Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Buồn đau có thể đến bất cứ lúc nào trong đời. Và, mỗi người đều có thể chọn nụ cười cho mỗi ngày.Tôi nhớ mãi câu nói của đồng nghiệp: “Khi bạn thấy ai đó luôn vui vẻ, không có nghĩa rằng cuộc sống của họ chẳng có gì buồn khổ, mà là do người ta đã biết cách cười”.
Đó là ngày anh ngồi bên cạnh nắm bàn tay run run của tôi. Anh nói rất ít, nhưng câu nào cũng thấm thía. “Để thấy được mình trong hôm nay, chúng ta đã phải cố gắng rất nhiều, trải qua rất nhiều thứ. Rồi cái gì cũng sẽ qua”.
Anh phá vỡ cảm xúc u uất trong lòng tôi. Nó nhắc tôi nhớ về năm tháng mình đã lớn lên nơi thôn dã, về những nỗ lực và cả sự chịu đựng va vấp thuở mới vào nghề, biết trân trọng hiện tại…
Tôi nhìn anh, vẫn là nụ cười ấy, khi trêu chọc, tếu táo với mọi người xung quanh. Nhiều lúc tôi nghĩ, người đâu mà vô tư, như thể cuộc đời anh êm đềm đến giản đơn. Vậy mà nụ cười ấy một ngày bỗng trở nên độ lượng, thấu hiểu, sẻ chia và có sức mạnh như một điểm tựa.
Đến lúc anh kể cho tôi nghe về một đoạn đời mà anh trải qua, gian khổ, tủi nhục hơn tôi hình dung rất nhiều. Chìm vào câu chuyện của anh, tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, rồi cuối cùng thấy những gì đè nặng trong lòng mình bỗng… nhẹ như không.
Năm ấy tôi “trẻ người non dạ”, nào biết con người ta đâu phải cứ cười là vui. Càng về sau này, tôi càng thấy anh nói đúng. Hình như con người ta càng trải nghiệm, sẽ nhìn mọi chuyện với sự hài hước nhiều hơn. Chẳng có cái kiểu “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn” như những năm mười tám, đôi mươi, nỗi buồn của người-sống-lâu có sâu nặng đến mấy cũng dễ tan đi.
Thật vậy. Tôi nhìn thấy những người xung quanh và cả chính mình ngày càng biết cách cười, biết chọn lấy niềm vui phủ lên những phiền muộn từng ngày trong cuộc sống. Năm tháng rèn giũa để người ta vững vàng và… thông minh hơn khi biết nhặt lấy những mẩu ý nghĩ hài hước làm gia vị cho cuộc sống.
Ảnh minh họa – Shutterstock
Một chị bạn trên facebook mỗi khi chia sẻ là bạn bè tủm tỉm cười vì sự dí dỏm của chị. Nhiều lần tôi nói hễ đọc status của chị là không cười không được. Chị bảo: “Ừ, cuộc sống đã mệt mỏi rồi viết cái gì vui vui cho bà con xả stress”. Giản đơn vậy thôi nhưng không phải ai cũng có thể chọn lấy sự hài hước an nhiên ấy.
Video đang HOT
“Biết cười” là biết lan tỏ
a cảm hứng, sự lạc quan và niềm vui sống cho nhau. Thi thoảng, do đặc thù công việc, tôi hay gặp nhiều phụ nữ, chuyện đến hồi tâm sự thân thiết tôi hay hỏi câu: “Lần cuối cùng chị khóc là khi nào?”.
Thường thì tôi nhận được trả lời với mốc thời gian khá xa, cái “thuở ban đầu”, cái thời trẻ trung va vấp và nông nổi, sau này “già rồi khóc gì nữa”. Một câu nói đùa mà gần như đã trở thành mẫu số chung.
“Già rồi” có nghĩa là càng nhiều trải nghiệm, càng nhiều va đập và càng nhìn thấy rõ sự đời, thế thái nhân tình. Thế nhưng cũng chính cái sự già ấy nó khiến cho người ta trở nên vững vàng, làm chủ được bản thân.
NSƯT Kim Xuân hay nói: “Lo nghĩ làm chi cho mau già!”. Tương tự như câu nói “Sống đơn giản cho đời thanh thản”, nhưng những “chân lý giản đơn” vậy, chỉ có người-sống-lâu mới thực hiện được.
Tôi vẫn thấy facebook bạn bè mỗi ngày nhiều dòng cảm xúc xa vắng, buồn bã, suy tư…Viết bóng gió xa xôi khó ai hiểu được nhưng cơ bản là buồn. Ai cũng đeo mang nỗi niềm riêng nửa muốn giãi bày nửa muốn giấu kín.
Nhưng cũng chính thực tại lửng lơ đó của cảm xúc khiến lòng người khó an nhiên được. Dường như khi xác định được trạng thái tinh thần, chế ngự và vượt qua nó bằng sức mạnh tự thân, người ta mới có thể thong dong thanh thản.
Tôi nể phục sự bình tĩnh đến kỳ lạ của một nhà nhiếp ảnh, gặp sự cố gì chị cũng… cười: “không sao, chuyện này chẳng có gì!”. Dù mọi người xung quanh có thể lo sốt vó nhưng “chính chủ” cứ chẳng có gì khiến mọi người cảm thấy yên tâm.
Trong đoàn, lúc nào chị cũng là người góp vui khuấy động không khí bằng những bài hát, những câu chuyện dí dỏm. Tôi nhìn người phụ nữ mảnh mai ấy, chẳng hiểu vì sao chị có thể ung dung đến thế, khi biết rằng chồng chị là liệt sĩ, cuộc đời chị đã bao lần đau đớn mất mát vì chiến tranh…
Nhìn những người xung quanh sống và vui, tôi không biết tự lúc nào mình đã đi theo con đường của họ. Tôi ảnh hưởng thái độ sống tích cực, lạc quan của nhiều người.
Thỉnh thoảng, chạy xe trên đường tôi bất chợt khẽ hát một giai điệu nào đó. Chị bạn của tôi cũng từng như vậy và đã chia sẻ cảm giác thú vị này, nó khiến cho đường xa đỡ mệt và tâm hồn cũng thư thả hơn. Sự hài hước nuôi dưỡng những cảm xúc đẹp, đâu có tốn kém hay mất nhiều công sức, sao mình không nuôi dưỡng?
Khi người ta biết cười, cuộc sống thật sự dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi nhớ nhà văn René Goscinny – tác giả bộ sách Nhóc Nicolas có nói rằng, từ nhỏ ông đã có mong ước muốn làm cho mọi người cười. Và bộ truyện Nhóc Nicolas đã làm được điều đó.
Thật ý nghĩa khi một người có nguyện ước mang niềm vui đến cho người khác trong cuộc đời vốn dĩ lắm bất an và nỗi đau. Không ai có thể chọn được một cuộc sống mãi mãi hạnh phúc an vui. Buồn đau có thể đến bất cứ lúc nào trong đời. Và, mỗi người đều có thể chọn nụ cười cho mỗi ngày.
Cười lên đi, trong cuộc đời bao la nhưng hữu hạn này…
Theo Tiểu Quyên/Baophunu
bỏ người tình giàu có, hạnh phúc mong manh, hủy hôn, người thứ ba
Nhìn vợ con, tôi lại càng buồn bã hơn, tôi không tìm thấy hạnh phúc ở gia đình này. Còn hình ảnh người con gái ấy càng in đậm trong tâm trí tôi.
Tôi là một người chồng từng ngoại tình. Mà cũng không hẳn đúng, chính xác tôi là một người chồng đem lòng yêu người phụ nữ khác, không phải vợ. Dù cho tôi đã chọn gia đình nửa năm nay, từ bỏ tình yêu của mình, nhưng đó là vì tôi nghĩ cho hai đứa con và vì bản thân là kẻ hèn nhát. Tôi tự nhận mình là kẻ hèn nhát và đểu cáng khi phản bội vợ, đem lòng yêu người con gái khác mà không dám đối mặt với tai tiếng của xã hội, nên chấp nhận sống bên người vợ không còn tình cảm để phải từ bỏ tình yêu thật sự của mình.
Ảnh minh họa
Đã 6 tháng nay kể từ khi tôi chấm dứt gặp gỡ em, nhưng trái tim và tâm trí vẫn không thôi nghĩ về em. Em, kẻ thứ ba đáng ghét trong mắt gia đình tôi, vợ tôi, bạn bè tôi và trong mắt xã hội. Nhưng với tôi, em là điều tốt đẹp nhất xảy đến từ trước đến nay. Nếu em không xuất hiện, cả đời này tôi sẽ không biết tình yêu là gì, rung động trái tim ra sao, và những giọt nước mắt đau đớn vì phải chia xa là gì. Đã bao đêm tôi nhớ em đến da diết, nước mắt cứ thế lăn xuống lúc nào không biết. Tôi rất nhớ em!
Với mọi người, tôi là một người may mắn, sinh ra trong một gia đình khá giả, ở tuổi mới lớn tôi đã giao du với nhiều đứa bạn giàu có, đi bar thường xuyên và vây quanh tôi là không ít những cô gái đẹp. Nhưng thú thật, chưa có một người con gái nào cho tôi biết đến tình yêu, thậm chí chưa có ai khiến trái tim tôi loạn nhịp. 24 tuổi, tôi chưa từng rung động với bất cứ ai. Vậy nên, khi bố mẹ sắp xếp cho cuộc hôn nhân với cô nhân viên kế toán trong công ty của gia đình, tôi đã dễ dàng đồng ý. Tôi cho rằng vợ thì chỉ cần cưới một người như cô ấy, còn những cô gái kia chỉ là người qua đường, chẳng đáng để lấy làm vợ. Ổn định gia đình sớm, tôi cũng từ bỏ thói ăn chơi xa hoa và tập trung làm ăn, tiếp quản công ty của bố mẹ.
Tôi và vợ sống với nhau trong yên bình, không lãng mạn như những đôi yêu nhau cuồng nhiệt nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt. Ở với nhau được khoảng một năm, tôi nghĩ mình bắt đầu có tình cảm với vợ, như các cụ nói: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Có lẽ bởi vợ tôi là người làm cùng công ty, nên công việc của hai vợ chồng khá suôn sẻ, chúng tôi giúp đỡ nhau trong công việc. Suốt 10 năm trôi qua, chúng tôi sống hòa thuận, không cãi vã nhưng cũng không mặn nồng. Trong mắt hàng xóm láng giềng, gia đình tôi là kiểu mẫu: của cải dư giả, vợ chồng không bao giờ to tiếng, hai đứa con một trai một gái ngoan ngoãn.
Cho đến ngày em xuất hiện, gia đình êm ấm của tôi bắt đầu lục đục nhưng nguyên nhân không phải vì em mà vì tôi. Tôi sai, vợ tôi cũng sai. Em là thư ký của giám đốc một công ty, đối tác mới của công ty tôi. Em thường thay mặt giám đốc liên hệ và giao dịch với tôi vì chuyện làm ăn, bởi vậy chúng tôi có nhiều dịp gặp nhau. Trái tim tôi đã loạn nhịp trước em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, thứ cảm giác tôi chưa bao giờ có được dù cho bản thân đã gần tứ tuần. Cảm xúc dành cho em ngày càng mãnh liệt hơn, dù tôi đã cố gắng kìm nén và tự nhủ đó chỉ là thoáng qua, nhưng càng kìm nén tôi lại càng bất lực. Tôi tìm cách tiếp cận em nhiều hơn, làm bạn với em không chỉ trong công việc. Vì em biết tôi đã có gia đình nên thường từ chối liên hệ với tôi ngoài công việc. Chính điều ấy lại càng khiến tôi khó chịu hơn.
Tôi không thể tập trung làm việc, cả ngày chỉ nghĩ về em. Khi nhớ em không chịu được, tôi lại cùng anh em trong công ty đi uống rượu giải sầu. Đàn ông khi say chỉ nghĩ đến người con gái anh ta yêu thật lòng. Tôi đã gọi tên em, nói những điều từ đáy lòng mà chính tôi không kiểm soát được. Vài lần mất kiểm soát khi say, vợ tôi đã biết chuyện. Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, khiến gia đình êm ấm của tôi rạn nứt. Và trong một lần hơi ngà say, tôi đã tìm đến em, nói rằng tôi yêu em. Nhưng em đã từ chối tình cảm của tôi và nói rằng "Giá như anh chưa có gia đình". Tôi cũng cảm nhận được tình cảm em nhưng chỉ vì biết tôi đã có vợ nên em luôn giữ khoảng cách. Với hai người yêu nhau mà không đến được với nhau thì còn gì kinh khủng hơn? Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và bất lực như vậy. Bao nhiêu lần tôi vẽ nên một viễn cảnh "Giá như ngày đó không lấy vợ theo sự sắp đặt của cha mẹ thì bây giờ đã hạnh phúc biết bao. Giá như tôi có thể đủ dũng cảm để ly hôn thì không phải đau khổ thế này".
Vợ tôi sau khi biết chuyện đã giấu tôi thuê người theo dõi, điều tra em. Rồi vợ làm to chuyện, tìm đến công ty em và bêu rếu em trước mặt mọi người sau nhiều đêm nghe thấy tôi gọi tên em trong những cơn mơ. Hợp đồng giữa hai công ty vì thế cũng chấm dứt, còn em bị đuổi việc dù chẳng có tội tình gì. Sau khi biết chuyện, vì mất kiểm soát tôi đã tát và mắng vợ. Chỉ vì tình yêu tôi dành cho em, vì sự ghen tuông vô lối của vợ mà em đã bị mang tiếng xấu và bị sa thải. Tôi đã cố gắng liên hệ với em, đến tận nhà tìm để nói lời xin lỗi nhưng em chỉ nói rằng: "Em với anh có gì đâu sao vợ anh làm vậy? Lời xin lỗi có thể xóa sạch mọi thứ, khiến mọi chuyện trở lại như xưa sao". Nhìn em nói trong dòng nước mắt, tôi đau đớn vô cùng, giận chính mình và giận cả vợ.
Theo yêu cầu của em, tôi đã không làm phiền nữa. Tôi quay lại với công việc, cố giữ cái vẻ hạnh phúc, êm đềm cho gia đình trong mắt mọi người nhưng tôi quá mệt mỏi, đau đớn và bế tắc. Tôi không đủ can đảm để ly hôn và đến bên em vì còn trách nhiệm với công ty, nếu ly dị thì tài sản công ty sẽ được chia nửa cho người vợ. Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý để vợ chồng tôi ly dị, đặc biệt là vợ tôi. Cô ấy biết tôi vẫn còn yêu em nhưng chấp nhận sống trong mệt mỏi như vậy để duy trì cuộc hôn nhân này. Hơn nữa, vợ tôi rất sợ điều tiếng, cô ấy đã nhiều lần van xin tôi: "Chỉ cần anh đừng ly hôn, anh yêu ai em cũng sẽ không can thiệp nữa".
Nhìn vợ van xin, tôi lại cảm thấy có lỗi với em, với bản thân tôi và với vợ. Tôi xin vợ cho mình thời gian vì từng nghĩ rằng không gặp em nữa thì mọi chuyện sẽ trở lại như xưa. Nhưng tôi đã nhầm, càng xa em, tôi càng nhớ em nhiều hơn. Đã nửa năm trôi qua, hình ảnh em càng in đậm trong tâm trí tôi. Nhiều lần, tôi ép bản thân mình hành sự điên cuồng với vợ để quên đi em, vậy mà tôi vẫn gọi tên em, rồi hụt hẫng khi nhận ra vợ không phải là em. Căng thẳng giữa hai vợ chồng tôi ngày càng lớn, chuyện vợ chồng cũng không tốt đẹp khiến chúng tôi mệt mỏi. Ở bên vợ, tôi chỉ nghĩ đến em. Những gì vợ chồng tôi gây ra cho em khiến tôi không thể nào thoải mái được. Cũng không ít lần, tay tôi lại bấm hàng số quen thuộc, dù cho tôi đã xóa số liên lạc của em, tới khi nghe giọng tổng đài báo thuê bao không liên lạc được tôi mới chột dạ. Chẳng nhẽ tình yêu thật sự là như thế này sao? Con tim tôi như bị bóp nghẹt, vỡ vụn hàng ngày khi nỗi nhớ em ùa về. Nhìn vợ con, tôi lại càng buồn bã hơn. Tôi không tìm thấy hạnh phúc ở gia đình này. Bạn thân tôi khuyên hãy can đảm ly dị, sau đó tôi vẫn hoàn thành được trách nhiệm với con. Còn nếu cứ tiếp tục cuộc sống thế này, con cái sẽ chịu thiệt thòi nhiều hơn. Nhưng mỗi khi tôi định dứt khoát, vợ lại van xin khiến tôi lưỡng lự.
Đã 35 tuổi rồi, tôi đâu phải trai trẻ mà có những tình cảm thoáng qua, vui chơi qua đường? 35 năm qua, tôi chưa hề biết đến sự rung động của con tim như thế nào. Tôi sợ rằng mình sẽ mất em mãi mãi nhưng không đủ can đảm để ly hôn. Tôi đã mong vợ mình sẽ hiểu ra và chấm dứt cuộc hôn nhân bế tắc này. Như vậy, cô ấy không chỉ tự giải thoát cho bản thân để đến bên người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho mình, chứ không phải ở bên một người đàn ông ngày đêm chỉ mong nhớ người con gái khác.
Tôi phải làm sao đây? Tôi biết rằng giữa vợ chồng còn có con cái, không thể ly hôn dễ dàng nhưng đâu phải sau khi bỏ nhau chúng tôi sẽ vứt hết trách nhiệm? Liệu chúng tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân mệt mỏi này nữa không? Làm sao để vợ tôi hiểu ra ly hôn sẽ giúp cô ấy có được cuộc sống tốt hơn? Tôi đã quá mệt mỏi.
Theo Sơn/Ngoisao
Choáng váng nhìn những thứ quái dị rơi ra từ va ly vợ Vừa xếp mấy bộ váy, đồ ngủ xong, tôi liền chạy vào phòng kép cái va ly để trên tủ xuống. Bất ngờ trượt tay, chiếc va ly rơi xuống và bật tung. Những thứ kỳ dị bên trong hiện ra khiến tôi choáng váng. Tôi lấy vợ được 1 năm nhưng vẫn chưa có con. Lý do là vì vợ tôi đòi...