Con không cho mẹ… đi bước nữa
Con gái rất bướng bỉnh và khó thuyết phục, tôi phải làm sao để con chấp nhận anh?
Chồng tôi mất cách đây 4 năm sau một tai nạn giao thông. Từ đó tôi một mình nuôi dưỡng cô con gái lúc ấy 6 tuổi, mặc cho nhiều người đàn ông vẫn có ý với mình. Dù không có bố nhưng con tôi được lo lắng đầy đủ cả tinh thần lẫn vật chất. Rồi nhiều người bảo tôi, nhà không có đàn ông thì không vững. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi (39 tuổi) cũng thử mở lòng cho một người đàn ông đã theo đuổi mình bấy lâu rất bền bỉ. Được hơn 1 năm, tôi và anh quyết định tiến đến hôn nhân. Nhưng khi giới thiệu anh với con, anh nói đùa: “Sau này chú làm bố con nhé!” thì con tôi lắc đầu nguầy nguậy và tránh xa anh không nói chuyện. Tối về con bảo với tôi: “Con không thích chú đó làm bố con đâu”. Giờ tôi phải làm sao để bé chấp nhận anh?
Ngày xưa ông bà ta hay có lời ru: “Trời mưa bong bóng phập phồng/ Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?”. Nghe câu hát đó ai chẳng nhói lòng. Người vợ không có chồng như cánh cò một mình mòn mỏi giữa trời xanh để lo toan cho cuộc sống những cò con. Thật khó khăn để vượt qua với sự cô đơn kéo dài. Đi thêm bước nữa để có người kề cận lúc tối lửa tắt đèn, lúc ốm đau bệnh tật thì cũng nên thôi. Nhưng liệu rồi “cò mẹ” có thể chọn lấy được “cò chồng” dám chấp nhận sự tồn tại và yêu thương những đứa con của cò mẹ như chính con của mình? Cò mẹ khoan vội lo lắng con mình có đồng ý cho mình đến với cò chồng khác không mà trước tiến phải xác định được con cò mình đang nhắm đến có phù hợp với hoàn cảnh của mình.
Góc rối mà bạn đang vướng phải đang là vấn đề phổ biến của ngày hôm nay, khi ly hôn dường như là trào lưu, phụ nữ chủ động hơn trong cuộc sống, họ có thể làm bà mẹ đơn thân hoặc tiến đến với bất cứ người đàn ông nào họ muốn. Và lẽ dĩ nhiên, một người mẹ thương con như bạn sẽ thường chú ý đến cảm xúc của con khi chọn đối tượng cho mình.
Điều quan trọng bạn cần xác định ở đây nữa, con bạn thuộc độ tuổi nào? Bé đã đủ trưởng thành để nhận biết sự thiệt thòi của mẹ khi không có bố bên cạnh chưa? Hay những ngăn đoán của con chỉ là sự trẻ con ngây ngô như đứa trẻ khăng khăng muốn giữ món đồ chơi của mình mà chẳng nhường cho ai chơi cùng?
Nếu con đã trưởng thành thực sự, hiểu biết nhiều chắc sẽ không hề lạ lẫm gì về việc người phụ nữ luôn cần một người đàn ông yêu thương và chăm lo. Con không thể ích kỷ sở hữu mẹ cho riêng mình, trong khi sau đó con có thể lấy chồng, lấy vợ, còn mẹ thì vẫn mãi cô đơn. Chắc chắn con sẽ không thể tối ngày bên cạnh mẹ khi con cũng phải chăm sóc gia đình nhỏ của mình.
Còn nếu con vẫn quá bé, chưa đủ nhận thức về sự thiếu tình cảm của một người đàn ông ở mẹ, hay chưa có một sự công tâm hơn về mối quan hệ của mẹ, những lời nói kiểu như: “Con không thích chú ấy làm bố”, “con chỉ có một người bố thôi”… mẹ chẳng cần phải xoắn lên lo lắng, vì đó có thể là những lời nói bản năng mà bất cứ đứa trẻ nào cũng sẽ như vậy khi ai đó muốn “giành” mẹ của bé. Với trường hợp này, mẹ nên là cầu nối và thiết kế sao cho mối quan hệ giữa con mình và người đàn ông mình muốn lấy làm chồng ngày càng khắng khít hơn. Sự khéo léo của mẹ, sự cởi mở, thân thiện và mến trẻ của người đàn ông đó sẽ khiến con cảm thấy yên tâm hơn. Rằng gia đình mình đang có thêm tình cảm, bé có thêm người yêu thương mình, chứ không phải giành giật mẹ với mình.
Sự khéo léo của mẹ, sự cởi mở, thân thiện và mến trẻ của người đàn ông đó sẽ khiến con cảm thấy yên tâm hơn (Ảnh minh họa)
Đừng tách rời con ra khỏi những cuộc chơi của hai người. Không gian riêng của hai người có thể là nơi khác, nhưng khi có con ở cùng tuyệt đối không được tạo sự xa cách, cô lập…
Nếu làm như vậy có quá mất thời gian không! Con bé nhà tôi mới 8 tuổi, nhưng rất bướng bỉnh và khó thuyết phục. Thật ra trẻ con chỉ là trẻ con, chưa có suy nghĩ chín chắn về vấn đề hôn nhân và gia đình. Liệu tôi có thể cứ lấy anh về, rồi dần dần hóa giải mối bất hòa giữa hai người được không?
Tôi có một người bạn, chồng cô mất khi con gái cô được 3 tuổi. Lúc đó, đứa trẻ cứ mãi khóc nhớ cha nên cô bảo với con rằng: “Cha đi công tác xa nhà một thời gian, rồi một ngày cha sẽ về chơi với con”. Đứa con gái nuôi hoài hy vọng ngày cha trở về nên vẫn tiếp tục vui vẻ, sống bên mẹ hạnh phúc. Nhưng trong suy nghĩ, cô bé vẫn tin rằng một ngày đẹp trời, cha cô sẽ mở cửa nhà và chạy đến nhấc bổng cô lên như ký ức về ông còn đọng lại trong cô.
Video đang HOT
Cô bé lên 12 tuổi, bạn tôi quyết định đi bước nữa, nhưng đứa con gái nhỏ nhất quyết không chịu người đàn ông đó đến gần mình. Cô bé luôn thét lên “Con đợi cha con về. Chú này không phải cha con” khiến người lớn vô cùng khó xử. Tuy vậy, bạn tôi vẫn quyết định kết hôn. Và đứa con gái dĩ nhiên không ưa người cha mới, cô bé lúc nào cũng sống trong sự căm ghét, đối kháng và không phục tùng. Càng lớn, cô bé càng cách xa mẹ vì nghĩ mẹ đã phản bội cha, phản bội mình và không bao giờ nói chuyện quá hai câu với người bố mới trừ những trường hợp cần thiết. Cô bé lớn lên như một cái bóng đơn độc, buồn bã. Điều này khiến cả gia đình bạn tôi căng thẳng và không hề hạnh phúc.
Quay lại câu chuyện của bạn. Nếu bạn vẫn khăng khăng làm theo ý mình và bỏ mặc mong muốn của con thì kịch bản trên có lặp lại ở gia đình bạn? Bạn không nên để mọi việc xong rồi mới ép con mình phải chấp nhận sự thật. Như vậy, dễ tạo nên trong lòng con bạn sự ức chế và nảy sinh đối kháng.
Nếu bạn muốn chắc chắn để có một gia đình hạnh phúc thì nên kiên nhẫn thực hiện từng bước. Mọi thứ chẳng bao giờ muộn màng. Bạn vẫn có thể ở cạnh người đàn ông đó trong suốt quá trình thuyết phục con. Hoặc nếu bạn thấy mình không thể làm thì có thể nhờ một người khác hoàn toàn mà bạn chắc rằng con mình sẽ nghe theo.
Theo VNE
Có chồng nhưng tôi vẫn rất yêu người cũ
Tôi không biết làm thế nào đối diện với chồng mình, nhất là từ khi trái tim tôi bị xao động vì gặp lại mối tình đầu.
Tôi yêu thầm anh đã 3 năm. Anh hơn tôi 12 tuổi, là người rất vui vẻ và hoà đồng, nhiều người xung quanh đều rất yêu mến anh. Tôi bé nhỏ và tầm thường, chuyên chống lại, không bao giờ theo phe anh cả. Chúng tôi thường xuyên chiến tranh lạnh với nhau, vậy mà tôi thấy vui vô cùng. Chỉ nhờ thế tôi mới có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, nhưng cũng chỉ biết ngắm nhìn và tương tư anh thôi.
Đến khi phải xa anh, tôi buồn và mạnh dạn nhét vào tay anh bức thư vụng về của mình, bởi anh là người đầu tiên làm tôi rung động. Tôi biết đã có rất nhiều người xinh đẹp và giỏi giang hơn tôi đều bị anh từ chối, nên chắc tôi cũng không ngoại lệ. Tôi xa anh rồi, dù buồn nhưng cũng không hối hận vì đã nói hết được lòng mình.
Vậy mà ngày đầu tiên xa anh, tôi đã nhận được tin nhắn của anh, những dòng chữ hỏi thăm, tôi vui lắm. Rồi ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, hỏi cuộc sống của tôi, sức khoẻ của tôi. Dần dần tôi quen với cuộc sống luôn có anh hỏi han, nhắc nhở. Đến khi anh không nhắn tin cho tôi nữa, nỗi buồn chưa kịp tới thì anh gọi điện thoại cho tôi và nói:
- Anh nhớ em quá, cô bé ngốc à! Em hãy đồng ý yêu anh nhé? Anh vừa già, vừa xấu và nghèo nữa, anh chỉ giàu tình cảm thôi.
Rồi tình yêu của chúng tôi càng mặn nồng hơn khi tôi quay về bên anh, và biết rằng anh cũng đã để ý và thương tôi từ lâu lắm rồi. Chúng tôi yêu nhau, bạn bè ai ai cũng chúc mừng, mong chúng tôi hạnh phúc. Thời gian êm đẹp ấy không kéo dài được bao lâu khi anh ôm chặt tôi vào lòng và nói:
- Em ơi, mình chia tay nhau nhé?
Ảnh minh họa: Inmagine.
Tôi khóc òa như bản tính trẻ con của mình. Anh nói ba mẹ bắt anh lập gia đình, cấm không cho anh quen tôi nữa. Anh đã lớn rồi, lại là con một, tôi thì còn nhỏ thế này, còn biết bao nhiêu điều thay đổi. Anh nói thật sự anh đau khổ lắm, nhưng anh không muốn ba mẹ của anh già rồi còn phải lo lắng. Tôi yêu anh mà sao lại vâng lời một cách ngoan ngoãn như vậy? Tôi khóc mà không biết nói gì, anh cũng khóc, giọt nước mắt đầu tiên tôi thấy từ khi tôi biết anh. Anh ôm chặt tôi và nói rằng:
- Em sẽ hạnh phúc, sẽ gặp được người yêu thương và trân trọng em hơn anh. Anh thật tồi tệ khi không dám đấu tranh vì tình yêu, bởi giữa tình và hiếu, xin em hãy tha thứ cho anh được chọn hiếu.
Khi tôi đi học ở xa, anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho tôi, vẫn y như anh vẫn là người yêu của tôi vậy, luôn bắt đầu bằng tiếng cười và kết thúc bằng tiếng khóc. Các cuộc gọi và tin nhắn thưa dần. Gần một năm anh không liên lạc với tôi rồi, tối nào tôi cũng nhớ anh và ngủ trong nước mắt, nhưng tôi không dám liên lạc với anh, tôi sợ làm phiền anh.
Và rồi tôi nghe được tin anh đã làm đám hỏi, chuẩn bị đám cưới, tim tôi thắt lại đau đớn và chết lặng đi. Bỗng anh gọi điện thoại cho tôi, vẫn là những câu hỏi thăm yêu thương ấy, tôi hỏi anh sao lâu quá không liên lạc, giờ gọi điện cho tôi có gì không, anh im lặng hồi lâu rồi nói:
- Anh sắp cưới, em à!
Tôi hét lên:
- Anh gọi điện cho em làm gì? Anh làm em đau khổ như vậy chưa đủ sao anh?
Anh xin lỗi tôi, nói sẽ sống hạnh phúc và tôi cũng phải vậy, bởi từ giờ về sau, anh sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi nữa. Đau thương kéo dài trong tôi suốt 4 năm, tôi không yêu ai, không để ý tới ai hết. Cho tới khi tôi gặp được một người đàn ông hiền lành, tốt bụng. Anh biết tôi thường khóc khi nhớ về người yêu cũ, anh chẳng nói gì ngoài việc im lặng vỗ về tôi.
Tôi không biết có yêu anh không, cứ để anh chăm sóc, đưa đi đón về, xa anh tôi cũng không thấy nhớ. Bạn bè trách tôi ngốc quá, người tốt phải biết giữ lấy và quên người kia đi. Anh cứ bên tôi suốt 3 năm , tôi bắt đầu thấy thương anh và có chút tội nghiệp anh. Anh quá yêu tôi, quá tốt với tôi, có lẽ trên đời này sẽ không ai yêu, chiều tôi bằng anh, và tôi đồng ý lời cầu hôn của anh sau đó chúng tôi đám cưới.
Cuộc sống vợ chồng tôi hạnh phúc và êm đềm lắm. Cho tới khi tôi gặp lại anh, mối tình đầu của tôi, trong một chuyến công tác xa. Tim tôi sao đập loan nhịp, mà tôi cứ ngỡ rằng tôi đã quên được anh, và đã hết yêu anh từ lâu rồi. Tôi đi uống nước với anh, chúng tôi chỉ nhìn nhau mà chẳng ai nói lời nào. Rồi anh chở tôi về, tim tôi không ngừng thắt lại, anh cầm lấy tay tôi vòng qua eo anh, sao tôi không phản kháng. Tôi ôm chặt sau lưng anh, anh giữ tay tôi, suốt quãng đường anh siết chặt tay tôi, tôi ôm anh mà chẳng ai nói câu nào.
Sao người tôi lạnh toát và chóng mặt quá, tôi bị trúng gió rồi. Anh dìu tôi vào phòng, để tôi ngồi dựa vào thành giường, anh xoa dầu và bóp đầu cho tôi. Xong anh ngập ngừng nói:
- Em ơi, chắc phải cạo gió mới đỡ chứ em tái xanh rồi!
Anh đánh hai bên cổ của tôi đỏ bầm lên, rồi anh nói tôi cho anh cạo gió ở lưng. Anh đỡ tôi nằm xuống, anh cạo gió, rồi xoa dầu cho tôi, đắp chăn rồi ngồi nhìn tôi mà cứ im lặng. Bỗng anh cúi xuống và hôn lên trán tôi:
- Sao em gầy hơn trước nhiều quá. Thấy em bị như vậy, anh lúng túng quá không biết phải làm sao.
Rồi anh chuẩn bị quay về phòng mình, tôi kịp nắm chặt tay anh rồi nhắm mặt lại. Anh cứ ngồi đó nhìn tôi, thời gian trôi qua rất lâu, anh đứng lên và đỡ tôi dậy, anh nói
- Em ơi, em cho anh ôm em một cái được không?
Tôi chỉ im lặng, anh kéo tôi vào lòng và siết chặt tôi đến ngợp thở, ôm tôi rất lâu. Tôi bỗng khóc, nỗi nhớ thương chất chứa bao lâu nay vờ oà. Anh hôn tôi, chúng tôi lên giường, tôi bỗng cảm thấy có lỗi với chồng quá và ngăn anh lại. Anh tôn trọng và chỉ ôm chặt tôi.
Khi chia tay anh, lòng tôi buồn đau như dao cắt. Hôm sau anh gọi điện thoại cho tôi và nói:
- Anh không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách, sau bao nỗi đau anh gây ra, em vẫn yêu anh nhiều như vậy. Anh đã sai khi ngày xưa rời xa em, bởi anh nghĩ lúc đó em còn quá nhỏ, sợ đó chỉ là những rung động đầu đời. Anh sai rồi em ơi! Anh là kẻ phụ tình, xấu xa, đáng trách. Anh rất nhớ em, chưa bao giờ quên em. Nhưng anh thấy em rất yêu chồng em, em đã giữ lại những gì thuộc về chồng em, anh sai rồi.
Tôi khóc và nói:
- Em yêu và nhớ anh nhiều lắm! Mình có thể đến với nhau lần nữa không anh?
Anh nói tôi hãy trân trọng gia đình mình, bởi tôi có người chồng yêu tôi hết mực, anh không xứng đáng. Nhưng tôi nhớ anh lắm, tôi liên lạc thường xuyên nhưng anh lại không trả lời nhiều, tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho tôi
- Em hãy sống thật hạnh phúc nhé! Anh thật đồi bại, đã phụ tình em, không xứng đáng với tình yêu của em. Em đừng bỏ chồng, bởi anh sẽ không bỏ vợ. Dù không yêu anh cũng sẽ không bỏ, bởi vì anh không muốn con cái anh đau khổ.
Tôi trách tại sao anh còn làm vậy với tôi, anh nói lúc đó anh không kiểm soát được, con tim anh cũng đập loạn nhịp. Tôi luôn oán trách, hận anh đã bỏ rơi tôi. Anh không phải kẻ lợi dụng bởi chúng tôi chưa vượt quá giới hạn. Anh rất tôn trọng tôi và tôi vẫn rất yêu anh. Nhưng phải làm sao để đối mặt với chồng tôi đây? Tôi thật sự không biết mình có yêu anh không nữa. Tôi đã quyết tâm không liên lạc với người yêu cũ, nhưng mãi vẫn không làm được. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Brad Pitt và 'phép màu' dành cho Jolie Sự động viên và ủng hộ của Brad Pitt với vợ đóng vai trò quan trọng trong quá trình trị liệu của Angelina Jolie. Khi Angelina Jolie gây sốc cho người hâm mộ trên toàn thế giới, tuyên bố đã cắt bỏ núi đôi, người đẹp liên tục khẳng định, cô có được sự ủng hộ lớn lao từ người bạn đời Brad...