Con gái tôi cự tuyệt anh- cha đẻ của nó
Con gái tôi càng ngày càng khắt khe và nghiệt ngã với mẹ, khiến cho tôi bị tổn thương và buồn bã vô cùng.
ảnh minh họa
Đôi khi tôi giật mình bởi cảm giác có một khoảng trống nguy hiểm đang len vào và ngày một loang rộng ra giữa hai mẹ con tôi mà tôi không thể nào ngăn lại được.
Tôi có một nỗi buồn sâu kín không giả tỏa nổi. Nhiều lúc không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy buồn và tủi thân cho cuộc đời của mình. Tôi là người mẹ đơn thân. Nhiều lý do dẫn đến việc tôi không có được một gia đình bình thường như bao nhiêu gia đình khác. Bố tôi từ nhỏ bị bệnh tâm thần nhẹ. Đàn ông có bị bệnh tâm thần thì vẫn lấy được vợ, nhưng phụ nữ ở quê tôi mà có bị đui què, sứt sẹo thì mơ một tấm chồng, một gia đình hạnh phúc là vô cùng khó.
Bố tôi tâm thần nên khi đẻ ra mấy anh em tôi, có một anh đầu cũng bị bệnh tâm thần như bố. Gia cảnh của nhà tôi buồn hiu hắt. Hai anh trai kế tiếp của tôi phải bỏ xứ đi làm ăn xa rồi lập gia đình. Tôi là con gái út trong nhà, mang nghiệp chướng con gái của nhà có hai người điên nên 17, 18 tuổi vẫn không có ai ngỏ lời. Mẹ tôi khuyên tôi bỏ làng đi ra thành phố kiếm việc, giấu giếm thân phận may ra còn có người thương mà kiếm một tấm chồng.
Tôi từ quê khăn gói ra TP Vinh, Nghệ An xin vào làm công nhân ở Nhà máy Dệt kim. Không ai biết tôi là ai, thế nên con trai tán tỉnh và ngỏ lời với tôi cũng nhiều. Tôi yêu sâu sắc một người. Đến ngày ra mắt hai gia đình, tôi không thể giấu được thân phận. Trong lễ ra mắt, bên nhà người yêu tôi té ngửa biết nhà con dâu tương lai có bố bị tâm thần, anh trai bị tâm thần nên họ cáo lui một mạch. Tình yêu của người đàn ông tôi yêu không đủ lớn để vượt qua nỗi lo sợ di truyền giống nòi nên cũng lặng lẽ chia tay tôi. Mối tình đầu của tôi đã tước đoạt hết mọi niềm tin yêu và hạnh phúc của tôi.
Chán đời, tôi bỏ đi lên miền núi xin vào làm công nhân chè ở Thái Nguyên. Ở đó, đàn ông đến với tôi rất nhiều. Thậm chí ngay cả khi họ biết gia cảnh của tôi. Thế nhưng, trái tim yêu đã bị đâm nát không liền sẹo, tôi không mở lòng với bất kỳ ai cho đến khi tôi được một người đàn ông tử tế cho một đứa con làm của để dành. Anh là lái xe đường dài ở Hà Nội hay lên Thái Nguyên nhập chè của nông trường chè nơi tôi làm công nhân. Tôi trở thành người mẹ đơn thân, không chồng mà vẫn có con, sinh con và nuôi con một mình là vậy. Đời quả là buồn và tủi phận. Tôi sinh con năm 23 tuổi. Thời ấy, đàn bà con gái 23 tuổi coi như là quá thì.
Tôi một mình nuôi con trước cạm bẫy và bủa vây của đàn ông thèm thuồng đàn bà không chồng. Tôi cắn răng chịu đựng để khỏi mang tiếng là loại đàn bà hư hỏng. Con gái tôi biết thân phận, cháu ít nói, ít hòa đồng với bạn bè. Từ bé đến lớn, cháu quanh quẩn bên mẹ, đến trường và chăm chỉ học hành. Cháu đã bù đắp cho tôi nỗi bất hạnh làm bà mẹ đơn thân bằng cách học rất giỏi. Thỉnh thoảng, người đàn ông lái xe đường dài ấy vẫn tạt qua thăm mẹ con tôi. Anh vẫn dành cho con gái chúng tôi những tình cảm đặc biệt.
Nhưng càng lớn, con gái tôi càng khó chịu bởi sự có mặt của người cha không danh chính ngôn thuận. Cháu tránh mặt bố mỗi khi anh lên chơi với mẹ con tôi. Sau những lần viếng thăm ấy, con gái tôi có tâm trạng buồn, ảnh hưởng đến đời sống tình cảm của hai mẹ con và việc học tập của cháu. Từ đó, tôi nói với anh không nên qua lại thăm hai mẹ con nữa. Con gái đã lớn, đã có suy nghĩ và chính kiến riêng. Việc anh đã có vợ, có gia đình, có con rồi mà vẫn lén lút đi lại với mẹ con tôi, làm cho cháu cảm thấy bị tổn thương. Cháu không thích sự xuất hiện của ông bố ngoài giá thú.
Thỉnh thoảng tôi cũng dẫn cháu về thăm quê ngoại mỗi dịp hè. Bố tôi đã mất, còn mình mẹ tôi ở nuôi anh trai tôi vẫn còn bệnh. Mỗi lần về quê dành dụm món tiền giúp mẹ, con gái tôi đều không vui. Về quê, cháu ít nói, ngồi thu lu trong nhà. Cháu cũng ít nói chuyện với bà ngoại. Tôi luôn có cảm giác về quê ngoại cùng mẹ với cháu là một sự ép buộc.
Video đang HOT
Con gái tôi thi đỗ vào Đại học Sư phạm. Cháu bảo với tôi: “Mẹ xuống phố ở với con. Hà Nội thiếu gì việc để làm. Hai mẹ con mình thuê nhà, mẹ kiếm việc gì đó làm miễn là hai mẹ con được ở bên nhau”. Tôi thấy có lý nên đồng ý về hưu non ở công ty, hưởng lương một cục rồi khăn gói cùng con xuống phố. Tôi yêu nghề chè nên tìm việc ở một công ty chuyên sao tẩm đóng gói chè Việt đi xuất khẩu. Lương tháng cũng khá, đủ tiền thuê nhà trọ và trang trải nuôi con ăn học. Làm việc ở Hà Nội được 2 năm, tôi quyết định bán nhà và trang trại ở Thái Nguyên, mua một căn tập thể cũ 20m2 ở khu Nam Thành Công để hai mẹ con ổn định. Con gái tôi đã bước vào năm thứ 2 đại học. Cháu vừa đi học, vừa nhận gia sư cho mấy đứa trẻ con trong khu tập thể nghèo kiếm thêm mỗi ngày 100 ngàn đồng phụ giúp tôi. Hai mẹ con vậy là cuộc sống tạm ổn.
Khi tôi cảm thấy cuộc sống ổn nhất, mọi việc đang trên đà suôn sẻ thì tôi cũng mơ hồ nhận ra một điều rằng, con gái tôi rất khắt khe với tôi. Cháu rất khó chịu mỗi khi tôi mua một món đồ gì cho riêng mình hay sắm sửa đôi dép, chiếc quần tấm áo mới. Cháu khó chịu mỗi khi thấy tôi điện thoại nói chuyện với bạn bè. Cháu khó chịu và tức giận nếu tôi ra khỏi nhà, đi ăn uống hay đi chơi với ai đó, ngay cả là phụ nữ. Ngay cả khi tôi đang ở nhà, nếu có điện thoại gọi đến, cháu giành lấy máy nghe và bảo luôn mẹ cháu đang bận, hoặc mẹ cháu không có nhà. Tôi mới bước qua tuổi 40, vẫn còn trẻ, con gái tôi đã 20 tuổi, cháu cũng xinh đẹp, vậy mà cháu rất khó tính và có phần nghiệt ngã với mẹ, với bản thân.
Cháu không ăn diện, ít bạn bè và không mở lòng với người ngoài. Tôi đi làm ở chỗ mới, gặp nhiều bạn bè, mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, con gái tôi rất khó chịu. Tôi đã ngoài 40 tuổi, đã từng trải cuộc sống, thế nên tôi bắt nhịp với đời sống thành phố nhanh hơn. Tôi vẫn lặng lẽ giấu cháu giữ liên lạc với người đàn ông là bố cháu. Gia cảnh của anh cũng buồn, vợ mất mấy năm nay vì ung thư. Hai con trai đã trưởng thành, đã lập gia đình riêng. Anh sống một mình. Anh bàn với tôi về ở với anh cho con gái tôi có bố mẹ và cuộc sống thêm ấm áp. Nhưng tôi thật khó để chia sẻ với con gái tôi mong ước ấy.
Tôi đã quen sống một mình từ ngày tôi bỏ làng ra đi. Tôi chấp nhận hoàn cảnh và chấp nhận số phận. Thế nên tôi cũng chẳng có nhu cầu gì cho cuộc sống riêng tư. Điều mà tôi nghĩ nhiều nhất là con gái tôi. Cháu cần có một gia đình danh chính ngôn thuận, để sau này lấy chồng còn đàng hoàng với bên nhà chồng. Nếu tôi về ở với bố cháu thì cũng thuận lợi cho cuộc sống của mẹ con tôi. Anh có nhà cửa đàng hoàng, cuộc sống cũng không vướng bận gì cả. Thế nhưng, khi tôi dẫn anh về nhà chơi và để cho con gái có được cảm giác con chưa bao giờ bị bố bỏ rơi thì cháu tỏ thái độ vô cùng lạnh lùng. Cả cuộc gặp gỡ với hai mẹ con, cháu không hé răng nói một lời. Đến bữa cơm, cháu kêu bận đi gia sư thêm nên không ăn cơm ở nhà. Tôi đủ nhạy cảm để hiểu vì sao cháu lại như vậy. Cuộc gặp gỡ đó, cả tôi và bố cháu đều rất buồn. Anh ấy và tôi đều hiểu cháu cự tuyệt tình cha con cho dù vì bất cứ lý do gì.
Sau buổi gặp gỡ hôm ấy, tối cháu không về nhà. Tôi đi tìm con suốt đêm trong tột cùng hoang mang và lo sợ. Cuối cùng tôi tìm thấy cháu ngồi nơi góc tối cầu thang trong khu tập thể cũ. Đưa cháu về nhà, lần đầu tiên, tôi đã tát cháu. Lần đầu tiên bị mẹ đánh, con gái tôi khóc nức nở. Cháu nói với tôi cháu sẽ bỏ học, sẽ bỏ nhà ra đi nếu tôi còn dẫn người đàn ông ấy về nhà. Con gái tôi nói, mẹ đừng phá vỡ cuộc sống của hai mẹ con, cháu sẽ không chịu nổi. Tôi thực rất buồn lòng. Tôi đã không có ý định lấy chồng từ lúc còn trẻ. Tôi đã ở vậy nuôi cháu đến chừng ấy năm trời, tôi đâu có định lấy chồng hay làm lại cuộc sống…
Điều cốt yếu là tôi muốn con gái tôi mở lòng với mẹ và sống một đời sống bình thường. Không về ở với bố nhưng cũng nên nhận bố và cho bố được đi lại thăm hai mẹ con. Nhưng con gái tôi càng ngày càng khắt khe và nghiệt ngã với mẹ, khiến cho tôi bị tổn thương và buồn bã vô cùng. Đôi khi tôi giật mình bởi cảm giác có một khoảng trống nguy hiểm đang len vào và ngày một loang rộng ra giữa hai mẹ con tôi mà tôi không thể nào ngăn lại được. Tôi thực sự cảm thấy rất buồn lòng.
Theo VNE
"Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!"
Cậu ta nói: "Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!" và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Tình một đêm, chị em đừng vội ném đá. Mình đã trải qua và thấy nó hoàn toàn không ghê gớm và phi đạo đức như vẫn nghĩ. Trái lại, nó có phần giúp mình cứng rắn dứt khoát hơn với chồng.
Kết hôn gần 10 năm, đã từ lâu mình nghi ngờ liệu tình yêu giữa vợ chồng còn tồn tại không hay chỉ như hai người bạn góp gạo nuôi con chung? Nói trắng ra chỉ một chữ "chán".
Đàn ông rất khôn, họ xem phụ nữ là bến, bản thân họ là thuyền. Chỉ có chuyện thuyền chán bến này để cập vào bến kia chứ không đời nào có chuyện bến bỏ thuyền. Suốt thời gian chung sống, chồng mình đã mấy lần "cập bến" khác. Tâm trạng bị phản bội hẳn ai cũng đã từng trải qua. Mình cũng không muốn nhắc lại những ngày tháng đau khổ đó nữa.
Mình đã chần chừ chấm dứt với chồng nhiều lần, lúc quyết tâm nhất là ly thân nhưng cũng chỉ được mấy tháng vì đàn ông khéo đánh vào tâm lý làm mẹ của phụ nữ. Van xin tha thứ không được, họ lôi cả con vào làm lá chắn. Và lần nào chồng mình cũng thắng. Tính mình lại ưa ngọt, mau giận dễ quên nên lỗi lầm nào của chồng rồi cũng được xí xóa.
Lần nào dù biết chồng ngoại tình nhưng tính mình ưa ngọt, mau giận dễ quên nên lỗi lầm nào của chồng rồi cũng được xí xóa (Ảnh minh họa)
Nói đến duyên cớ đưa mình đến tình một đêm. Mình đi công tác Sài Gòn tình cờ gặp một cậu em đồng môn dưới khóa ngày đại học. Cậu ta cũng đi công tác và ở ngay khách sạn mình đang ở.
Lâu năm không gặp lại và đang đi xa nhà nên ai nấy đều có phần phóng khoáng, nhanh chóng trò chuyện thân mật cởi mở. Có lẽ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nến cậu ta không hỏi thăm đến chồng mình.
Không biết vì sao mà bao nhiêu năm chịu đựng sự phản bội của chồng mình chẳng buồn hé môi than vãn vớ ai. Vậy mà lúc đó với một cậu em chỉ dừng ở mức biết mặt biết tên mà mình có thể tâm sự dễ dàng đến thế. Tối đó mình đã nói xấu rất nhiều về chồng, cũng kể hết nỗi buồn phiền uất ức trong lòng bao lâu nay.
Càng nói càng khóc, mình càng mở lòng. Mình như một con người khác, không mạnh mẽ, không giả tạo, chỉ muốn quay lại làm một cô mèo con trú vào lòng người đàn ông bất kỳ.
Mình và cậu ta ngồi tâm sự ở quán cà phê ngay tại khách sạn cho đến khi đóng cửa rồi tiếp tục đi dạo ngoài phố. Sài Gòn suốt đêm không ngủ, lòng mình thổn thức nên cũng không nhận biết được thời gian. Lúc quay lại phòng thì đã 2h sáng.
Tối ấy lúc đi cạnh nhau, mình đã mượn bờ vai đó để khóc và nhận được một cái vuốt tóc an ủi. Cử chỉ ngọt ngào đó càng khiến mình tủi thân òa khóc lớn. Chính chồng là thủ phạm giết chết tình yêu.
Anh đã phản bội đã khiến mình đau đớn và khô héo. Lâu nay mình đã sống trống trải. Cho dù có nói con cái là tất cả thì mình luôn cảm nhận được một phần đã khuyết. Phần đó chính là cảm giác được yêu.
Câu chuyện buồn khiến không khí trĩu nặng. Cậu ấy đưa mình về phòng, giục mình tắm nước nóng cho khỏe người rồi khuyên mình ngủ ngay kẻo mệt. Thú thật lúc trong nhà tắm mình có chút rạo rực trong người. Đó không hẳn là sự hấp dẫn thế xác mà là sự đồng cảm chia sẻ khiến mình có cảm tình với cậu ấy.
Lúc trở ra thì cậu ấy vẫn ngồi ở sofa. "Em đợi chào chị một tiếng rồi mới về" - Cậu ấy nói thế rồi đứng dậy. Mình tiễn theo đến cửa. Cả hai cùng ngập ngừng quyến luyến không ai nói gì. Mình biết cậu ấy không muốn về và mình cũng không muốn cậu đi.
Rồi cậu cúi xuống hôn mình. Cảm xúc và sự hưng phấn trong cơ thể mình vỡ òa, chỉ là nụ hôn cũng khiến bản năng mình hưởng ứng dữ dội. Cậu ta nói: "Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!" và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua (Ảnh minh họa)
Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua. Mình lột xác thành một con người khác, bỗng thấy yêu đời đến lạ. Sau tình một đêm mình ngộ ra được rất nhiều điều.
Thứ nhất, mình được quyền chọn cách sống phiêu lưu và thú vị hơn. Bấy lâu nay mình không dứt khoát với chồng cũng vì chữ "nghĩa" và "trách nhiệm". Nghĩa với chồng và trách nhiệm với con.
Song, đôi khi từ bỏ cũng là một cách cố gắng. Con người bất nghĩa vẫn có thể sống tốt. Và con thiếu cha hoàn toàn có thể được thừa hưởng một cuộc sống đủ đầy ấm no từ mẹ.
Thứ hai, mình muốn được yêu lần nữa. Tình yêu có thể không là mục đích nhưng mình cần có nó để bầu bạn và vỗ về. Tình yêu của mình và chồng đã chết, mình muốn nó lại sẽ hồi sinh ở một người đàn ông khác.
Mình đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định này và vẫn chưa hỏi ý kiến người thân. Mình sợ mọi người sẽ ngăn cản vì dù sao năm nay mình cũng 33 tuổi rồi. Nếu là chị em, chị em có ủng hộ mình không?
Theo VNE
Sống thử một năm hứng trăm trận đòn 18 tuổi, tôi quyết định sống thử với anh... đê giờ đây, tôi phải hứng chịu những đòn roi, mắng nhiếc, sự khinh bỉ của anh. Tôi và anh quen nhau trong đám cưới chị họ tôi. Anh hơn tôi 7 tuổi, dạn dày, chín chắn, lại thêm đường công danh mở rộng trước mắt đã khiến tôi si mê, ngưỡng mộ. Thế...