Con hãy khóc đi! Khóc rồi con sẽ đỡ đau hơn!
Chúng tôi là thế, dù đi đâu dù buồn dù đau đến mức nào thì cũng chỉ khóc khi có mẹ ở cạnh hay về nhà vào phòng mình rồi mới khóc, vừa khóc vừa hét lớn mà không sợ ai nghe thấy, không sợ ánh mắt thương hại của người khác. Và với chúng tôi mẹ là tất cả nên mỗi khi khóc mà có mẹ ôm vào lòng thì mọi đau đớn của chúng tôi cũng sẽ qua nhanh hơn.
Cuối cùng tôi cũng về tới nhà, kéo trên tay chiếc vali và mang về nhà cả bộn bề mệt nhọc. Tôi nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ phòng mình, hai chiếc vali vứt bừa trên sàn nhà. Em trai tôi đã về. Cậu em trai học y khoa ở Mỹ. Tiếng khóc như lớn hơn, chắc đau lắm em ấy mới khóc lớn như thế. Tiếng mẹ tôi nhẹ nhàng “Khóc đi con! Khóc cho trôi hết ấm ức và buồn đau trong lòng con! Cứ khóc đi! Có mẹ ở đây con sẽ không cô đơn đâu!” làm tôi cũng muốn trào nước mắt.
Chúng tôi là thế, dù đi đâu dù buồn dù đau đến mức nào thì cũng chỉ khóc khi có mẹ ở cạnh hay về nhà vào phòng mình rồi mới khóc, vừa khóc vừa hét lớn mà không sợ ai nghe thấy, không sợ ánh mắt thương hại của người khác. Và với chúng tôi mẹ là tất cả nên mỗi khi khóc mà có mẹ ôm vào lòng thì mọi đau đớn của chúng tôi cũng sẽ qua nhanh hơn.
Với chúng tôi mẹ là tất cả nên mỗi khi khóc mà có mẹ ôm vào lòng thì mọi đau đớn của chúng tôi cũng sẽ qua nhanh hơn (Ảnh minh họa)
À! Hóa ra em tôi đau đớn như thế vì người yêu của nó lấy chồng sau. Trước kia cô ấy đã hứa chờ em tôi tốt nghiệp xong thì về ra mắt hai gia đình nhưng rồi tốt nghiệp xong nó sững người khi biết người yêu của nó đã kết hôn hơn một tháng trước. Chắc nó đau lắm vì đó là mối tình đầu cũng là mối tình kéo dài gần 10 năm nên nó nghĩ tình cảm hai đứa dành cho nhau là đủ lớn để vượt qua tất cả. Một người đàn ông mạnh mẽ nhưng giờ chỉ như một đứa con trai ba tuổi khóc nấc lên trong vòng tay mẹ vì vừa bị mất món đồ quí giá nhất.
Tôi lặng người nhìn vào khe cửa rồi quay mặt đi, vội chùi 2 hàng nước mắt chảy dài trên má lúc nào không hay. Tôi bước xuống bếp nấu một chút canh hải sản, chị em tôi có thói quen ăn canh hoặc súp sau khi khóc, điều đó khiến nỗi buồn trong lòng chúng tôi như được rửa sạch.
Bữa trưa của ba mẹ con chỉ có vài món đơn giản. Lần này, hai chị em tôi cùng về nhà nhưng không vui, không cười nói rôm rả như mọi lần. Ăn được một lúc, anh chàng bác sĩ vừa tốt nghiệp nhìn tôi chăm chú. Một lúc sau mới lên tiếng:Tôi đứng dậy chạy vội vào phòng, vùi mình vào chăn gối mà nức nở. Vẫn còn đó hơi ấm và những giọt nước mắt mặn chát của em tôi. Chúng tôi dùng chung phòng với nhau từ nhỏ, lớn lên mỗi đứa một nơi học tập rồi làm việc lâu lâu mới về nhà nên chúng tôi vẫn giữ thói quen dùng chung một căn phòng như thế, một phần cũng vì sẽ đỡ vất vả hơn cho mẹ khi dọn dẹp phòng lúc chúng tôi về hay lúc chúng tôi vắng nhà. Vẫn bàn tay chai sạn ấy, vỗ nhẹ vào vai tôi ” Con cứ khóc đi! Cứ hét lớn lên! Rồi con sẽ cảm thấy đỡ đau hơn” . Ở cái tuổi ngoài 30 như tôi mà vẫn khóc vì tình như tuổi 20 khóc tình đầu thì thật đáng xấu hổ. Nhưng người tôi yêu cũng bất ngờ chia tay tôi để kết hôn với một cô gái giàu có hơn tôi. Nhìn cảnh tượng ấy tôi chẳng biết nói gì chỉ nở một nụ cười khinh bỉ rồi quay lưng đi. Tôi không khóc. Nhưng cứ về tới nhà, cứ nhìn vào ánh mắt của mẹ thì tâm trạng của tôi lại thật thà lên tiếng, chúng không nghe lời tôi. Và tôi đã khóc.
Mẹ không chỉ là mẹ của chúng tôi, mẹ còn là ba, là chị, là em, là bạn và là cả cái “thùng rác” của chúng tôi. Mẹ tôi là người rất tâm lí nên bà luôn quan tâm các con theo tâm trạng của chúng. Mỗi lần chúng tôi về tới nhà, mẹ nhìn thẳng vào mắt chúng tôi để biết tâm trạng của chúng tôi lúc đó như thế nào. Cứ hễ chúng tôi không vui, chúng tôi buồn hay chúng tôi muốn khóc mà không thể khóc thì mẹ sẽ ôm chúng tôi vào lòng. Như thế nước mắt chúng tôi tự nhiên rơi lã chã và lại khóc thét lên.
Video đang HOT
Giờ mỗi khi nhìn mẹ, cái dáng người gầy đi theo năm tháng, đôi chân chậm chạp dần, đôi tay thô ráp. Tôi cũng chỉ muốn khóc (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ có lần, tôi chỉ vừa bước vào nhà bắt gặp ánh mắt quen thuộc ấy của mẹ tự nhiên tôi ngã quỵ xuống rồi cứ thế mà khóc, ngày đó tôi đã khóc rất nhiều. Đó là lúc tôi thất bại. Tôi đã không thể vượt qua kì thi đó đừng nói chi là đạt được giải cao nhất như tôi đã nghĩ. Lúc đó tôi thất vọng và muốn buông xuôi tất cả nhưng mẹ đã luôn bên tôi và cùng tôi vượt qua cái thời gian “địa ngục” đó.
Giờ mỗi khi nhìn mẹ, cái dáng người gầy đi theo năm tháng, đôi chân chậm chạp dần, đôi tay thô ráp. Tôi cũng chỉ muốn khóc. Mẹ luôn dạy tôi rằng làm chị thì phải mạnh mẽ, phải kiên cường để bảo vệ em, là con gái phải có năng lực, bản lĩnh, ý chí và lập trường để không bị khinh thường trong cái xã hội rối ren ngày nay. Mẹ tôi cũng dạy em tôi là con trai thì phải biết bảo vệ che chở cho gia đình, làm em thì cũng phải biết cách thông cảm, giúp đỡ và ga-lăng với chị vì dù gì đi nữa thì chị vẫn là con gái.
Mẹ là thế, dặn chúng tôi mạnh mẽ, kiên cường nhưng cũng chỉ có mẹ nói với chúng tôi rằng ” Con hãy khóc đi! Khóc rồi con sẽ đỡ đau hơn!”.
Theo VNE
Tâm sự rớt nước mắt của phụ nữ không được làm mẹ, làm vợ
Thai được 6 tháng, mình đi xe máy về nhà mẹ đẻ chơi thì bị tai nạn. Mình mất con, suýt mất mạng và không bao giờ có thể có con lại được nữa. Thế giới bỗng dưng sụp đổ dưới chân.
Mình đã từng tin vào hạnh phúc và thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng bây giờ khi mọi thứ đã tan vỡ, mình hiểu ra bong bóng xà phòng còn vững chắc hơn cả những điều đó. Và đàn ông cũng giống như một củ hành, càng bóc càng đau khổ chảy nước mắt mà đến cuối cùng mới vỡ lẽ họ không có tim.
Được yêu và cưới mối tình đầu, mình cho phép gọi bản thân là một cô gái may mắn. Chồng là kiến trúc sư rất đắt bản vẽ, mình là giảng viên trường đại học công lập có tiếng. Cuộc sống càng viên mãn hơn khi anh ấy vô cùng yêu thương vợ và mình thì sớm mang thai con trai đầu lòng.
Thai bước sang tháng thứ 3, bác sĩ bảo mình hơi yếu nên nghỉ dưỡng nhiều. Chồng ngay lập tức nộp đơn xin nghỉ việc cho vợ vì sợ ảnh hưởng đến con. Anh tuyên bố, anh yêu nhất là vợ, nhì là con nên sẵn sàng lao động cật lực gấp mười gấp trăm lần để vợ con có cuộc sống tốt nhất. Mình hạnh phúc ngây ngất.
Những tháng thai kỳ tuy không đến nỗi mệt như bác sĩ nói nhưng đi ra đi vào chồng đều dìu vợ. Buổi tối, toilet chỉ cách phòng ngủ chục bước chân anh cũng không để vợ đi mà mang tận bô vào. Các món ăn chỉ cần nóng quá hay nguội quá anh đều tự trách mình. Thấy anh miệng thổi phù phù bón từng thìa cháo mới nấu cho vợ mà mình cảm động rơi nước mắt.
Nhưng đàn ông là thế, tình yêu vĩnh cửu không có nghĩa là bảo hiểm trọn đời. Chồng mình nhanh chóng thay đổi khi đứa con mất đi. Anh cho đó là lỗi tại mình, nhưng thật sự có phải lỗi ở mình không?
Thai được 6 tháng, mình đi xe máy về nhà mẹ đẻ chơi thì bị tai nạn. Mình mất con, suýt mất mạng và không bao giờ có thể có con lại được nữa. Thế giới bỗng dưng sụp đổ dưới chân.
Mình làm mẹ, đã mang con gần được đến hơn nửa quãng đường nên mình đau đớn nhất. Nhưng chồng người dày vò mình nhất. Anh cho rằng vì mình không nghe lời anh ra khỏi nhà nên bất hạnh mới xảy ra.
Mẹ chồng sau khi biết tin không giữ được cháu thì tuyên bố từ con dâu. Bà bảo cháu bà vắn số nên mới đầu thai nhầm mẹ và mình không giữ được con thì sau này có làm mẹ cũng chỉ là thứ mẹ mìn.
Ngày ra viện, nhà chồng như địa ngục. Không khí tang thương và những gương mặt lạnh lùng tuyệt tình nhà chồng làm mình nghẹt thở. Cả ngày mình chỉ dám ngồi trong phòng vì không ai nói chuyện với mình.
Lúc ấy chồng vẫn còn thương nên mang cơm lên phòng cho mình. Nhưng tới ngày thứ 4 thì mẹ anh chạy lên hất cả mâm cơm lên người mình, chỉ tay vào mặt mình mà chửi "Không làm được trò trống gì thì đừng mong con tao hầu hạ".
Mình sốc lắm, trước đây trông thấy chồng bê bô nước tiểu của mình, bà còn vui vẻ khen con trai ngoan. Bà bảo mình không ly hôn thì "tao cào ra khỏi nhà". Chồng mình cãi lời mẹ nên mẹ con to tiếng. Mặc dù rất đau khổ nhưng được chồng bênh vực mình thấy được an ủi hơn rất nhiều. Lúc đấy mình vẫn nghĩ tình yêu của chồng sẽ trường tồn, sẽ mãi mãi.
Nhưng anh ngày càng lạnh nhạt. Anh tìm cách trốn tránh không ngủ với vợ dù chỉ là chạm vào cơ thể nhau. Buổi tối anh mang chăn gối ra sofa ngủ. Anh không buồn bênh mình khi mình bị mẹ chồng mắng. Anh làm lơ giống như không nghe, không thấy gì. Bao nhiêu lần mình đưa mắt van lơn anh hãy bênh mình dù chỉ một tiếng nhưng chỉ nhận được gương mặt vô hồn không cảm xúc.
Nhưng anh cũng không nói gì đến chuyện ly hôn, có lẽ không hẳn vì yêu mà chỉ vì thương hại mình. Một phụ nữ không thể sinh nở cũng giống như phế nhân, chẳng ai cần ngó đến.
Mình không thể ngủ được suốt một thời gian dài, vì nhắm mắt là lại tưởng tượng đến tương lai trước mắt. Bây giờ mình không con, không việc, sức khỏe yếu, nếu chồng bỏ rơi nữa thì thà chết còn nhẹ nhàng hơn.
Song thật sai lầm khi sống với kiểu van xin bố thí tình yêu từ chồng vì hôn nhân lúc này không khác gì một lãnh cung xám xịt. Một ngày chồng xuất hiện và nói với mình chưa đến mười từ.
Anh không hỏi han, không trò chuyện, chỉ trả lời "ừ, không, có" lúc cần thiết. Mình đã hỏi thẳng anh có muốn ly hôn không thì anh bảo không, nhưng lại không tỏ một chút thiện chí nào để cho mình một tia hy vọng.
Mẹ chồng bảo chồng mình chuẩn bị đi xem mặt một phụ nữ khác bà đã nhắm cho. Với mình đây không khác gì là một án tử mà chồng chính là đao phủ. Mình đau khổ đến cùng cực nhưng cố im lặng để đợi một lời giải thích hay chỉ cần là thông báo từ chồng. Nhưng anh vẫn không nói gì, giống như mình chưa hề tồn tại.
Chủ nhật vừa rồi anh mặc vest và xịt nước hoa trước khi ra ngoài. Mình tưởng anh đi công việc thì mẹ chồng thông báo "nó đi gặp con kia". Mình chết lặng, thất vọng và đau đớn.
Mình còn tệ hơn cả người vô hình. Chiều hôm đó chỉ biết qua cửa sổ nhìn theo chồng đi mà nước mắt hai hàng. Đại dương tình yêu anh từng dành cho mình đâu rồi? Lời hứa mãi mãi anh nói trước kia đâu rồi?
Tối anh về, mình đưa anh tờ đơn ly hôn. Mình thật sự không muốn ly hôn nhưng cố tình làm thế để anh biết mình bị tổn thương và vẫn còn tự trọng. Mình muốn nghe một lời giải thích dù cay đắng từ anh.
Nhưng không, anh đã ký đơn đánh xoẹt mà không hề thèm đọc một từ nào trong đó. Ký xong anh bỏ đi, thấy chiếc bô sứ trước kia đã từng bê ra bê vào cho vợ, anh thẳng chân đá nó bể tan. Mình hiểu anh đã tuyệt tình đến thế nào.
Mình đã nằm khóc suốt hai ngày nay mà không hề nhận được sự chú ý nào từ chồng. Anh vẫn đi làm, đi chơi lễ như bình thường. Có lẽ cũng đến lúc mình nên vực dậy mà làm lại cuộc đời?
Dẫu biết thế nhưng vẫn đau, chỉ thở thôi cũng làm mình đau đến chảy nước mắt. Có phải cái chết lúc này là lựa chọn đúng đắn duy nhất mình có thể làm không?
Theo VNE
Em thích anh, là em đã sai rồi! Là em sai. Nhưng cuộc đời này mỗi mối tình chông chênh đều được ít nhất một lần vấp ngã. Nên em không trách mình và cũng chẳng giận hờn anh. Chỉ là em thích anh, vậy thôi! Sai ngay từ điều đầu tiên cơ bản nhất, em thích anh khi mà anh chẳng hề thích em, một chút nào, một chút nhỏ...