Con gái, phụ nữ và đàn bà
Con gái, phụ nữ hay đàn bà chẳng qua cũng chỉ là cái danh xưng có tính tương đối. Bởi dù ở bất cứ độ tuổi nào của cuộc đời, 17, 20, 25 hay 30 và hơn nữa, họ cũng cần được đối đãi tử tế và thương cảm, cũng cần được tôn trọng, bao bọc và chở ch.
ảnh minh họa
Con gái khi yêu sẽ tin mọi điều đàn ông nói.
Phụ nữ yêu rồi, chỉ tin phân nửa lời của đàn ông thôi.
Đàn bà thì đợi thấy hành động rồi hẵn tính, còn lại đàn ông nói gì đều cười trừ, chẳng tin.
Con gái khi ăn diện, thường chọn cách khoe bày những đường cong trên cơ thể.
Phụ nữ lại thích úp mở nửa kín, nửa hở những điểm nóng và đoạn cong.
Còn đàn bà tuyệt đối kín đáo và tôn trọng cơ thể mình.
Con gái muốn yêu một người đàn ông luôn luôn chăm lo cho cô ấy.
Phụ nữ chỉ cần đàn ông cạnh bên những khi bản thân cảm thấy yếu lòng.
Đàn bà thì không như vậy, tự lập và chẳng một lần bám víu hay câu nệ ở đàn ông.
Video đang HOT
Con gái khi chia tay sẽ khóc rất nhiều, và tìm ai đó để tâm sự hết những điều khiến cô thương tổn.
Phụ nữ chỉ khóc khi đêm về im lặng, thấy mình bất ổn, thấy lòng dày dặn cô đơn.
Đàn bà thì khác hơn, không khóc khi đổ vỡ, mà mạnh mẽ, can trường, tự biết bản thân mình rất cần được yêu thương.
Con gái thường hay dỗi, và biểu hiện bằng sự bực tức, la hét và trách móc đủ điều.
Phụ nữ khi giận thường không nói nhiều, bình tâm và suy nghĩ những điều đáng để nói.
Đàn bà chín chắn nên ít hờn dỗi, và chọn cách giải quyết đúng chuẩn đàn bà.
Con gái thích chứng minh mình xứng đáng được nhiều người chú tâm và để ý đến.
Phụ nữ chỉ cần những người xứng đáng chú ý và để tâm.
Đàn bà thì cần duy nhất một người chủ động quan tâm, thăm hỏi mình thôi.
Con gái xem việc nấu ăn là nhiệm vụ.
Phụ nữ nấu ăn như việc cần làm mỗi ngày.
Đàn bà xem nấu ăn là sở thích, rèn giũa tính chu đáo và trao mài sự điềm đạm tự tâm.
Chung quy lại, con gái, phụ nữ, hay đàn bà mà tôi viết ở đây được phân định ở sự sâu – nông về mảng tinh thần, về những trưởng thành của họ từ lần đầu học yêu ai đó, đến một ngày chẳng còn khóc nổi cho những tổn thương.
Con gái, phụ nữ hay đàn bà chẳng qua cũng chỉ là cái danh xưng có tính tương đối.
Bởi dù ở bất cứ độ tuổi nào của cuộc đời, 17, 20, 25 hay 30 và hơn nữa, họ cũng cần được đối đãi tử tế và thương cảm, cũng cần được tôn trọng, bao bọc và chở che.
Có người nói với tôi rằng: “Phụ nữ bọn em, không mong ai khác nhìn thấu tâm can mình. Chỉ cần một người dù luôn miệng bảo em khó hiểu, nhưng nhất nhất ở cạnh, đời đời chẳng rời em đi…”
Phụ nữ là vậy, họ không mong đợi đàn ông thông tường thấu tận hết thảy nguyện cầu hay sở ý của họ.
Cũng không trông chờ một ai đó, đủ tinh tế để nắm rõ mọi thứ xúc cảm dù họ chưa kịp bày ra.
Thật sự, phụ nữ chỉ cần một gia đình nhỏ đủ nhiều hạnh phúc, một người đàn ông lúc nào cũng nắm tay họ, từ những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, đi qua cả trọn đoạn trầm luân cười khóc sau này.
Phụ nữ, họ yêu một người đàn ông dù nửa đêm đang say cũng vội về ngay ngủ yên bên họ, một người đàn ông chinh phạt dặm đời xong vẫn về liền đó, ngồi bên hiên nhà nắng gió, uống cùng họ tách trà đậm vị, mãi mãi không rời họ đi.
Đàn ông không cần tìm đủ mọi cách để nắm bắt tâm ý phụ nữ, cũng đừng bao giờ áp đặt cô ấy phải luôn nói ra cạn hết nghĩ suy của mình.
Bởi tín ngưỡng yêu thương của phụ nữ, chỉ mong người đàn ông bên cạnh vừa đủ chân thành, tin tưởng, nhẫn nại và quan tâm…
Theo Người Đưa Tin
Vội cưới khi quen chưa đầy một tháng, tôi đã tự đưa mình vào địa ngục
Thấy điều kiện gia đình, công việc đều ổn cả, nên tôi đã gật đầu đồng ý lấy người đàn ông đó, nào ngờ lại tự đưa mình vào địa ngục.
Đến khi bạn bè đều đã có gia đình, tôi mới thấy mình thực sự cô đơn. (Ảnh minh họa)
Năm 22 tuổi, hai chữ "gái ế" với tôi lúc ấy chỉ là một cách nói cho vui. Lúc nào cũng than thở rằng, đến tuổi này chưa có mảnh tình vắt vai thì đích thực là ế, nhưng trong thâm tâm tôi chưa từng nghĩ mình ế. Còn trẻ chán, mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp, cuộc sống dài rộng còn đang ở phía trước.
Lúc ấy, 2 chữ thất nghiệp với tôi cũng không quá nặng nề. Tốt nghiệp loại khá ngành Quản trị kinh doanh, tôi chưa tìm được công việc hợp với chuyên ngành, nên vẫn tạm thời làm phục vụ trong một quán café, được 4-5 tháng, tôi lại chuyển sang bán hàng quần áo thuê. Lúc ấy tôi nghĩ, không sao, rồi cơ hội sẽ đến, mình còn trẻ, ai mới ra trường mà chả có thời gian lông bông. Tôi lạc quan và tin rằng mình không ế, cũng không thất nghiệp.
Thế rồi, đến khi 25 tuổi, khi thiệp cưới bạn bè gửi đến ngày một nhiều, đứa nào cũng làm trong công ty này, cơ quan kia, thì tôi vẫn lẻ bóng một mình, công việc chẳng đâu vào đâu.
Đôi lúc có chút cô đơn, nhưng tôi quyết định mặc kệ tất cả để tập trung vào sự nghiệp. Cuối cùng tôi trúng tuyển vào phòng Marketing của một tập đoàn lớn về bất động sản. Công việc của tôi ngày càng thuận lợi, chỉ có chuyện tình duyên là vẫn thế.
Tôi được mọi người nhận xét là khá xinh xắn, ưa nhìn, nhưng chưa mối tình nào của tôi kéo dài được quá 2 tháng. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi đã 27 tuổi. Lúc này, tôi thực sự áp lực bởi sự thúc giục từ gia đình và những người xung quanh. "Kén cá chọn canh, loanh quang dẫm phải ... đấy con ạ", "Kén vừa thôi, không đến lúc chả ma nào nó rước, cần nghề nghiệp ổn định, tính tình được, xấu đẹp không quan trọng", "Mày mà không lấy chồng, mấy năm nữa là bị hâm đấy"... Tôi thực sự bị tress khi mỗi ngày đều phải nghe những lời như vậy. Có lẽ số tôi lận đận, nên khi được một người quen làm mối, tôi đã gật đầu đồng ý cưới sau chưa đầy 1 tháng gặp gỡ.
Anh ta làm trong ngành xây dựng, thu nhập cao, ngoại hình khá, nhanh nhẹn, hoạt bát, tôi thấy cũng khá ổn, dù lúc ấy, tôi đâu có yêu đương gì anh ta, nhưng thấy mọi điều kiện đều ổn nên tôi quyết định cưới rồi sẽ yêu.
Thế rồi, cái ấn tượng ban đầu của tôi mọi thứ đều ổn có vẻ đã sai. Ngay sau đêm tân hôn, trước khi đi ngủ, chồng không quên dặn dò tôi sáng mai phải dậy sớm từ 4 rưỡi để dọn dẹp. Tôi ngạc nhiên hỏi, hôm nay thấy mẹ đã thuê người làm hết rồi, mai còn việc gì đâu mà phải dậy sớm thế. Chồng không nói gì, nhưng tỏ ra khó chịu.
Sáng hôm sau, khi đang rửa bát, tôi có nhờ chồng úp hộ chỗ bát vừa rửa vào rổ, lúc ấy, mẹ chồng nghe được liền lôi tôi ra mắng xối xả. Bà bảo không có thói đàn bà con gái mà lại được phép sai chồng như thế, thậm chí, chuyện chỉ có thế, nhưng mẹ chồng tôi còn nói tôi là đứa con gái không được giáo dục đàng hoàng. Tôi ngậm đắng nuốt cay chịu đựng ngày đầu về nhà chồng. Lúc ấy tôi biết cuộc sống sau này của tôi cũng không dễ dàng gì, quả thực đúng vậy. Động một tí là mẹ chồng tôi lại mắng chửi, còn chồng tôi thì chưa từng đứng về phía vợ.
Đến khi có bầu con gái, mẹ chồng tôi chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi, còn chồng thì đi ăn chơi tối ngày, thậm chí còn ngoại tình với đồng nghiệp công khai. Lúc ấy tôi chỉ muốn bỏ đi thật xa, thoát khỏi cuộc hôn nhân như địa ngục này, nhưng lại không thể vì sức khỏe quá yếu.
Đến khi tôi sinh, cũng chỉ có mẹ đẻ là người chăm sóc tôi từ đầu đến cuối, còn gia đình chồng tôi coi như không có đứa cháu gái này. Nghĩ đến, tôi lại không kìm được nước mắt. Đến giờ, con tôi được hơn 1 tuổi, nhưng cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng nhạt nhẽo, anh ta vẫn coi như không có sự tồn tại của tôi mà công khai cặp kè với người khác, còn gia đình chồng thì ghét bỏ vì tôi sinh con gái. Sống trong gia đình ấy, không một phút nào tôi được thoải mái. Tôi thực sự muốn ly hôn, đi càng xa càng tốt, nhưng lại nghĩ đến con tôi sau này không có cha, tôi lại do dự. Tôi nên làm gì đây?
Theo Kiến Thức
Cứ nói đàn bà một đời chồng như tôi là hết giá, vậy sao đàn ông cứ xếp hàng đòi lấy... Tôi vội vàng chạy vào nhà tắm sửa soạn, chỉ kịp nói với mẹ, thế giờ bà đã yên tâm chưa, tôi không vì một đời chồng mất giá tới mức phải rao "khuyến mãi" cho cả thiên hạ. Mẹ tôi cười, nụ cười tươi nhất suốt 3 năm qua. Tôi biết mà, bà thế nào cũng vui lắm. Đàn ông ở bên...