã cố gắng dịu dàng nhẹ nhàng duyên dáng, nhưng vì em không có vẻ ngoài mong manh như các gái khác nên trông kệch cỡm vô cùng. Em đã cố gắng ngoan ngoãn an phận, khổ nỗi là gái xấu mà an phận thì biết bao giờ đời mới khá lên được đây?
Ngày qua ngày em vẫn tụng đi tụng lại hai câu thần chú để dỗ dành nỗi đau thân phận gái xấu của mình:
"Làm đứa con gái xấu thì mơ đến bao giờ mới lấy được thằng chồng tử tế, thế nên cố gắng mà học hành làm việc, ít ra về sau cũng là một bà cô không chồng giàu có, đã xấu lại còn dốt thì đời chỉ là bể khổ mà thôi".
"Hãy là một cô gái xấu trong mắt mọi người nhưng là một người phụ nữ tuyệt vời trong mắt một người".
Câu đầu tiên thì em tin, em chăm chỉ làm theo, vì theo số liệu không chính thức của Tổng cục thống kê thì tỉ lệ gái xấu bao giờ cũng nhiều hơn gái xinh, thế nên có lẽ đấy là con đường sáng suốt nhất mà các nhà tư tưởng học đã vạch ra cho chị-em-cá-sấu. Còn câu thứ hai, em vẫn đang trên đường miệt mài đi tìm anh nào trót lỡ "một phút quáng gà" lao vào em mà hy sinh anh dũng.
Xét cho cùng, các cụ ngày xưa đã dạy "Nồi nào úp vung ấy" chắc cũng phải ít nhiều có lý, đúng không? Không mong với cao, chẳng cần đạp thấp (cơ mà em thế này thì muốn "đạp thấp" xem chừng cũng khó tìm ra chỗ để đạp, nhỉ?), chỉ cầu một người vừa vặn. Rồi thời gian trôi, nhất định sau cơn quáng gà, khi sáng mắt trở lại, trai nhà em cũng sẽ nhìn ra được những tinh hoa tiềm ẩn, những vẻ đẹp tâm hồn mà em đang gìn giữ.
Nghĩ thử xem, sắm một con xe Kia Morning, qua mấy năm tự nó nâng cấp lên thành Toyota Altis hay thậm chí là Mercedes, BMW, chồng tương lai của em lãi quá còn gì.
Theo Blogtamsu
Tức tốc đưa chồng nhập viện sau 15 phút động phòng Tôi càng gào khóc, anh càng hùng hổ đầy thú tính. Và có lẽ vì quá hăng hái nên chưa đầy 15 phút sau khi 'lâm trận', anh ngã gục trên bụng tôi.... Tôi vừa mới cưới được chưa đầy 1 tuần nhưng tôi đã biết cuộc hôn nhân này là sai lầm và hiện tôi đang vô cùng bế tắc nên viết...