Còn “may” cho cánh đàn ông!
Vừa lò dò tới đầu ngõ nhà Ba Xù, đã nghe tiếng khua mâm khua bát, tôi tắc lưỡi, bụng bảo dạ: “Chà! Đúng là buồn ngủ gặp chiếu… nhậu!”. Đấy, chẳng phải ở cái bàn kê giữa nhà đang diễn ra tiệc rượu, với tiếng cười nói, cụng ly côm cốp là gì!
Nhưng… sao… lạ! Còn chưa kịp định thần phân tích cái cảm giác “là lạ” kia, đã nghe một giọng nữ thánh thót:
– A! Anh Tư Quéo!
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Người vừa vồn vã chào tôi chẳng phải ai xa lạ, chính là… vợ Ba Xù, đang đứng ngả nghiêng cầm ly chủ xị. Và trời ạ, quây quần chung quanh bàn nhậu lại là những “nội tướng” của “ban thường nhậu” chúng tôi. Đủ mặt: vợ Tám Xị, Tư Xương, Sáu Sặc, Ba Cào, cùng “má bầy trẻ” của Hai Lít, Bảy Đế, Chín Ớt, Năm Bia, và một người nữa đang nâng ly vô cái “trót” trăm phần trăm chính là bà xã của Quéo tôi! Tôi rùng mình, da gà da vịt đồng loạt… nổi lên. Vừa kịp lúc Ba Xù mặt mày méo xẹo từ sau bếp bước lên, hai tay bưng cái lẩu nghi ngút khói, rón rén đặt giữa bàn. Vợ Ba Xù nháy mắt với tôi:
– Lâu lâu anh Tư Quéo tới chơi, sẵn dịp, mời anh… xuống bếp, phụ làm đồ mồi với nhà em cho có bạn!
Tôi còn đương á khẩu, Ba Xù đã cặp tay kéo một hơi xuống bếp. Tôi ú ớ hỏi, giọng muốn cà lăm:
Video đang HOT
– Gì… kỳ vậy?
– Mấy bả… “nổi loạn”, anh Tư ơi!
Đoạn Ba Xù run run giải thích:
– Hổm rày, mấy bả bàn nhau làm một cuộc “đổi đời”. Mấy bả ngoéo tay nhau, sẽ luân phiên tổ chức tiệc nhậu hết nhà này đến nhà khác, bắt tụi mình… “xẹc-via”!
– Sao lại vô lý đến thế? Tôi kêu lên.
– Mấy bả biểu, vợ chồng ai cũng đi làm, nhưng hết giờ mấy bả phải lủi vào lo bếp núc con cái, còn cánh đàn ông tụi mình cứ nhởn nhơ đi nhậu. Đã vậy, xỉn về còn quậy. Mấy bả hăm he cũng sẽ quậy tá lả cho tụi mình biết thế nào là “lễ độ”!
– Không thể vô lý như thế được! Tôi gầm lên. Ba Xù níu lại:
– Suỵt! Anh Tư đừng… vọng động, kẹt lắm!
Xô Ba Xù ra, tôi xăm xăm vác tấm thân “cách trí” của mình lên đứng giữa nhà, hai tay chống nạnh, quát:
– Nè, mấy bà định nổi loạn thiệt, hử?
Như chỉ chờ có thế, hàng loạt giọng oanh vàng nhao nhao:
– Đúng thế! Chẳng lẽ chuyện ăn nhậu chỉ dành cho mấy “cha” thôi sao?
Tôi gân cổ định cãi, bỗng nghe:
– Cho “cha” Tư Quéo này bài học, chị em!
Một cú đạp thẳng vào bàn tọa, tôi chúi nhủi té ra sân…
…”Rầm”!!! Tá hỏa tam tinh, tôi cố nhướng mắt lên. Xung quanh ly chai, lẩu liếc, xương xẩu ngổn ngang. Hình như vợ tôi đang lục đục dọn dẹp “tàn dư” của tiệc nhậu. Đám bạn đã ra về, tiếng thằng con mấy tháng tuổi của tôi khóc ré lên… Cổ họng đắng nghét, hơi thở sặc mùi men, tôi lờ mờ nhớ lại… giấc mơ vừa rồi và bật cười to:
– May quá! Đó chỉ là một cơn “ác mộng”, ha ha!!!
Vợ tôi quay lại, cứ tưởng tôi vừa say, vừa mớ…