Còn lại một mình
Chị đã từng lên xe hoa, đã từng sống những ngày hạnh phúc. Nhưng chị quá lý tưởng hóa gia đình, quá lãng mạn hóa tình yêu nên khi bước vào làm vợ, chị đã không thể chấp nhận cuộc sống mà mỗi người đều phải thay đổi.
Với chị, hôn nhân phải được thêm mà không có bớt, phải thêm hạnh phúc mà không được bớt đi tự do. Vì thế mà chị không thích ứng được với việc nhập gia tùy tục. Chị cáu mỗi khi nghe chồng khuyên: “Bây giờ em có gia đình rồi, em phải…” – phải chi tiêu dè sẻn, phải hạn chế những cuộc vui, phải ăn mặc theo ý mẹ chồng, phải nhìn sắc mặt mọi người mà nói năng cho phải đạo…
Muôn vàn cái phải thay đổi khiến chị nổi loạn, chị cãi chồng: “tôi chẳng phải gì cả, tôi chỉ phải làm điều gì tôi muốn mà thôi. Tôi muốn tôi là tôi chứ không là ai khác. Người nhà anh không thích tôi thì anh ly dị đi…”
Người nhà anh không thích cách ăn mặc của chị, lúc dư vải thì bùng nhùng, lúc thiếu vải thì cũn cỡn, màu sắc chửi nhau với hàng tá phụ kiện đi kèm. Họ bảo trông chị quái quá. Nhưng chị lại chê họ kém thẩm mỹ, thiếu hiểu biết xã hội, chị bảo: “thế mới cá tính, chứ xã hội mà toàn những người giống nhau thì nhạt phèo”.
Video đang HOT
Người nhà anh không thích chị hút thuốc, uống bia. Nhưng chị lại tự hào đàn ông làm được, tôi cũng làm được, thế mới cá tính. Người nhà anh nói chị hoang phí, mua đồ rồi không dùng để hỏng lại vứt đi. Chị bảo: “Tiền của tôi chứ có lấy của chồng tiêu đâu mà can thiệp”.
Có chồng rồi nhưng hễ bạn ới là chị cắp túi phóng đi ngay chẳng nghĩ gì đến chuyện cơm nước. Khi bị người nhà anh góp ý chị đã tuyên bố: “tôi không thể vì ý thích của các người mà thay đổi mình!”.
Thế là cuộc hôn nhân kết thúc. Chị không vì sự thất bại của cuộc hôn nhân mà lấy đó làm bài học để có một hạnh phúc mới mà chị quyết định sống một mình để được tự do, không bị ai chi phối, không bị ai làm phiền.
Chị không lấy chồng, không làm dâu, nhưng chị có người tình, thích thì đến. Chị thấy cuộc sống tự do kiểu ấy thật tuyệt vời. Chị bảo, sống thế này mình mới thực sự là sống: Muốn làm gì là làm, chủ động về thời gian, riêng biệt về kinh tế, thoải mái trong sinh hoạt, không hề bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Thậm chí, chị muốn có hai, ba tình nhân một lúc cũng chả sao. Không ai có quyền phán xét chị.
Nhưng rồi một hôm chị ốm, gọi điện cho bạn bè, đứa nào cũng bận con lớn, con bé, tất bật việc nhà. Vừa nói được mấy câu đã nghe bên kia đầu dây tiếng trẻ con gọi mẹ, tiếng đàn ông hỏi han. Chị chợt buồn quặn thắt, cô đơn đến khủng khiếp. Ngắm mình trong gương, mái tóc đen dầy đã có sợi bạc, nỗi khao khát có một mái ấm bùng lên đốt cháy lòng chị. Nhưng lúc đó chị nhìn lại thì chẳng còn người đàn ông nào. Các bạn trai đều đã có vợ. Ngay cả những người từng đến với chị cũng không lấy chị làm vợ, vì họ đến với chị vì tình cho không biếu không chứ đâu phải tình yêu.
Chị thấy cuộc đời thật vô nghĩa khi không có gia đình. Chị vui một mình, buồn một mình. Đến bữa ăn cũng chỉ lại một mình.
Theo VNE
Vợ có "cây si" trên công ty
Nhưng sau đó thì tôi mới ngã ngửa người ra khi biết vợ có đôi ba "cây si" say mê.
Người ta có vợ đẹp thì hãnh diện, nở mày nở mặt với bạn bè. Còn tôi lại lo ngay ngáy vì cô vợ "chân dài" của mình bởi dù đã là "hoa có chủ", bìu rìu 2 con mà Thu (vợ tôi) vẫn được nhiều người quan tâm, để ý lắm.
Sẵn có giọng hát hay và một thân hình bốc lửa, quyến rũ nên các hoạt động văn nghệ của công ty, Thu đều tham gia. Nhìn vợ mang hoa về, ban đầu tôi chỉ nghĩ là người ta tặng hình thức.
Thấy điện thoại của vợ có tin nhắn hay đổ chuông, tôi đều giả vờ như không để ý. Nhưng trong lòng tôi ghen lắm, cứ muốn xem đó là ai? Và họ nói với vợ tôi những gì? Nhất là thi thoảng vợ cứ khúc khích cười khi đọc tin nhắn, tôi càng lộn ruột. Thu cũng nói là có mấy anh cứ mời đi uống nước nhưng cô ấy đều từ chối.
Thu là người vừa đẹp lại giỏi giang, hoạt bát, tính tình lại dịu dàng nên tôi biết có không ít người yêu quý. Những dịp hè, vợ đi nghỉ mát cùng cơ quan, tôi mất ăn mất ngủ. Tôi còn lo sốt vó lên khi vợ kể rằng: "Nay đi kí hợp đồng, một anh bên công ty kia cứ nhìn em chằm chằm, lại còn xin số điện thoại nữa. Đây anh xem này, anh ta vừa nhắn tin cho em, đọc nghe tình cảm lắm". Dù biết vợ không có tình ý với họ, cư xử khéo léo nhưng tôi vẫn lấy làm phiền muộn, nhất là những khi vợ đem quà đồng nghiệp đi công tác về tặng.
Có vợ đẹp, tôi cứ phải lo nơm nớp "canh giữ" (ảnh minh họa)
Tôi hiểu Thu công khai, minh bạch là để tôi tin cô ấy. Thế nhưng tôi vẫn lo nơm nớp. Nhất là những bữa vợ diện váy ngắn hoặc mặc áo hở cổ đi làm. Nói thật là cứ thấy vợ ngồi trước bàn trang điểm là tôi lại nghĩ ngợi lung tung.
Nhiều khi bận bịu nhưng tôi vẫn cố gắng thu xếp để đi nghỉ mát với cơ quan vợ hoặc đưa đón vợ đi làm. Trông chừng vợ mọi lúc mọi nơi nhưng tôi vẫn thấy bất an bởi lẽ mới đây, Thu thường xuyên nhắn tin và chát chít với một đồng nghiệp nam mới về cơ quan. Khi tôi "đánh động" thì cô ấy thanh minh rằng chỉ nói chuyện phiếm thôi chứ không có gì cả. Nhưng nhìn gương mặt vợ hớn hở khi nhận điện thoại của "người ta", lòng tôi như có lửa đốt.
Thu còn tỏ ra khó chịu khi mà tôi cứ đòi đưa đón và hay cầm điện thoại của cô ấy. Tôi góp ý là không nên mặc áo mỏng hoặc khoét ngực quá sâu thì Thu gay gắt, cho rằng tôi đang ghen tuông vớ vẩn. Cô ấy nói làm cùng cơ quan thì đồng nghiệp trêu đùa nhau cũng là chuyện thường.
Nhưng bằng linh cảm của người chồng có vợ đẹp, tôi bắt đầu nghi ngờ thái độ của vợ. Cái lần tôi đi công tác, vợ vẫn lén đi uống cà phê với đồng nghiệp nam nhưng lại nói dối là đang ở nhà với con.
Lòng tin của tôi dành cho vợ cứ mất dần khi mà nhiều lần tôi phát hiện ra cô ấy nói dối. Nếu đi gặp đồng nghiệp thì cứ nói thật ra đằng này lại nói là đi lượn shop với cô bạn thân. Đi chơi với bạn bè thì lại nói là sang bên ông bà ngoại. Thế nên có lúc tôi tự hỏi liệu những buổi vợ đi làm về trễ có mờ ám gì không?
Vợ thường xuyên nhắn tin, gọi điện thoại với đồng nghiệp nam (ảnh minh họa)
Đã vậy, những món quà và điện hoa tới tấp gửi đến cho vợ cũng khiến tôi nghi ngờ. Chả biết từ khi nào tôi sinh ra cái bệnh tưởng tượng vợ đang đi ăn, đi chơi, nói chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác. Sau đó thì tôi lại nghĩ ra cái cảnh vợ đang ăn nằm với một "cây si" nào đó nên càng bực dọc hơn.
Tôi không còn vui và tự hào khi vợ được mọi người trong cơ quan gọi là "hoa khôi" nữa. Trong khi đó ý thức được mình có nhiều người quan tâm nên Thu càng tự tin. Nếu tôi có góp ý là cô ấy dùng dằng bỏ cơm vào phòng đắp chăn ngủ. Tôi không thể yên tâm khi mà trong danh bạ điện thoại của vợ chủ yếu là số của đàn ông. Hộp thư đến, hộp thư đi cũng toàn những tin nhắn mùi mẫn, đong đưa của mấy gã đồng nghiệp nam.
Thu còn hí hửng khoe có bao nhiêu "cây si" đang trồng ở công ty nữa. Tôi tỏ vẻ khó chịu và phàn nàn thì cô ấy lại giải thích rằng: "Vợ anh đẹp nên mới có nhiều người ngưỡng mộ chứ? Chả lẽ lại bảo họ đừng thích em à? Quan trọng là ở phía em kìa, anh phải tin vào em".
Nhìn vợ "vô tư" trao đổi điện thoại, tin nhắn, tôi thấy bất an về mái ấm của mình vô cùng. Có phải những gã đàn ông có vợ đẹp đều khắt khe, ích kỷ và "yếu bóng vía" như tôi hay không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mỗi lần 10 phút mà yếu cái nỗi gì? Trước khi lập gia đình tôi đã có người yêu và chúng tôi đã từng sống với nhau như vợ chồng khi cùng lao động ở nước ngoài. Về nước, chúng tôi chia tay, sau đó tôi lập gia đình. Tuy tôi không còn yêu người cũ nhưng sao tôi vẫn nhớ người ấy da diết mỗi khi gần gũi chồng. Điều đó...