“Con gái nứt mắt đã sống thử thì chẳng khác gì như gái gọi”
Khi tôi nói, anh hãy tỉnh lại đừng sa đọa như thế thì anh mắng nhiếc nói với tôi rằng “Con gái nứt mắt đã sống thử thì chẳng khác gì gái gọi”.
Tôi quen anh qua mạng facebook, tình cờ anh vào nhắn tin làm quen với tôi. Mấy ngày sau chúng tôi hẹn gặp nhau tại một quán cà phê. Tôi rất hài lòng về anh, người đàn ông hơn tôi nhiều tuổi và chững chạc. Sau nhiều lần hẹn hò, tôi nhận lời yêu anh. Yêu nhau được 3 tháng, anh rủ tôi về sống cùng anh để tiết kiệm tiền chi tiêu…
Anh nói, anh thấu hiểu cảnh sinh viên đi học xa nhà. Hơn nữa, anh đi làm rồi lương lậu không nhiều nhưng đủ để nuôi tôi ăn học. Ban đầu, tôi còn ngập ngừng xin anh vài hôm để suy nghĩ, nhưng sau đó trước sự nhiệt tình của anh, tôi gật đầu đồng ý.
Tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho anh khi mới học năm thứ 3. Anh nói, anh rất hạnh phúc vì có được tôi và là người đầu tiên của tôi. Tôi hỏi, anh có coi thường tôi không? Có lấy tôi làm vợ không? Anh nói, tôi sao mà ngốc thế “Anh không lấy em thì lấy ai”.
Hồi mới về sống cùng nhau, tôi thấy anh rất ngoan hiền, anh đi làm về suốt ngày lẽo đẽo theo tôi. Hai đứa đi chơi hết nơi này đến nơi khác trong Hà Nội. Anh đẹp trai lại có tài ăn nói nên đôi lúc tôi hơi lo anh bị người ta cướp mất. Hiểu được tâm lý của người yêu, anh dẫn tôi đến nhà anh em họ hàng chơi, lại còn giới thiệu tôi ra trường là cưới ngay, khiến tôi càng tin anh bội phần.
Nhưng rồi mới đây, khi tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì một cô gái trạc tuổi tôi đến tìm anh. Thấy tôi đang cơm nước, cô ta lao vào đánh rồi chửi tôi. Cô ta nói tôi là ai mà dám vào nhà bạn trai cô ta sống? Lúc đó, anh vừa đi làm về, cô ta gào khóc chửi bới anh là đồ đàn ông bạc bẽo. Cô ta không quên chửi anh là gã Sở Khanh, sống hai lòng. Khi ra về, cô ta còn dặn tôi “Mày cẩn thận không nó lừa cả nhà mày nhé”.
Tôi nghe thế mà thất kinh, không ngờ anh lại quen biết kiểu người như thế. Sau hôm đó, anh giải thích đó là chuyện đã qua. Anh không còn yêu cô ta nữa, và mong tôi đừng để bụng. Nói rồi anh lại ôm tôi vào lòng vỗ về.
Nếu chuyện chỉ dừng lại đó, tôi sẽ bỏ qua tất cả. Nhưng hôm qua, một người đàn bà tầm 30 tuổi dắt theo một đứa con gái đến tìm anh. Cô ta nói, đây là con anh. Cô ta cũng không quên nhắc tôi, anh là người đàn ông bạc bẽo, anh chỉ lợi dụng đàn bà để thỏa mãn, chứ anh không có tình yêu với ai. “Là bệnh rồi đừng mong thay đổi anh ta em à”, cô ta nói rồi thản nhiên ngồi đợi anh về.
Video đang HOT
Hôm đó, họ cũng chửi nhau to, inh ỏi cả khu trọ. Giọng cô ta lanh lảnh, còn anh cũng không kém phần long trọng khi chửi cô ta là đĩ, là gái,…Tôi đau khổ tột cùng, nhưng vì quá yêu anh, nên vẫn nuôi hi vọng thay đổi. Nhưng sau những lần đó, tôi dính bầu, anh đều bắt tôi bỏ con, dù tôi rất muốn giữ lại.
Thời gian gần đây, anh bỗng dưng thay đổi. Anh đi sớm về muộn, và thường xuyên đánh đập chửi bới tôi. Khi tôi nói, anh hãy tỉnh lại đừng sa đọa như thế thì anh mắng nhiếc nói với tôi rằng “Con gái nứt mắt đã sống thử thì chẳng khác gì gái gọi”. Tôi nghe thế mà tim đau ngàn lần, không ngờ anh đúng như lời mọi người nói, chỉ là một gã đàn ông bạc bẽo.
Tôi trao cho anh cả đời con gái, tôi nguyện cùng anh đi hết quãng đời còn lại, nhưng anh lại đối xử với tôi không khác gì “gái”. Tôi đau đớn lắm. Tôi đã chuyển ra khỏi nhà anh ngay sau hôm đó, anh không gọi điện cũng không tìm tôi. Giờ tôi đã hiểu con người anh chỉ đến thế mà thôi. Giờ tôi biết phải làm sao để quên anh, quên đi người tình bạc bẽo?
Theo VNE
Anh trì hoãn đám cưới vì không chấp nhận được quá khứ của em
Anh nói, nhiều khi anh rất muốn quan hệ với em nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh em đã từng "gần gũi" với người trước nên dù muốn nhưng anh đã không gần em. Anh muốn suy nghĩ lại.
Ảnh minh họa
Lúc còn học cấp 3 em có quen với 1 người học cùng trường, lớn hơn em một tuổi. Do một phút nông nổi, em đã có thai với người bạn này.
Khi biết mình có thai, em nói với mẹ. Vì tương lai của em, mẹ đã quyết định cho em đi phá thai. Nhưng bác sĩ nói cái thai đã lớn, phá đi sẽ ảnh hưởng đến tính mạng và sự sinh sản về sau. Trong lúc mẹ đang lưỡng lự thì tình cờ có một cô của nhóm Bảo Vệ Sự Sống chuyên khuyên nhủ và giúp đỡ những bà mẹ lầm lỡ đến hỏi chuyện. Cô ấy khuyên mẹ em nên cho em giữ lại đứa bé.
Sau khi được khuyên, mẹ em đã đồng ý cho em giữ lại đứa bé và em được mẹ gửi đến ở tại một ngôi nhà mở của tổ chức này dưới cái mác "đi học xa nhà". Mẹ cũng xin trường học cho em được bảo lưu kết quả học tập. Và em đã an toàn sinh ra một bé gái dễ thương trong vòng tay đùm bọc của ba mẹ em.
Sau đó, em bé được mẹ nhờ cô mà em đã nhắc đến ở trên đem về nhà cô nuôi dưỡng hộ. Vì cô lúc đó đang thất nghiệp và thấy cô cũng là người tốt nên ba mẹ em đã tin tưởng giao bé cho cô. Phần em thì trở về nhà và đi học lại vào năm học kế tiếp.
Tụi em sẽ kết hôn và anh sẽ ghi tên anh vào giấy khai sinh của bé để sau này bé lớn không bị mặc cảm với bạn bè (Ảnh minh họa)
Em đã cố gắng hết mình và kết quả là năm đó em đậu 2 trường Đại học. Trong thời gian em học Đại học, ba em bệnh nặng, qua đời. Trước khi mất ba có nguyện vọng đưa bé về nhà nuôi chứ đừng để bé ở ngoài quá lâu.
Sau khi ba mất, mẹ em đã thực hiện nguyện vọng đó cho ba. Mẹ em đem bé về và nói với mọi người là ba mất, nhà trống trải mẹ lại mới về hưu nên nhận giữ con giúp người ta cho đỡ buồn.
Rồi em ra trường, đi làm như bao người khác. Chỉ có điều em không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa mà chỉ cố gắng học thật tốt, làm thật tốt để không phụ lòng ba mẹ, để có thật nhiều tiền sau này có thể chăm sóc tốt cho con gái em. Và cũng để chứng minh với mọi người rằng em không phải con người hư hỏng, đó chỉ là phút sai lầm trong quá khứ.
Rồi em gặp được anh. Anh ở quê lên Sài Gòn trọ học. Anh là người rất tốt, rất thánh thiện. Tiếp xúc lâu ngày nên nảy sinh tình cảm.
Rồi một ngày, em đã kể hết với anh về quá khứ của em. Tất nhiên là anh rất bất ngờ, rất sốc và khó lòng chấp nhận được. Anh hỏi tại sao trước đó lại giấu giếm anh. Em nói em không hề muốn giấu anh, em vẫn luôn chờ một cơ hội để nói với anh.
Từ khi biết chuyện của anh, sau khi suy nghĩ, anh nói với em là vì yêu em nên anh có thể chấp nhập tất cả mọi thứ. Và vì bé nhà em là con bé vô tội, đáng yêu, bé xứng đáng được có đủ cha mẹ và có một gia đình hạnh phúc nên anh sẽ làm ba của bé. Tụi em sẽ kết hôn và anh sẽ ghi tên anh vào giấy khai sinh của bé để sau này bé lớn không bị mặc cảm với bạn bè.
Anh nói khoan hãy nói chuyện này với ba mẹ anh vì ba mẹ anh ở quê, tư tưởng có phần khó khăn nên chắc chắn không thể chấp nhận chuyện này. Lúc anh nói vậy với em, em chỉ biết khóc. Ngoài tình yêu em dành cho anh ra, em còn thật lòng biết ơn anh vì đã hiểu và chấp nhận quá khứ của em.
Em đã tự hứa với mình là dù khó khăn đến mấy em cũng sẽ dùng quảng đời còn lại của mình để yêu thương và bù đắp cho anh. Để anh thấy được tình yêu mà em đang dành cho anh còn quý giá hơn rất nhiều lần cái em không thể cho anh.
Nhưng cái ngày mà hai đứa mong đợi đó có đến hay không em cũng không thể biết. Tuần rồi anh đi làm về, như thường lệ tụi em ngồi tâm sự với nhau như những cặp vợ chồng khác vẫn luôn làm. Em vui vẻ hỏi anh về ngày đám cưới, anh đột nhiên nghiêm túc nói anh muốn suy nghĩ lại. Anh khẳng định với em là chỉ yêu mình em.
Anh nói lúc trước anh nghĩ mọi việc đơn giản lắm, nhưng anh cũng là con người, mà con người thì luôn có sự ích kỷ. Anh luôn muốn chấp nhận nhưng anh sợ anh làm không được. Anh nói, nhiều khi anh rất muốn quan hệ với em nhưng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh em đã từng "gần gũi" với người trước nên dù muốn nhưng anh đã không gần em. Anh muốn suy nghĩ lại vì anh sợ cứ như vậy kéo dài dù sau này có lấy nhau về mà tụi em cố sống với nhau như vậy hoài thì cũng có ngày một trong hai người sẽ chán người kia, rồi kết cuộc cũng sẽ là ly hôn.
Tất cả trong em như tan vỡ, em không biết phải làm sao nữa. Em không thể giải thích được tại sao anh lại như vậy.
Sau ngày đó anh có thêm một thói quen là đặt password cho điện thoại và luôn giữ điện thoại bên mình. Thêm vào đó, anh hay về trễ hơn bình thường với rất nhiều lý do. Đỉnh điểm của việc này là việc anh nói muốn dọn ra ngoài ở riêng lại như trước đây. Anh nói đáng ra em và anh nên cưới nhau sớm hơn, vậy thì có thể ngày hôm nay đã không như vậy. Vậy nghĩa là sao hả chị?
Em hoang mang lắm, không biết có phải anh lạnh nhạt với em là vì những lý do như anh nói hay là do anh đã có người khác bên ngoài nữa. Giờ em thật sự không biết phải làm sao.
Em yêu anh nhiều và không muốn mất anh. Em đã đặt tất cả tình yêu và niềm tin vào cuộc tình này. Em không thể tưởng tượng được cuộc sống của em sẽ ra sao nếu thiếu anh nữa. Bây giờ em phải làm sao để mọi việc trở lại như trước? Có phải là anh đã hết yêu em và anh sẽ không quay về như lời anh nói? Em thật sự rối lắm?
Theo VNE
Không có con gái yếu đuối, chỉ là chưa mạnh mẽ thôi! Không có con gái yếu đuối, chỉ là chưa mạnh mẽ thôi! Lúc bước ra từ những tổn thương, cũng là khi họ tích cóp cho mình thêm trưởng thành để kiên cường hơn giữa muôn vàn những lần lạc - mất. ảnh minh họa Tôi rất sợ con gái khi họ kiên quyết vứt bỏ mọi thứ, đặc biệt là lúc dứt...