Con gái ơi, đừng tin lời người đàn ông đã có vợ!
Đàn bà bất hạnh là vậy, khi yêu họ sẵn sàng đánh đổi và hi sinh nhưng lai không bao giờ tỉnh táo để biết xem, người bên cạnh mình là kẻ vô liêm sỉ như thế nào. Yêu là một chuyện nhưng nhớ rằng, đừng yêu mù quáng, đừng tin đàn ông có vợ.
Khi anh ta ngỏ lời dọn về ở chung với Hạnh, tôi đã ngờ ngợ. Có lẽ, anh ta đang lợi dụng người con gái yếu mềm, hết lòng vì anh ta cả về thể xác và tiền bạc.
Hạnh bỏ mặc lời khuyên của bạn bè, vẫn yêu người đàn ông có vợ. Chơi thân với Hạnh nên tôi đã nhiều lần khuyên nhủ cô ấy, rằng đàn ông có vợ bạc lắm, họ đi làm ăn xa, họ chỉ coi mình là bồ nhí, món đồ chơi họ muốn vứt đi lúc nào thì vứt.
Nhưng Hạnh không chịu nghe. Có lẽ, Hạnh cũng sợ nhưng tình yêu đã quá ngấm sâu vào trong tim, không thể nào dứt ra được.
Khi anh ta ngỏ lời dọn về ở chung với Hạnh, tôi đã ngờ ngợ. Có lẽ, anh ta đang lợi dụng người con gái yếu mềm, hết lòng vì anh ta cả về thể xác và tiền bạc.
Khi nghe Hạnh kể, tiền điện hàng tháng cô ấy phải chịu, tiền ăn uống anh ta cũng không đưa là tôi đã hiểu ra vấn đề. Cố gắng để cho bạn hiểu, người ta chỉ làm tìm chỗ tạm bợ thôi nhưng đúng là, con gái khi yêu dại thật.
Cô ấy tìm mọi lý lẽ biện minh cho người đàn ông mình yêu. Cô ấy nói, anh ta sẽ bỏ vợ để lấy cô ấy, vì anh ta đã hứa như thế, vả lại, vợ chồng anh ta sống không hạnh phúc.
Tôi thương Hạnh, con gái gần 30 tuổi đầu rồi còn dại dột đâm đầu vào chỗ đàn ông có vợ. Tôi chưa bao giờ ủng hộ cô ấy dù trước đây, mọi quyết định của Hạnh tôi đều giơ hai tay.
Thứ nhất, cô ấy yêu người có vợ, phá vỡ gia đình người ta là điều sai trái.
Thứ hai, cô ấy đang đánh đổi tuổi xuân muộn màng của mình. Chẳng còn nhiều thời gian cho sự thử thách nữa rồi. Vậy mà Hạnh vẫn cứ tin, cứ yêu.
Video đang HOT
Thử hỏi, đàn ông ngoại tình, có ai không nói xấu vợ, không nói gia đình không hạnh phúc, không ỉ ôi than phiền cuộc sống? Không lẽ anh ta lại kể vợ chồng đang sống hạnh phúc, vợ anh ta yêu thương anh ta, trong khi vẫn đang ở bên cạnh bồ? Con gái sao không tỉnh táo ra một chút?
Hơn 4 năm sống với anh ta, người con gái xinh đẹp dịu dàng, nhanh nhẹn hoạt bát, vui vẻ ngày nào giờ giống như bà cô già, thân xác héo mòn. Hạnh phục vụ cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ, tất tần tật như người giúp việc.
Còn anh ta mặc kệ, vì Hạnh có là gì. Anh ta cũng chẳng cho Hạnh có bầu, thậm chí bắt cô phá thai tới hai lần với lý do &’anh chưa chuẩn bị thủ tục ly hôn, sợ bụng em to lên thì phức tạp’. Tôi cứ tự hỏi, tại sao trên đời lại có người đàn bà ngu muội như Hạnh.
4 năm sống thử với đàn ông có vợ mà chưa một lần anh ta nói đưa Hạnh về ra mắt, cũng không bàn tới chuyện cưới xin.
Hôm đó tôi gọi cho Hạnh, hẹn đi uống cà phê. Tôi hỏi cô ấy một câu &’bà đã chán chưa, chán người này chưa?’. Hạnh gật đầu &’chán lắm rồi, tôi muốn từ bỏ rồi’. Tôi mừng trong lòng, cuối cùng thì cô ấy cũng muốn từ bỏ.
Tôi hỏi Hạnh, &’thế bây giờ bà định thế nào?’. Hạnh cười, &’chẳng biết thế nào nữa bà ơi’.
Hôm sau, Hạnh thông báo với tôi, muốn nhờ tôi tìm nhà cho, và thay số điện thoại. Lần này cô ấy quyết bỏ. Chỉ là, tôi bàng hoàng khi cô ấy thông báo, cô ấy có thai rồi nhưng anh ta lại bắt phá. Khổ thật, đời người đàn bà như Hạnh thật bất hạnh. Có phải cái tên đã vận vào người? Tôi thương bạn, cứ ôm bạn mà khóc. Cô ấy quyết định làm mẹ đơn thân.
Nghe đâu, vợ của anh ta phát hiện và đến đánh ghen một trận tơi tả khiến Hạnh bẽ mặt với xóm trọ. Hạnh không còn chỗ dựa chỉ có tôi. Tôi thương bạn vô cùng, động viên bạn bình tĩnh để qua thời gian này, tiếp tục giải quyết chuyện này.
Từ hôm đó, anh ta không một lời hỏi thăm, không đoái hòi. Tôi hỏi Hạnh “thấy khổ chưa, đã thấy mình dại chưa bà”. Nước mắt Hạnh cứ thế rơi, không nói được thành lời, tội nghiệp lắm. Chẳng còn là cô gái nhanh nhẹn, vô tư ngày nào, giờ như bà cô già, nhìn không có sự sống.
Sống thử với nhau suốt 4 năm, không lẽ anh ta không có chút gì vương vấn và biết ơn người phụ nữ đã chăm sóc mình? Tôi hận thay cho bạn của mình.
Hơn 3 tháng sau, tôi nghe nói, anh ta đã bị vợ bỏ và muốn tới gặp Hạnh, nối lại tình xưa. Khi tôi chưa kịp khuyên can, Hạnh đã gào lên &’không bao giờ có chuyện đó, đồ đê tiện. Tớ sẽ lại chuyển nhà mà chuyển đi xa hẳn. Cậu giúp tớ nhé, tớ sẽ làm mẹ đơn thân và vĩnh viễn không bao giờ gặp lại kẻ bỉ ổi này nữa. Anh ta không xứng đáng làm con của tớ’.
Thương bạn nhưng lại mừng thay cho bạn. Vì cuối cùng, bạn cũng tỉnh ngộ ra, cũng nhận ra, những kẻ bỉ ổi như vậy không xứng đáng có được sự hi sinh và tình yêu của cô ấy. Dù bây giờ cô ấy lựa chọn con đường khó khăn nhưng cũng là việc nên làm, tôi ủng hộ và chúc cho bạn bình an nơi xa ấy. Chỉ mong bạn vững tin, làm một người mẹ đơn thân khiến con mình luôn tự hào.
Đàn bà bất hạnh là vậy, khi yêu họ sẵn sàng đánh đổi và hi sinh nhưng lai không bao giờ tỉnh táo để biết xem, người bên cạnh mình là kẻ vô liêm sỉ như thế nào. Yêu là một chuyện nhưng nhớ rằng, đừng yêu mù quáng, đừng tin đàn ông có vợ.
Theo Khám Phá
Tại sao con dâu có thể chăm bố mẹ chồng đến lúc chết mà con gái không thể chăm bố mẹ đẻ..
Anh nói bố mẹ đẻ tôi là kẻ ở nhờ ăn bám anh, thậm chí có hôm anh còn đuổi thẳng bố tôi ra khỏi nhà nữa.
Ảnh minh họa
Sau khi cưới nhau do có chút vốn nên chúng tôi quyết định ra ở riêng cho được thoải mái. Bố mẹ đẻ có mỗi tôi là con gái duy nhất nên đã cho vợ chồng tôi 500 triệu đồng. Bố mẹ chồng lấy lí do là già rồi không có tiền nên chẳng rỉ ra được đồng nào. Từ khi có nhà mới vợ chồng tôi ra ở riêng hẳn và có cuộc sống thật thoải mái.
Một hôm có người bà con ở quê ra ở nhờ vài buổi để khám bệnh. Bác ấy bảo: "Bố mẹ cháu hết lòng vì con đấy. Bố cháu đã dùng sổ đỏ để thế chấp ngân hàng lấy tiền cho các cháu đó. Hôm trước bác sang chơi nhà bố cháu nhìn bữa cơm rau với nước mắm mà thấy tội ông bà quá".
Nghe bác ấy kể mà tôi nghẹn ứ cổ lại, tôi đã làm khổ bố mẹ rồi. Nếu biết trước thế này tôi sẽ không bao giờ cầm tiền của bố mẹ.
Nhiều tháng sau tôi đã tích cóp được chút tiền và đang định giấu chồng gửi về quê trả nợ cho bố mẹ thì mẹ gọi điện ra nói rằng: "Bố mẹ không còn nhà nữa con ạ, bây giờ chẳng biết đi đâu về đâu nữa".
Lúc đầu là nói kháy nói móc, sau đó anh chửi thẳng bố mẹ tôi. (Ảnh minh họa)
Mẹ khóc nấc lên nói mãi mới thành lời: "Do không có tiền trả nợ nên ngân hàng đã xiết nợ rồi con ạ". Tôi tức giận nói sao bố mẹ lại cầm sổ đỏ ngân hàng mà không nói với mình. Mẹ bảo: "Lúc đó công việc của bố rất thuận lợi, tính ra chỉ 2 năm là trả nợ xong ai ngờ xưởng sản xuất của ông ấy bị vỡ nợ lên giờ chẳng còn tiền mà trả nữa".
Bố mẹ đã hết lòng vì vợ chồng tôi giờ đây họ đang cần sự giúp đỡ, là con tôi không thể đứng nhìn bố mẹ ra đứng đường được. Sau khi bàn bạc với chồng, chúng tôi đón bố mẹ lên ở chung.
Từ khi có bố mẹ đẻ đến sống và chăm sóc cháu nên tôi có thời gian để đi làm. Thế nhưng ông bà mới ở được nửa năm thì chồng tôi thay đổi tính nết. Anh ấy trở về nhà sau mỗi buổi làm việc đều say khướt, lúc đầu là nói kháy nói móc, sau đó anh chửi thẳng bố mẹ tôi.
Anh nói bố mẹ tôi là kẻ ở nhờ, ăn bám anh ấy, thậm chí có hôm anh còn đuổi thẳng bố tôi ra khỏi nhà nữa. Biết bố mẹ không còn chỗ nào để ở nữa nên tôi nói thẳng với chồng: "Anh đừng quên bố mẹ em đã đóng góp vào 1/3 cái nhà này rồi đấy, còn bố mẹ anh có cho được xu nào không hả? Anh chẳng có quyền hành gì mà đuổi bố mẹ em, nếu anh khó chịu thì anh hãy ra khỏi nhà đi chứ em sẽ không bao giờ để bố mẹ mình ra đường đâu".
Không cãi nổi, chồng liền giơ tay đánh tôi, không ngờ bố tôi đã nhanh tay chụp lấy nắm đấm của con rể để bảo vệ con gái. Sau vụ đó, cả bố mẹ tôi và chồng đều không nhìn mặt nhau trong một thời gian dài.
Có lần mẹ chồng đến chơi rồi tỏ ý nhắc khéo: "Ông bà thông gia ở đây cũng được 2 năm rồi còn gì? Thế ông bà dự định về già sẽ sống ở đâu chưa?".
Từ trong bếp tôi nói vọng ra: "Tại sao con dâu có thể chăm bố mẹ chồng đến lúc chết mà con gái không thể chăm bố mẹ đẻ đến già chứ?". Có câu nói vậy thôi mà mẹ chồng chửi tôi: "Cô muốn rủa tôi chết sớm phải không, ông bà đúng là có phúc nên dậy được cô con gái có hiếu quá".
Nói một tràng bà đùng đùng nổi giận bỏ về. Một lúc sau chồng tôi đi chơi bóng đá trở về nói cho tôi hai lựa chọn: Một là bố mẹ vợ phải rời ngay trong tuần này, hai là chúng ta li dị chứ không thể sống trong cảnh nhà mình mà như ở rể thế này.
Gia đình tôi đang rất căng thẳng, bố mẹ đã nuôi tôi cả đời này chẳng lẽ vì lấy chồng mà tôi không thể báo hiếu được chứ. Mọi người ơi bây giờ tôi nên chọn chồng hay chọn bố mẹ đây?
Theo Afamily
Cám ơn, vì đã từng đến... người yêu cũ! Nắng tháng 5 mỏng nhẹ, không gắt như nắng tháng 6. Nắng làm lòng ta ấm trong những ngày đầu sau "bão chia ly". Ừ thì mình đã chia tay! Tình yêu vốn là thứ tình cảm khiến cho trái tim mỗi người trở nên yếu mềm, thổn thức khác thường, thậm chí đôi khi kèm theo đó cả những sự bất ngờ...