Con là con của ai?
Ngày ba mẹ ra tòa, con 16 t.uổi, đã hiểu được phần nào hai chữ ly hôn. Con những tưởng đó là ngày buồn nhất đời mình, nhưng hóa ra là không phải.
Tòa xử ba nuôi con, mẹ nuôi em Minh. Chỉ cần nghĩ tới cảnh dôn quần áo, xách vali ra khỏi ngôi nhà mình đã sinh ra và lớn lên là nước mắt con tuôn tràn. Con trốn vào phòng, đóng cửa ngồi lỳ suốt ngày. Chiều tối mẹ gọi con xuống, cứ tưởng mẹ bảo con chuyện ra đi, nhưng thấy mâm cơm ngon, thấy em Minh vẫn líu lo, con yên tâm trở lại. Quả nhiên, con vẫn được sống cùng mẹ và em. Chỉ có ba ra đi. Mẹ nói, ba chưa có chỗ ở ổn định nên mẹ sẽ vẫn được lo cho con, con cứ sống với mẹ và em. Con mừng lắm, nghĩ vậy là mình không mất ai và cũng không ai bỏ rơi mình.
Một lần, con nghe mẹ và ba cãi nhau qua điện thoại. Mẹ bảo, cơ quan tổ chức đi du lịch, mẹ chỉ đóng t.iền cho em Minh, phần con ba phải đóng. Hình như ba bảo, ba không có nhu cầu cho con đi chơi, mẹ muốn thì tự đóng… Ba mẹ tranh cãi cọ cả giờ đồng hồ. Sau đó, con tự nói với mẹ là con không muốn đi chơi, con còn nhiều bài vở phải làm. Chủ nhật đó, mẹ và em hồ hởi lên đường cùng nhau, đâu biết nhìn theo hai người lên taxi mà nước mắt con đầm đìa.
Video đang HOT
Lời xầm xì của họ hàng xa gần rồi cũng lọt vào tai con, họ nói mẹ là người đàn bà thủ đoạn, tính toán. Mẹ giữ con chỉ để tiếp tục bòn rút t.iền của ba. Con không tin vào điều đó nhưng những gì diễn ra suốt năm sáu năm nay khiến lòng con đắng ngắt. Tất cả những gì cần chi tiêu cho con, mẹ đều gọi ba, đòi một cách quyết liệt. Thỉnh thoảng, mẹ còn bảo con tự gọi cho ba xin t.iền này, t.iền kia; bao giờ cũng phải xin nhiều hơn mức cần thiết một chút.
Con không muốn gọi thì mẹ giận dữ kể lể là mẹ không đủ sức lo cho cả hai đứa, trong khi ba ung dung bao gái, cái nhà cũng không ráng mà mua, mượn cớ không nhà để không đón con về. Con bệnh, t.iền thuốc mẹ cũng gọi ba mang t.iền qua. Ba nói mẹ ứng trước, ba đang bận, mẹ cương quyết nếu ba không mang qua, mẹ sẽ không mua. Ba đã bực tức hét rất to qua điện thoại: Nó có phải con cô không mà cô tính toán quá vậy? Câu hỏi ấy của ba đóng vào lòng con một vết thương đau nhói.
Giờ con đã 22 t.uổi. Con nghe họ hàng thì thào rằng con là đứa tự kỷ, vì suốt ngày con chui rúc trong phòng, lang thang trên mạng. Con nghe mẹ kể với bạn bè con là đứa sống khép kín, không thích đi đâu, làm gì với mẹ với em. Đôi lúc con cũng tự hỏi mình có phải đã bị tự kỷ không? Con chỉ biết mình đã quá sợ những phân chia tính toán rạch ròi giữa mẹ và ba. Con luôn phải giấu mình đi, kềm chế mọi cảm xúc. Nhiều lần con vào facebook của ba và mẹ. Trang của ba chỉ toàn hình ăn nhậu, đi chơi xa với người này, người khác. Trang của mẹ chỉ thấy hình mẹ và em. Con không tìm thấy mình ở đâu trong cuộc sống của hai người.
Trong đầu con cứ vang vang câu hỏi: Con là con của ai ?
Theo VNE
“Đốt đuốc” đi tìm người thương
Tám năm sau đổ vỡ hôn nhân, chị vẫn một mình. Mẹ bảo: "Con phải tìm lấy tấm chồng cho có chỗ dựa, đừng kén chọn quá, cốt người ta thương mình", chị chua chát: "Con tìm mãi rồi. Muốn vui thú chốc lát thì nhiều, nhưng người muốn lấy mình hổng có má ơi".
Bốn mươi t.uổi, nhan sắc có thừa, chị đủ trải nghiệm để thấm hết nỗi xa xót của cuộc đời người phụ nữ không chồng. Dù năng lực tốt, dù cố gắng tận tụy hết mình, chị vẫn luôn gặp trăm ngàn rào cản khi muốn tiếp cận những cơ hội quan trọng của cuộc đời cũng như sự nghiệp. Mới đây thôi, trong cuộc họp bình bầu lao động xuất sắc, chị bị gạt khỏi danh sách đề cử chỉ vì... không có chồng. Nhiều lúc chị kêu trời, chua xót mỉa mai: "Giá tôi biết phải có chồng mới được danh nọ phận kia, tôi đã không bỏ".
Công việc là thế, ngay cả trong cuộc sống, đôi lúc chị cũng ấm ức vì cái chuyện không chồng này. Muốn mua bình nước lọc, chị nhờ người bán bê lên tầng, họ bảo: "Thế chồng chị đâu?". Lại thêm một "công dụng" nữa của chồng mà lâu nay chị chưa biết.
Sau ly hôn, chị biết mình sẽ rất khó làm lại từ đầu. Thất bại thứ nhất khiến chị ghê sợ sự tráo trở và đểu giả của đàn ông. Chồng chị, người từng một thời yêu thương chị hết lòng, đã trở thành con người hoàn toàn khác lúc chị kiên quyết ra đi. Lấy cớ làm nghề xây dựng, phải chịu rất nhiều món nợ do công trình thất thoát, gã yêu cầu chị gánh phân nửa khoản nợ khổng lồ nếu muốn chia đôi gia sản hai người có được trong thời gian chung sống. Điều kiện đó chẳng khác nào đ.ánh đố. Bởi nếu chấp nhận, chị không những chẳng được gì mà còn phải bù thêm t.iền để trả khoản nợ với những con số trên trời. Đã thế, gã còn vin cớ chị chưa có công việc và chỗ ở ổn định để giành quyền nuôi con. Và chị đã thua gã "trên mọi mặt trận". Nỗi đau hằn trong óc chị như một vết sẹo, trái gió trở trời lại nhức nhối, dù đã tám năm qua.
Gần mười năm với cuộc đời người đàn bà là quãng thời gian không hề ngắn. Chừng ấy năm, chị cố tìm một bờ vai nương tựa mà không thấy. Trái lại, chị càng gặp nhiều hơn, càng biết nhiều hơn muôn mặt tệ hại của đàn ông. Chị cay đắng khi không ít lần gặp những gã vợ con đề huề mà vẫn ham của lạ. Tệ hại hơn, có kẻ biết chị "phòng không nhà trống" đã nghĩ, việc gạ gẫm chuyện gối chăn còn có nghĩa là... giúp đỡ chị lúc trống trải! Vậy là, dù mở lòng đến mấy trong chuyện tìm kiếm một nửa, chị cũng dần chán nản, càng lúc càng không muốn nghĩ thêm.
Chị chỉ thương má. Lần nào gọi điện hỏi han cũng chỉ độc một chuyện đó. Và lần nào chị cũng nhẫn nại trả lời vẫn chỉ một câu: "Con vẫn đang "đốt đuốc" đi tìm".
Theo VNE
Phút bình yên của gia đình... ... Là lúc ba người cùng ngồi trên hai chiếc ghế, thành viên nhỏ t.uổi nhất ngồi giữa hai bố mẹ, ăn sữa chua hoặc hoa quả dầm, không quên vểnh tai hóng lời trò chuyện, thi thoảng lại hỏi lại: "Mẹ ơi, mẹ vừa nói cái gì đấy?" - "À, mẹ bảo là mẹ yêu hai bố con". "Con nghe mẹ bảo...