Con gái thành phố chẳng kém “gái quê”
Chẳng phải kì thị gì đâu, ấy nhưng mà nghe bạn “gái quê” liệt kê điểm mạnh của mình mà tôi ngứa da quá.
Hôm nay thấy cô bạn đọc cho tôi nghe bài viết của bạn “gái quê” tự nhận có 5 đặc điểm hơn đứt gái thành phố mà tôi chẳng biết nói gì hơn cả. Chiều rảnh rỗi ngồi không có gì làm nên vào đây viết một bài cho vui, cũng để cho các bạn nào có bệnh tự mãn đọc xong thì ngồi ngẫm lại mình.
Tôi thì chẳng kì thị gì, gái quê, gái thành phố cái gì thì cái gì, nhân cách đạo đức tốt, có suy nghĩ đầu óc, khôn ngoan thì đều chả có gì phải phân biệt. Ấy nhưng mà các bạn cứ phải tự kì thị mình, tự lôi mình xuống thấp, cho nên các bạn mới thành ra nghĩ ai cũng không ưa mình.
Xã hội mà, lắm người lắm, chả phải ai cũng nghĩ giống mình. Mà thực tế 7 tỷ người trên trái đất này hiếm người nào có suy nghĩ giống hệt người kia. Thấu hiểu và chấp nhận sự khác biệt giữa người với người đấy mới là con người đủ chín chắn và trưởng thành.
Thứ tư, đi bar, uống rượu, đi nhảy, làm đẹp, son phấn, thế là có gì sai sao? Tôi nghĩ đấy là quyền cá nhân, mà làm cho mình đẹp lên, hay khiến bản thân vui vẻ một cách lành mạnh thì chẳng có gì sai trái cả (Ảnh minh họa)
Thế nên đọc xong bài kể lể khoe khoang của bạn “gái quê” viết tôi đành thở dài, chẳng biết nói gì hơn nữa rồi. Bạn cứ thích vơ đũa cả nắm, cứ thích phân loại tất cả mọi người vào chung một mục thì tôi cũng chẳng còn biết nói gì hơn. Đấy, tôi cũng không khuyên bạn gì cả, tôi xin tôn trọng cách nhìn nhận xã hội của bạn. Có điều tôi chẳng thích bạn tí nào thôi. Không thích thì tôi cũng chẳng chửi bới kể lể, tôi chọn không chơi, không chấp.
Còn dưới đây tôi viết phản biện này để cho bạn thấy rõ cái danh dự của đa phần/một nhóm trong số những người con gái thành phố mà bị bạn bôi bác.
Thứ nhất, con gái thành phố không phải ai cũng là dạng người ăn bám bố mẹ. Tôi xin khẳng định thế, vì chả phải nhà ai cũng “nhà mặt phố, bố làm to”. Nói thẳng ra, các bạn từ các tỉnh khác đến trọ học ở thành phố cũng là ăn bám bố mẹ cả.
Video đang HOT
Các bạn đi học đại học, ai chu cấp tiền? Ai mua xe máy? Ai gửi tiền tiêu vặt? Bạn nói bạn đi làm parttime? Một giờ lương của các bạn được bao nhiêu? Có đủ mua xe tiêu xài hay thuê nhà tất tần tật không?
Mà tôi nói thật ra có nhiều con gái “thành phố” không đi làm thêm ấy là vì người ta tham gia nhiều thứ khác trong cuộc sống, không phải suốt ngày rúc mặt vào sách vở rồi học cho điểm cao. Tôi xin thành thật mà nói, tôi không nghĩ việc đi làm thêm và kiếm thêm thu nhập đỡ đần cha mẹ (tất nhiên là trong trường hợp cha mẹ có khả năng lo lắng chu cấp cho bạn) lúc còn đi học là một lựa chọn thông minh.
Dành nhiều thời gian kết bạn, học hỏi từ người khác, mở rộng kiến thức xã hội, xây dựng tư cách cá nhân là thứ quan trọng mà nhiều nhà tuyển dụng có yêu cầu cao chờ đợi ở ứng viên. Việc đi làm thêm kiếm tiền thay vì xây dựng những kĩ năng cần thiết khác là một sự đầu tư thời gian không thông minh cho lắm.
Thứ hai, việc mà con gái thành phố học ngu hơn con gái quê, tôi không tán thành. Bạn nói bạn ở top 10, bạn nhìn xuống dưới chẳng ai bằng bạn, thế thì nhìn lên trên xem, ai đang trèo trên đầu bạn? Tôi nghĩ mỗi người có một cái giỏi khác nhau, mà cái sự giỏi không cần thiết phải thể hiện trên giấy tờ bảng điểm.
Có người sinh ra giỏi về hội họa âm nhạc, người ta làm sao mà đọ điểm Toán nổi với bạn? Nhưng chân thành mà nói, bạn cũng chẳng bằng nổi người ta. Tôi từng gặp nhiều người, điểm của họ chả bao giờ cao cả, nhưng họ rất tài giỏi.
Có người là nhiếp ảnh gia, có người làm người mẫu, có người viết sách, có người chuyên làm đồ thủ công, có người mở coffee shop. Mỗi người một đam mê một thế mạnh, cái bảng điểm xét cho cùng cũng chỉ là một phần. Tôi thiết nghĩ đánh giá con người chẳng nên nhìn phiến diện thế.
Thứ ba, khôn ngoan trong vấn đề tình dục cũng không có gì sai trái cả. Nếu bạn là người đặt nặng chữ trinh tiết, thế thì bạn chắc sẽ tự tử luôn nếu mất trinh khi cái thằng người yêu không chịu cưới mình quá. Nếu bạn thoáng hơn và có cái nhìn bình đẳng về giới tính của mình, bạn sẽ không bao giờ vỗ ngực tự hào vì có trinh cả.
Nó chỉ thể hiện rằng bạn không có kinh nghiệm về tình dục, bạn còn quá ngây thơ trước đàn ông và bạn rất dễ bị sở khanh lừa gạt. Thêm nữa, bạn không hiểu được giá trị bản thân mình và cũng chẳng có tự tôn của bản thân. Bạn cho cái chữ trinh đấy trưng ra thì đàn ông sẽ vồ đến, nhưng lại không hiểu được mình đang tự hạ thấp bản thân mình xuống ranh giới của phần con nhiều hơn phần người.
Thứ tư, đi bar, uống rượu, đi nhảy, làm đẹp, son phấn, thế là có gì sai sao? Tôi nghĩ đấy là quyền cá nhân, mà làm cho mình đẹp lên, hay khiến bản thân vui vẻ một cách lành mạnh thì chẳng có gì sai trái cả.
Bạn có quyền không makeup, không mặc đẹp, không đi chơi, đấy là lựa chọn của bạn. Nhưng bạn cũng chẳng có quyền phê phán người khác make up, ăn diện, hay đi chơi theo cách của họ là xấu (Ảnh minh họa)
Bạn có quyền không makeup, không mặc đẹp, không đi chơi, đấy là lựa chọn của bạn. Nhưng bạn cũng chẳng có quyền phê phán người khác make up, ăn diện, hay đi chơi theo cách của họ là xấu.
Mà, theo tôi nghĩ, trang phục và makeup là thứ thể hiện ra cái tính cách và con người của mình. Cho dù ngày nào bạn cũng đẹp, nhưng ngày nào cũng như ngày nào thì cũng chẳng ai muốn ngắm bạn cả. Bởi chẳng có cái gọi là cá tính của bản thân và bạn giống y cuốn sách chỉ có một trang thôi vậy.
Thứ năm, tôi nghĩ nếu bạn là đại diện của con gái quê thì con gái thành phố khiêm tốn hơn “gái quê” bạn ạ.
Theo VNE
Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ
Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây...
Nếu ngày ấy anh đã hiểu rằng em không mạnh mẽ cũng không hề kiên quyết khi quay lưng bước đi. Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ dàng, anh đã chạy đến và giữ em bên mình cho suốt cuộc đời này. Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây. Giá mà ngày ấy anh hiểu càng cố tỏ ra cứng rắn bao nhiêu, em lại càng yếu đuối bấy nhiêu. Trái tim con gái chưa khi nào sắt đá, anh biết không?
Nếu ngày ấy anh đã hiểu khi chia tay, em đã khóc mỗi ngày. Những bài hát cũ cứ luôn day dứt trong em, đến mức chỉ cần một nốt nhạc ngân lên, kỉ niệm lại ùa về, rõ ràng, thao thức: cách anh nhìn em, cách anh vuốt mái tóc mềm, những con đường mình cùng nhau đi qua, những cơn gió mùa lạnh tái tê nhưng em không hề run sợ vì có anh kề bên. Em ném mình vào bận rộn, thả hồn mình vào ly cafe đắng ngắt như để chứng minh rằng: Em ổn lắm, em chẳng sao đâu. Nhưng chỉ cần một cái tên vô tình nhắc đến trong câu chuyện của lũ bạn, em sẽ bật khóc ngon lành như thể anh sẽ đến và dỗ dành em như xưa.
Nếu ngày ấy anh hiểu, em đã buồn biết bao nhiêu...
Nếu anh hiểu rằng chuyện cũ đã mãi là chuyện cũ. Yêu thương đánh rơi sẽ không bao giờ tìm thấy và nụ hôn đã không còn nồng nàn, tha thiết. Em không còn đứng trước anh với một trái tim thổn thức. Em không còn nhìn anh như thể anh là tất cả trong đôi mắt thẳm sâu. Em không còn nhớ anh trong từng hơi thở, cũng không buồn thật nhiều khi cô đơn một mình. Thời gian đi qua, những nỗi đau tan biến, chỉ còn tình yêu ở lại - một thứ tình yêu không hề nuối tiếc, cũng không buồn đau - một thứ tình yêu, có lẽ là, đầy trân trọng những gì mình từng có trong nhau.
Nếu anh hiểu bầu trời không bao giờ mãi xám xịt. Sau cơn bão giông, ánh nắng lại chan hòa. Sau những nỗi đau tưởng như không thể đứng dậy em lại tìm thấy mình trong những yêu thương mới. Em đã yêu, tuy không bằng tình yêu với nhiều cuồng nhiệt và đam mê như xưa nhưng biết bao tin cẩn khi có cho mình một chỗ dựa bình yên. Cũng chính là lúc ấy, em nhận ra, đã đến lúc tha thứ cho những lỗi lầm, đã đến lúc để quá khứ ngủ yên trong dáng hình của kỉ niệm. Đã đến lúc anh trở thành một kí ức đẹp trong em, một kí ức chắc chắn không mang nhiều buồn phiền, chắc chắn lung linh như những ngày yêu dấu ấy.
Nếu anh hiểu những điều em muốn nói, hãy chỉ nhìn về phía trước nhé anh. Ngày hôm qua đã trôi xa mãi rồi. Giữ trong nhau làm chi những tiếc nuối, những trách móc để đôi chân nặng trĩu, để cứ đau đáu mãi một nỗi buồn quá khứ.
Sẽ có lúc trong những ngày xa xôi kia, kỉ niệm về anh lại bất chợt thao thức, nhưng sẽ chỉ như vệt nắng vàng rơi rớt bên hiên nhà. Vì biết thế nên em sẽ mỉm cười...
Theo Tiin
Gửi anh nỗi nhớ ngày không nắng không mưa Có một ngày trời chẳng mưa chẳng nắng, em giấu trái tim mình sau những bộn bề của cuộc sống, sâu thật sâu, để có thể nghĩ về anh.Em nhớ ngày đầu tiên mình nắm tay nhau. Giữa phố đông người. Không dưng em thấy tim mình loạn nhịp. Tay em nằm ngoan trong tay một người đã từng xa lạ. Chúng ta...