Con làm sếp, bố đi… ăn xin
Bố chìa tay xin cô thư ký 10.000 đồng để mua xôi ăn cầm hơi, Hoan chỉ muốn có lỗ để chui xuống.
Muốn độn thổ vì bố thích… ăn xin
Anh Hoan 49 tuổi, là giám đốc một công ty ở Hà Nội. Anh được mọi người quý mến, vì nể không chỉ vì năng lực lãnh đạo, giúp anh em có thu nhập ngày một khá, mà còn vì tính rộng lượng và tình cảm, cách đối nhân xử thế đàng hoàng, chính trực. Bởi thế, khi thông tin Hoan thực chất là một kẻ bất hiếu được một số người thì thầm vào tai nhau, hầu như chẳng ai tin.
Người đầu tiên đưa ra tin này là cô thư ký của chính anh Hoan. Thực ra, cô chỉ kể với duy nhất người bạn gái thân trong công ty, nhưng không hiểu sao thông tin vẫn lan rộng. Chuyện là, hôm ấy họ tiếp đối tác tại nhà hàng, gần đến lúc về thì cậu lái xe của Hoan nhận được điện thoại của vợ cho biết con trai bị bỏng. Hoan bèn bảo cậu ta cứ chở con đi cấp cứu. Tan tiệc, cô thư ký chở anh về bằng xe máy. Xe dừng lại trước cổng nhà Hoan thì bố anh, một ông cụ cao gầy, tóc bạc trắng, đã đứng ở cổng từ bao giờ, trán tì vào song sắt như đang chờ đợi.
Thấy vị khách trẻ đẹp lễ phép chào mình, ông cụ bảo: “ Cám ơn cô. Cô có thể cho tôi 10.000 đồng để mua xôi không? Tôi đói quá, từ sáng đến giờ chả có gì vào bụng”. Cô gái há hốc mồm, không hiểu gì, chưa biết nói sao thì ông cụ tiếp: “ Tôi sinh mấy đứa con, đứa nào cũng thành đạt, nhưng toàn là đồ bất hiếu, bỏ đói bố mẹ già. Bà nhà tôi chết năm ngoái cũng vì đói đấy cô ạ”.
Anh Hoan đứng ngây như phỗng, vẻ mặt đau khổ và nhục nhã, khiến cô thư ký thấy ái ngại và khó xử, vội chào về. Sau đó mấy ngày, chuyện được truyền tai nhau trong công ty, nhưng chẳng ai tin, cho đến khoảng chục ngày sau.
Hôm đó, bố giám đốc Hoan xuất hiện ở công ty, xin gặp con trai. Trong lúc ngồi chờ gọi Hoan từ phòng họp ra, ông cụ bắt chuyện với mấy cô gái ở phòng lễ tân, rồi xin tiền để mua… dầu gió về bóp chân. “ Tôi đau khắp mình mẩy các cô ạ, xin thằng con ít tiền mua dầu bóp cho đỡ đau mà nó chẳng cho. Khổ quá, có mấy nghìn chứ bao nhiêu”. Cô lễ tân sinh nghi, không biết đây có phải người giả mạo bố giám đốc? Chợt nhớ đến câu chuyện được truyền tai hôm nọ, cô bèn gọi điện cho thư ký sếp xuống nhận diện.
Cô thư ký xuống, thấy đúng là thân phụ của giám đốc. Ông già thấy cô, trách: “ Cô đẹp mà tệ quá, không cho nổi già này mấy nghìn mua xôi. Hôm nay tôi không đói đâu. Cô xem này, dọc đường có người tốt bụng cho tôi nửa cái bánh mỳ đây, đủ ăn trưa rồi. Tôi chỉ xin các cô mấy nghìn mua dầu xoa bóp. Tôi định chờ xin thằng Hoan nhưng chắc nó chẳng cho tôi đâu”…
Khi giám đốc xuất hiện, anh thấy bố mình đang ngồi kể khổ, trên tay là một nắm tiền. Mọi người lỉnh ra, không ai dám nhìn anh.
Mọi chuyện chỉ sáng tỏ vào 2 tháng sau đó, khi mấy người trong công ty đến nhà giám đốc thăm anh ốm. Họ đến đúng lúc cả nhà đang ăn cơm, vợ Hoan đang ép bố chồng ăn thêm nhưng ông cụ gắt lên bảo “no vỡ bụng rồi, đừng nhồi nữa”, rồi về phòng. Thấy khách đến, Hoan ra bàn tiếp. Họ nói chuyện được chừng 15 phút thì bố Hoan lại xuất hiện, chìa tay về phía mấy vị khách: “Các cô chú cho tôi xin vài nghìn mua cái bánh bao được không? Mấy ngày nay chúng nó chả cho tôi ăn gì. Tôi sắp chết đói rồi”.
Thấy mấy nhân viên bàng hoàng nhìn mình, cái nhìn của sự lần đầu tiên thấu hiểu, kèm theo cảm giác có lỗi, Hoan bảo: “ Cứ cho ông mấy nghìn đi”. Khi ông cụ rời đi, Hoan mới thở dài: “ Bây giờ mọi người tận mắt chứng kiến tôi mới dám tâm sự. Lần trước ở công ty, tôi đành im lặng bởi sợ mọi người nghĩ thanh minh là thú tội. Ông cụ nhà tôi bị thế mấy năm rồi, gặp ai cũng kể khổ và xin tiền, xin ăn. Sểnh ra là cụ ra đường, ra chợ, ai có gì xin nấy”.
Video đang HOT
Cái thói trốn nhà đi chơi của bà cụ làm cả gia đình không ít phen náo loạn (Ảnh minh họa)
Nỗi khổ có bố mẹ già “trở tính”
Bị mang tiếng oan bất hiếu như anh Hoan là một trong nhiều nỗi khổ của những người có bố mẹ già lẫn cẫn. Gia đình ông Thực ở Hà Đông, Hà Nội, vẫn được coi là có phúc bởi mẹ già đã 92 tuổi mà còn rất khỏe, rất ít khi ốm đau, mỗi bữa ăn 3 bát cơm. Ông Thực cũng tự cảm thấy mình may mắn vì đã sắp đến tuổi cổ lai hy mà vẫn còn mẹ. Tuy nhiên, những người trong gia đình ông cũng không ít lần khốn đốn với bà cụ.
Ở cái tuổi cửu tuần, bà cụ như trở lại thời trẻ nít, không chỉ thích dỗi hờn, nũng nịu mà còn… ham chơi. Suốt ngày, cụ đòi đi chơi, nhưng con cái chỉ đủ khả năng đưa cụ đi mỗi hôm một vài lần. Thời gian còn lại, cụ ra sức năn nỉ con cháu mở cửa cho mình đi, sau đó lang thang khắp nhà tìm chìa khóa, tìm không được thì giật cổng, rồi ngồi phệt xuống khóc thút thít.
“Mỗi ngày khi tôi đưa mẹ ra ngoài chơi, cụ cứ xông vào nhà hàng xóm quấy rối, làm phiền họ, hoặc chạy băng qua đường, rất nguy hiểm. Cụ đi chơi không biết mệt, rời mắt một tí là lỉnh mất. Tôi là con, ít tuổi hơn nhiều mà theo mẹ muốn đứt hơi. Phải tiếng rưỡi, hai tiếng đồng hồ cụ mới chịu về. Những khi không thể đưa đi, tôi đành khóa cổng để mẹ trong nhà, không dám để cụ đi chơi một mình”, ông Thực chia sẻ.
Ấy thế mà nhiều lần, bằng cách nào đó, bà cụ trộm được chìa khóa “đào tẩu”, hoặc rình lúc có người mở cổng mà sơ ý để lỉnh ra ngoài. Không ít lần, “cuồng chân” quá, cụ còn trèo cổng để trốn đi chơi. “Giờ bảo một bà già ngoài 90 trèo cổng trốn ra ngoài chơi thì ai cũng bảo là bịa đặt, nhưng đó là sự thật. Có hôm tôi chứng kiến mẹ trèo ra đến phía ngoài, vội lấy chìa khóa mở cổng ra để đỡ, nhưng ra đến nơi thì mẹ đã xuống được rồi, chạy tít, sợ tôi bắt được“, ông Thực kể.
Cái thói trốn nhà đi chơi của bà cụ làm cả gia đình không ít phen náo loạn, vì tìm kiếm khắp nơi, mãi mới thấy. Đôi khi bà được hàng xóm dắt về. Có lần, sau gần một ngày trời tìm kiếm, họ mới thấy bà đang hý hửng ngồi xem trẻ con đánh giày ở cái quán cà phê gần Ngã Tư Sở.
Nhà anh Học ở Việt Trì, Phú Thọ lại có nỗi khổ khác. Bố anh, một vị sếp về hưu, sống cả cuộc đời mực thước, gần đây ở tuổi ngoài 80 bỗng trở chứng… dê xồm. Chuyện được nêu ra đầu tiên bởi chị giúp việc ngoài 40 tuổi. Một hôm chị đùng đùng bảo không làm nữa, bởi ông già quấy rối tình dục chị.
Nghe nói vậy, cả gia đình anh Học đùng đùng giận dữ. Họ cho rằng chị osin muốn tăng lương nên đặt điều cho ông già cái chuyện không thể có ấy, nên cho chị ta nghỉ luôn, thuê người khác, một phụ nữ 31 tuổi chưa chồng. Mới làm được mấy ngày, cô gái này hốt hoảng mách với vợ Học rằng “ ông cứ toàn sờ mông em, đòi thơm em nữa”.
Vợ Học kể với chồng. Cả hai bán tín bán nghi. Chả nhẽ cả 2 ôsin đều tố cáo ông cùng một tội? Đang chưa hiểu nên tin hay không thì chính anh Học chứng kiến cảnh bố mình nhân lúc cô ôsin lau cửa kính, đã đến từ phía sau một tay ôm, một tay bóp ngực cô ta, khiến cô hét toáng lên. Sau khi cô gái bỏ việc, anh chị không dám thuê người giúp nữa.
Tưởng thế là yên, ai ngờ có lần con trai anh đưa bạn gái cùng lớp đại học đến nhà chơi. Cô gái chào ông rất lễ phép. Ông già mỉm cười bảo: “ Em xinh quá, ngực to đẹp quá, cho tôi ôm một cái nhé?”. Cô gái đỏ mặt tía tai, chực khóc. Bị mọi người mắng, ông cụ ngạc nhiên bảo: “ Đẹp thì tôi bảo đẹp, mọi người mắt mũi làm sao mà không thấy đẹp? Ôm một cái thì có sao đâu?”. Từ đó về sau, gia đình anh Học không bao giờ còn dám mời khách nữ về nhà.
“Thằng con tôi bảo ông già rồi còn dâm ô bệnh hoạn, rằng hồi trẻ ông đạo đức giả, giờ mới lòi đuôi ra, nhưng tôi không nghĩ thế. Đó chỉ là một hệ lụy của tuổi già. Tuy có phiền, nhưng vợ chồng tôi không bao giờ oán giận cụ”, anh Học tâm sự.
“ Mình từ bé đến lúc thanh niên gây bao nhiêu chuyện, bố mẹ phải gánh đỡ hết mà có bớt yêu thương, lo lắng cho mình chút nào đâu, giờ mình lẽ nào vì những hành vi do tuổi già lẫn cẫn mà phán xét cụ? Bố mẹ khổ vì mình cả đời, giờ mới làm phiền mình một chút đó, nếu cứ than thân hoặc bỏ mặc cụ thì còn gì là đạo làm con!”.
Theo 24h
"Cám ơn mẹ đã đuổi con đi"
"Nếu mẹ chồng bớt ác nghiệt hơn, chắc giờ tôi vẫn đang chịu khổ chứ không được thế này". Chuyện tái ông thời hiện đại
Hoa, năm nay 37 tuổi, từng cảm thấy đời mình chẳng còn gì để hy vọng nữa, chỉ là sống vì con và nếu chết sớm thì càng sớm được giải thoát. Chị và chồng lấy nhau vì tình, nhưng chỉ sau vài năm hôn nhân, tình cũng hết, nghĩa là nguồn động viên duy nhất giúp chị chịu đựng được sự hành hạ của mẹ chồng đã không còn.
Mẹ chồng là người đã gay gắt phản đối chị về làm dâu, vì chê chị con nhà nghèo, lại từng làm trong quán gội đầu thuê. Trong quan niệm của bà và của nhiều người sống ở miền quê đó, con gái làm trong tiệm cắt tóc gội đầu cũng chỉ là thứ gái mua vui, là bán thân trá hình, cho dù chưa "đi khách" thì cũng đã để cho khối thằng sàm sỡ.
Mẹ chồng công khai ghét bỏ và ngược đãi Hoa ngay từ ngày đầu chị bước chân về nhà. Bà nói là phải dạy dỗ chị. Chẳng ai dám phản đối. Chồng Hoa động viên vợ chịu đựng thử thách, nếu chị cố gắng thì một ngày nào đó sẽ chiếm được cảm tình của mẹ. Chị đã cố chịu đựng, cả việc bị bà đựng đứng bao nhiêu chuyện tày đình để bêu xấu chị trước mặt mọi người, kể cả việc bố mẹ đẻ bị bà xúc phạm. Gần 8 năm làm dâu, chị chưa từng có một ngày yên thân.
Hoa cứ nghĩ mình vì chồng mà cố, nhưng chỉ sau vài năm, chồng chị nghe theo những luận điệu của mẹ, cũng ghét bỏ vợ, nhất là khi nhan sắc của chị héo mòn vì những đày đọa ở nhà chồng.
Rồi anh có bồ, ngang nhiên đi lại với cô ta. Hết lời khuyên van chồng không được, Hoa đành cam chịu. Chị nghĩ, đàn ông ong bướm là chuyện thường, dù sao mình với anh ta cũng đã có với nhau hai mặt con, giờ mình cứ sống với anh ta để con có cha, chỉ cần nuôi con khôn lớn thì khổ mấy cũng cố chịu.
" Tôi cứ nghĩ, chồng sai rõ ràng như vậy, bố mẹ chồng sẽ phải tử tế với tôi hơn một chút, và như thế thì tôi sẵn sàng làm osin cho nhà họ suốt đời, nhưng không phải", chị Hoa ngậm ngùi kể. Sự thực là khi Hoa không còn tí giá trị nào với chồng nữa thì mẹ chồng càng hành hạ chị nhiều hơn. Bà sẵn sàng vì một nồi canh hơi nhạt mà túm tóc tát con dâu túi bụi, hay vì chị không kịp mang quần áo của bà vào nhà trước khi trời mưa mà đá liên hồi vào bụng chị.
Một buổi tối, vì đau bụng, chị Hoa ra cái quán tạp hóa gần nhà mua lọ dầu gió, tình cờ gặp một người quen ở đó. Vì anh ta cứ nhiệt tình hỏi thăm nên chị buộc phải nán lại trả lời. Chú em chồng đi chơi qua trông thấy, gọi ngay chị dâu về rồi nhỏ to với mẹ. Thế là Hoa bị cả nhà chồng xông vào đánh chửi vì tội "giả ốm trốn đi dan díu với giai", rồi kéo đến tận nhà mẹ đẻ chị để nhục mạ, rêu rao khắp làng xóm. Chuyện đó như giọt nước tràn ly, lại được gia đình khuyến khích, chị quyết tâm ly dị. Nhà chồng giữ luôn hai đứa con, không cho theo mẹ.
Hoa vào TP HCM kiếm sống và cũng để chạy trốn nỗi đau. Ban đầu, chị làm osin, sau có chút vốn, mở một gánh hàng quà vặt. Ở tuổi 33, chị gặp người chồng hiện tại, người hết lòng thương yêu, chia sẻ với những mất mát của chị. Hai người đã có với nhau một đứa con chung, nay gần 2 tuổi. Một niềm hạnh phúc nữa Hoa không dám mơ đã đến với chị: Khi nhà chồng cũ đánh tiếng với mẹ đẻ, bảo chị về đón con để bố nó lấy vợ mới, chính người chồng hiện tại đã bảo chị đón cả hai đứa vào TP HCM với mình, thay vì nhờ ông bà ngoại nuôi.
Hoàn toàn mãn nguyện với gia đình mới, chị Hoa thấy mình may mắn. Vì nếu mẹ chồng đỡ nghiệt hơn một chút thôi, giờ này chị vẫn kiên trì chịu khổ trong ngôi nhà thiếu tình người kia.
Nhìn cựu con dâu vì hạnh phúc nên đẹp phây phây, lại đẻ được con trai, cựu mẹ chồng cũng có ý hối hận (Ảnh minh họa)
"Cám ơn mẹ đã đuổi con đi"
Cũng chịu cảnh đọa đày ở nhà chồng nhưng Thủy, năm nay 34 tuổi, lại không có gan ly dị. Thủy vốn là cô thợ may có nhan sắc, được nhiều trai làng để ý. Nhưng cuối cùng, chị lại đồng ý lên xe hoa với một người mà mình không yêu, con trai một nhà rất giàu ở thị xã. Anh chàng này nổi tiếng ăn chơi lêu lổng, yêu đương cũng lắm nhưng chẳng muốn lấy vợ. Muốn con trai tu tỉnh, lo chuyện làm ăn, bố mẹ anh ta quyết định cưới cho con một cô vợ ngoan, và Thủy là người được chọn.
Lúc đầu Thủy không đồng ý, nhưng bố mẹ chị ra sức thuyết phục, lại thêm thấy anh chàng cũng đẹp trai nên chị dần xiêu lòng. Nhưng ngay trong những ngày đầu làm vợ, Thủy đã biết mình sai lầm. Chồng chị lấy vợ cho bố mẹ hài lòng, tiếp tục cho anh ta tiền ăn chơi, chứ chẳng coi chị hơn cái thảm chùi chân là bao. Anh ta vẫn chơi bời và cặp bồ với cả tá cô khác.
Được cái bố mẹ chồng ra sức an ủi, xoa dịu nên Thủy vẫn gượng mà sống, bởi dù sao ván cũng đã đóng thuyền. Nhưng đến khi Thủy sinh đứa thứ hai vẫn là con gái thì bố mẹ chồng cũng không còn tử tế với chị nữa. Họ thường xuyên xỉa xói, mắng nhiếc nàng dâu. Họ bắt chị làm mọi việc, hầu hạ mọi người trong nhà từ sáng tinh mơ đến nửa đêm.
Chị bận đến nỗi không bao giờ ăn cơm được cùng cả nhà, mẹ chồng lại cố tình không dành phần thức ăn, thậm chí nhiều hôm ngay cả cơm cũng hết, nếu chị dám nấu thêm thì bị chửi là ăn tàn phá hại, nên đành nhịn đói. Nhà giàu nhưng Thủy không có một đồng nào trong tay, quần áo mấy năm trời không có cái nào mới. Mẹ chồng nói, bà lấy chị về để giúp chồng tiến bộ và sinh con nối dõi tông đường, nhưng chồng chị chứng nào tật nấy, con thì rặt vịt giời, nên chị là thứ vô tích sự, đồ bỏ đi, nuôi chỉ toi cơm. Thủy cắn răng nhẫn nhịn.
Nhưng đến cái hôm chồng dắt gái về nhà thì Thủy không im lặng nữa. Chị đuổi cô gái kia và yêu cầu bố mẹ chồng lấy lại công bằng cho mình. Chồng chị nổi hung, đánh vợ tàn nhẫn trước mặt cả gia đình và cô bồ, không một ai can ngăn. Thủy trách bố mẹ chồng tại sao không can thiệp, mẹ chồng lập tức lồng lên chửi: " Mày là cái thá gì để tao phải vì bênh mày mà làm khổ con tao? Mày là cái thá gì mà dám mở mồm láo với tao?". Rồi bà xồng xộc lao vào phòng chị, lôi hết quần áo của mấy mẹ con ra ném vào người chị, đuổi hết ra khỏi nhà.
Thủy đem con về nhà mẹ đẻ. Ít hôm sau, chồng đem đơn ly hôn sang bắt ký, chị xin lỗi, van xin nhưng anh ta dứt khoát chia tay. Thủy đành gạt nước mắt, mở lại tiệm may kiếm tiền nuôi con. "Trời thương nên dù đã lâu không làm nghề, tôi vẫn có nhiều khách, rồi làm ăn phát đạt dần, phải thuê thêm mấy thợ, đời sống của ba mẹ con cũng không đến nỗi", Thủy tâm sự.
Hai năm sau, Thủy nhận lời cầu hôn của một người đàn ông góa vợ, có một đứa con trai bằng tuổi con gái đầu của chị. Về nhà chồng, chị vẫn mở tiệm may. Ngôi nhà có cả "con anh, con em" ấy luôn rộn tiếng cười. Bố mẹ chồng tuy không ưa nàng dâu mới vì thương con trai mình phải "gánh" thêm hai đứa con riêng của vợ, nhưng vì không ở chung nên không có va chạm. Sau một năm, Thủy sinh thêm một đứa con trai, hạnh phúc của họ càng tròn đầy, bố mẹ chồng cũng thương yêu nàng dâu hơn.
Bây giờ, Thủy béo ra, trông mơn mởn, rạng rỡ, xinh đẹp hơn cả thời con gái. Nhà chồng mới gần nhà chồng cũ nên thỉnh thoảng, chị vẫn gặp những người trong gia đình giàu có mà bạc ác nọ. Chồng cũ của chị đã lấy cô gái kia và đẻ thêm hai đứa con gái, nhưng cô ta không nhẫn nhục như chị, bị bố mẹ chồng chửi thì tốc váy lên mắng lại, còn gọi cả họ đến bênh mình. Họ hàng cô ta toàn đầu gấu nên nhà chồng cũng khiếp.
Nhìn cựu con dâu vì hạnh phúc nên đẹp phây phây, lại đẻ được con trai, cựu mẹ chồng cũng có ý hối hận. Có lần gặp, bà hạ cố hỏi thăm, Thủy trả lời: "Cám ơn mẹ, nhờ mẹ đuổi con đi, con mới có được ngày hôm nay". Thủy cho biết, sau khi nói mát cựu mẹ chồng được một câu như thế, những nỗi oán hận bấy lâu nay đối với bà cũng tiêu tán hết. Từ đây, chị không nhớ đến những khổ đau cũ nữa, hoàn toàn tận hưởng và vun đắp cho hạnh phúc hiện tại.
Theo 24h
Sau Tết, về tận quê đón ôsin lên Quen có người giúp việc nên mấy ngày nghỉ Tết, nhiều gia đình bấn loạn vì không biết đối phó với trẻ nhỏ thế nào. Gọi điện van nài ôsin Mới hết mùng 6 Tết, chị Hạnh đã lo sốt vó vì con ngày nào cũng quấy, khóc thé lên. Mấy đêm rồi chị đều mất ngủ vì có dỗ thế nào con...