Con gái yêu thực dụng hay là đàn ông yêu đều giả dối
Không phải đàn ông tốt bị tuyệt chủng hay không còn nữa. Các bạn nữ cứ than thở, trách móc nhưng thử xem lại lối sống và cách yêu đi.
Chiều nay đi làm về, nó ghé quán cà phê quen thuộc tìm cho mình một chỗ ngồi có thể nhìn ra được bên ngoài, vừa nhâm nhi ly cà phê vừa ngắm dòng người qua lại. Những lúc như thế này nó thấy thảnh thơi và thoải mái hơn rất nhiều. Nó mở máy tính và lướt Facebook như một thói quen đã có từ lâu. Cũng chẳng để làm gì, nó cứ vào Facebook như vậy. Có lẽ nó cũng muốn xem cuộc sống trên thế giới Facebook như thế nào. Nó chợt nhận ra một điều trên bảng tin của nó, chẳng phải riêng gì Facebook mà cả Zalo, đàn ông thật là xấu xa.
Phải chăng họ đều là những kẻ lừa tình và sở khanh? Trên tường Facebook và Zalo của nó ngập tràn những status yêu, ghét, oán trách, giận hờn đàn ông. Đại loại như “Nỗi đau em giấu anh thấu được bao nhiêu”, “Từ giờ không còn tin tưởng vào đàn ông nữa”, “Anh cứ cười đi…”, “Đàn ông tất cả đều như nhau” hay “Mất niềm tin vào đàn ông”…
Có lẽ nào lại là như vậy? Nó là đứa con trai đã trải qua hai mối tình và tan vỡ nhưng lỗi đâu phải do nó. Người nó yêu thương buông tay vì thân phận nó nghèo hèn. Cuộc sống của nó là những tháng ngày đi thuê trọ. Rõ ràng không phải do nó phụ bạc. Phải chăng cả cái thế giới này chỉ còn mình nó là đàn ông tử tế, khi yêu không toan tính thực dụng? Không phải.
Nó trầm ngâm suy nghĩ. Tự dưng nó lại muốn đặt câu hỏi về vấn đề này. Vì sao vậy? Thế giới này chẳng riêng gì mình nó. Những người bạn của nó cũng đàng hoàng tử tế mà.
Các bạn gái cứ kêu gào than thở đàn ông tốt bây giờ hiếm lắm. Tuyệt chủng mất rồi… Thực ra, nó vẫn ngồi đây mà. Biết bao người đàn ông khác vẫn hiện diện trong cái cuộc sống ngày. Họ vẫn đang muốn được yêu thương, được quan tâm ai đó và được ai đó quan tâm cơ mà.
Nó chợt nhận ra rằng không phải đàn ông tốt bị tuyệt chủng hết rồi hay đàn ông tốt không còn xuất hiện trên trong cái xã hội này. Nó thấy các bạn nữ cứ than thở, trách móc, nhưng thử xem lại lối sống và cách yêu của các bạn đi.
Video đang HOT
Một bộ phận, không phải tất cả các bạn, cứ thích yêu mấy anh chàng đẹp trai, có xe này xe kia, các bạn mải mê chạy theo những phù du trong cuộc sống… Tiêu chí chọn bạn trai của các bạn là “không giàu cũng phải đẹp trai”. Xưa kia trai gái đến với nhau yêu thương nhau bằng những tình cảm, cảm xúc thật sự trong lòng. Từ quý mến, tôn trọng mà đến với nhau. “Miếng trầu nên nghĩa phu thê” rồi “Lấy nhau từ thủa tay không”… Còn bây giờ tình yêu hình như không có điểm bắt đầu mà chỉ có điểm kết thúc. Cái kết thúc đó là những đau khổ, những oán hận do chính mình tạo ra.
Nói không có điểm bắt đầu là vì các bạn đâu có những rung cảm từ con tim, từ khối óc. Nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đi xe đẹp, ăn mặc bảnh bao là các bạn mải mê chạy theo. Mà những anh chàng đó thì chẳng cần nói ra các bạn cũng hiểu được phần nào. Dùng cái mã của mình để đi cưa cẩm, yêu đương. Các anh chàng đó có rất nhiều cô gái khác như các bạn chạy theo thì tội gì các anh chàng không yêu nhanh, sống thoáng. Họ yêu bạn nhanh chóng để còn kịp yêu những cô gái khác đang chạy theo họ mà.
Trong suy nghĩ của các anh chàng đó không có chỗ cho từ yêu thương. Trái ngược lại với những anh chàng bảnh bao đó là các người đàn ông hiền lành tử tế. Họ khoác lên người bộ quần áo bình thường. Họ cắt mái tóc bình thường, không xanh không đỏ cũng không vuốt keo, tạo kiểu. Họ đi một chiếc xe với suy nghĩ chỉ là phương tiện để đi lại. Họ dùng chiếc điện thoại bình thường với những chức năng cần có để sử dụng. Thế nhưng khi bạn ốm đau hay có chuyện gì buồn, họ không ngần ngại đến bên bạn xem tình trạng sức khỏe của bạn thế nào, có ai mua thuốc, mua đồ ăn cho bạn chưa…
Vậy đấy, có thể có nhiều tiền nhưng họ không đến bar đến sàn… Nơi họ lui tới là những quán cà phê, những điểm đến không ồn ào xô bồ… Cái nhìn đầu tiên của các bạn dành cho họ là “anh hai lúa”, “là không phong cách, là nhìn quê quê… Bạn nghĩ rằng đi bên họ bạn sẽ không “sang chảnh”, sẽ không ra oai, không sĩ diện được với bạn bè. Những người đàn ông đó được các bạn gắn cho cái mác là anh trai tốt, anh trai kết nghĩa và bạn thân… Rồi các bạn lại mải mê kiếm tìm.
Yêu thương, nếu nghĩ tới tình cảm và cảm xúc rung động từ con tim, sẽ khác. Đừng chạy theo và ham hố cái mã sang chảnh, chỉ để người khác coi thường mà thôi, rồi nhận lại cái kết thúc trong oán hận.
Mải mê với dòng suy nghĩ, nó không biết ly cà phê đã lạnh từ khi nào. Nó nhìn ra đường, trong dòng người vội vã ấy, nó bất chợt nhận ra một hình ảnh quen. Mái tóc đó, chiếc xe SH nhập khẩu đắt tiền đó, phong cách ăn mặc đó… đích thị là cậu ấm con nhà bên cạnh nơi nó sống. Trên xe là một cô gái đang ôm chặt cậu ấm tình tứ.
Nó thở dài, chợt nghĩ cuối tuần này sẽ lại có thêm một người con gái treo status hận đàn ông lên Facebook nữa rồi.
Theo VNE
Anh sẽ bước ra đi...
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Theo VNE
Hãy vì hạnh phúc gia đình của mình Chồng ơi! Đêm nay nỗi nhớ cứ trào dâng khắc khoải, vợ không sao ngủ được, chờ mong một dòng tin nhắn hay lời chúc thăm hỏi từ chồng thôi nhưng tất cả như vô vọng... Vợ cũng như bao phụ nữ khác, muốn được chồng yêu chiều, muốn được nũng nịu chồng, hờn dỗi chồng... nhưng sao những điều đó khó thế...