Con gái ngày nay không thực dụng, chúng tôi chỉ thực tế!
Khi quen ai, tôi ngồi suy nghĩ 1 đống thứ khác như: Gia đình anh ta thế nào? Anh ta có nhà riêng không? Tương lai anh ta kiếm tiền được bao nhiêu? Rồi, các bạn la tôi thực dụng phải không? Nhưng cho tôi biện hộ tí nhé!
Chào anh Đỗ Phương cũng như các bạn nam không đồng ý với bài “ Tiêu chuẩn chọn chồng cao cấp của một gái đẹp“!
Các bạn nói con gái ngày nay thực dụng, tôi lại cho rằng chúng tôi chỉ thực tế mà thôi. Và tôi xin phép đươc nêu luận điểm để chứng minh cho quan điểm ấy của mình.
Đầu tiên tôi xin nói về chính bản thân tôi. Tôi là một người may mắn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Bố mẹ luôn lo lắng cho tôi mọi điều. Mẹ tôi lại là một phụ nữ đảm đang nên tôi hiếm khi phải đụng tay chân vào việc nhà. Nhiệm vụ của tôi thường chỉ là ăn – chơi – học – ngủ. Thành ra tôi không được giỏi bếp núc lắm. Chỉ được cái khéo tay nên lâu lâu tôi nấu đồ ăn cũng được, không đến nỗi đổ bể hay cháy khét.
Về bề ngoài thì tôi không tự nhận là đẹp, nhưng bạn bè cũng khen tôi xinh. Và từ cấp 2 tới giờ tôi luôn có người thích. Tôi cao 1 mét 63, chân không dài và số đo 3 vòng cũng không chuẩn, nhưng nhìn vẫn cân đối và uyển chuyển.
Do gia đình tôi gốc Bắc nên tôi được hưởng giọng nói trong và vẻ nữ tính dịu dàng của con gái thủ đô. Về học vấn thì tôi cũng chỉ ở mức trung bình. Tôi ráng học kiếm tấm bằng đại học dù bản thân tôi thấy thực lực quan trọng hơn tấm bằng đó nhiều.
Về tính cách thì tôi thuộc cung Xử Nữ. Nói ra thì thấy không liên quan với mê tín nhưng tôi thấy tính cách tôi rất điển hình cho cung này. Thế nên tôi nói cho các bạn dễ hình dung: mắc bệnh sạch sẽ, hay nghi ngờ, thích sự hoàn hảo, siêu lí trí và rất thực tế. Đó là toàn bộ những gì khái quát con người tôi.
Bây giờ tôi sẽ vô vấn đề chính của bài.
Ngày học cấp 3, tôi không như vầy. Tôi mơ mộng và tôi yêu một cách trong sáng. Cậu ấy và tôi học cùng trường, đúng nghĩa là như phim Hàn Quốc. Hạnh phúc chỉ đơn giản là những khi đèo nhau đi học trên chiếc xe đạp thôi.
Chúng tôi quen nhau nhưng chỉ hẹn hò trong những giờ ra chơi ngắn ngủi. Do còn là học sinh nên chúng tôi đều không có nhiều tiền. Chúng tôi thường chỉ hẹn nhau đi dạo công viên hay đạp xe đạp lòng vòng ngoài phố chứ không dám vô quán xá.
Một thời gian sau, bố tôi cấm yêu khi còn đi học. Mà sợ đi lang thang thế gặp người quen nên chúng tôi phải chuyển biện pháp khác. Cậu ấy tiết kiệm tiền để ráng chở tôi đi chơi. Tôi biết điều đó nên cũng không đòi hỏi nhiều. Tôi chỉ dám ăn ở hủ tiếu hay các xe đẩy bắp nướng, bánh tráng trộn thôi.
Thời gian đầu tôi hài lòng với điều đó. Nhưng rồi dần dần mọi thứ như tảng đá đè nặng tim tôi. Tôi mệt và chán nản mỗi khi hẹn đi chơi mà phải kiếm chỗ rẻ rẻ lắm rồi. Tôi âm thầm chịu điều đó mà không dám nói ra vì sợ cậu ấy buồn. Riết mỗi lần hẹn hò là mỗi lần tôi dần tìm cách thoái thác.
Video đang HOT
Nhưng tất yếu rồi cũng đến lúc chúng tôi chia tay. Cậu ấy thích người khác và tôi thì thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực này. Chuyện chúng tôi là thế, chẳng ai trách ai cả, nhưng có thể tôi đã mất luôn sự trong sáng của mình với tình yêu đầu đời này.
Năm tôi 18 tuổi, bố tôi đùa bảo tôi đủ tuổi ra ở riêng vì phương Tây nó thế. Bố tôi chỉ đùa thôi, đời nào bố tôi để con gái bố khổ. Nhưng từ đó tôi bắt đầu suy nghĩ.
Tôi biết lo cho cuộc sống của mình hơn. Tôi thay các khoản mua quần áo và đi chơi với bạn bè thành sổ tiết kiệm ngân hàng. Tôi tiết kiệm từng chút một để tự lập cuộc sống sau khi tốt nghiệp.
Bạn bè tôi rủ đi chơi mãi không được, biết lí do thì chọc tôi bảo tôi đúng là dân Bắc hay lo. Giờ thì bố mẹ nuôi, sau thì lấy chồng giàu nó nuôi, lo gì. Nhưng chưa bao giờ tôi thay đổi hướng đi của mình, tôi muốn nhiều hơn thế.
Người thích tôi, tôi luôn tự hỏi họ thích tôi vì cái gì? Có người bảo tôi vô duyên, yêu thì cần gì lí do. Nhưng tôi không nghĩ thế. Yêu cũng có lí do, chỉ là lí do đó có tiện nói ra không thôi. Ví dụ như anh yêu em vì nụ cười, đôi mắt thì nói ra được, chứ ai dám bảo anh yêu em vì tiền, vì anh muốn cái này cái kia nào.
Họ thích tôi vì tôi nhìn xinh? Họ thích tôi vì gia đình tôi? Hay vì thứ gì khác? Đa phần khi tôi hỏi, những người đó đều trả lời: Ừ thì lần đầu thấy em rất nữ tính và hòa đồng. Túm lại cũng là bề ngoài.
Không sai, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Con gái còn thích ngắm trai đẹp nữa là con trai. Nhưng chỉ “ngắm” thôi, yêu là chuyện khác. Đó, sau khi quen họ dưới tư cách bạn bè xong, tìm hiểu mà thấy họ thực sự thương mình, tôi lại ngồi suy nghĩ thêm một đống thứ khác.
Gia đình anh ta thế nào? Anh ta có nhà riêng không? Tương lai anh ta kiếm tiền được bao nhiêu? Rồi, các bạn la tôi thực dụng phải không? Nhưng cho tôi biện hộ tí nhé!
Thứ nhất, tôi là con gái Bắc nên hơi mang tư tưởng phong kiến xíu. Tôi luôn nghĩ quen nhau thì nên môn đăng hộ đối. Nếu có chênh thì chênh ít ít thôi, còn không chênh nhiều thì phải để nhà trai hơn.
Gia đình ảnh hưởng tới lối sống, nên nếu chênh lệch quá thì khó mà hòa hợp được. Huống chi nếu nhà gái hơn thì dễ xảy ra lời ra tiếng vào, lâu dần cũng thành sứt mẻ. Tôi tự thấy thời nay khó mà 1 túp lều tranh hai trái tim vàng lắm.
Thứ hai, anh ta phải có nhà riêng. Không phải tôi bất hiếu gì, tôi tự biết mình không giỏi giang gì cho cam. Ở chung một nhà với bố mẹ chồng, ráng thì cũng được nhưng chung một mái nhà sớm muộn cũng có va chỗ này, đập chỗ kia. Đến bố mẹ đẻ của mình cũng còn có lúc không hợp ý nữa là…
Nên tôi thấy tốt nhất ở riêng. Cuối tuần về thăm các cụ, cơm nước sum vầy. Những giây phút đó ráng chăm các cụ, có khi vậy các cụ còn quý hơn là cứ ở kề bên rồi bao nhiêu cái xấu phơi ra hết.
Thứ ba, tôi có thể kiếm ra tiền nhưng tôi không thể chấp nhận một người chồng kiếm tiền ít hơn mình. Con gái ai cũng muốn được bảo vệ, dựa dẫm và trên hơn hết là tôi muốn kính phục người chồng của mình.
Một người đàn ông kiếm tiền ít hơn vợ tôi thấy thật thiếu bản lĩnh. Bên cạnh đó tâm lí đàn ông Việt thường rất tự cao, điều nay cũng rất dễ xảy ra tranh cãi. Bên cạnh đó, tôi không đòi đại gia nhưng tôi tự thấy mình cũng được quyền mơ một ngôi nhà nhỏ với những đứa con mà tôi sẽ ráng lo cho chúng cuộc sống tốt nhất. Tôi không thể chấp nhận cuộc sống thuê trọ và để con cái thiếu thốn đủ bề. Nếu thế tôi thà ế còn hơn…
Những người tôi thấy không phù hợp thì dù có cảm động đến mức nào vì những việc họ làm cho mình, tôi cũng không thể nhận lời quen được. Bạn tôi bảo cứ yêu đi, đằng nào cũng có mất gì đâu, lại còn có người cung phụng, không hợp thì chia tay. Nhưng tôi không cho là thế.
Yêu mà biết trước tương lai không đến đâu thì yêu làm gì, để sau này chia tay lại đau khổ và dằn vặt nhau. Đọc báo hàng ngày vẫn thấy các vụ giết nhau vì yêu vì ghen. Thế nên thôi, khi chưa gặp người phù hợp thì cứ né đi lại tốt hơn. Yêu cũng cần lí trí, vì thế, tôi tự thấy mình thực tế, không phải thực dụng.
Tôi không phải là người nổi tiếng hay hot girl, không có một nhan sắc mĩ miều, không phải con đại gia, cũng không phải người có IQ cao ngất. Tôi chỉ là một người còn gái bình thường với mọi mặt đều ở mức ổn mà tôi còn mong muốn vậy nữa là các bạn gái xinh đẹp.
Họ xinh đẹp và họ biết điều đó, họ phải tốn bao nhiêu công để chăm chút cho vẻ đẹp của mình. Và đàn ông, khi chấp nhận yêu họ vì vẻ đẹp đó thì việc chịu chi để giữ vẻ đẹp đó là đúng thôi. Đừng nói con gái ngày nay chỉ thực dụng, chỉ biết đến tiền, giàu mới yêu, đào mỏ.
Vậy khi nhìn một người con gái có anh nào nhận thấy nét đẹp tâm hồn họ ngay đâu hay tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Đi cạnh họ để thấy hãnh diện và xem họ như vật đánh bóng bản thân. Tôi thấy cái này giống như luật bù trừ vậy, có qua có lại cả thôi. Vấn đề là mỗi người tự nhận thấy mình là ai, mình có gì và cần gì để lựa chọn đối tượng cho phù hợp thôi. Vì vậy đàn ông thời nay xin hãy hiểu về điều ấy.
Lời cuối tôi xin dành cho các bạn gái lỡ không may mắn được trời ban cho nhan sắc. Mỗi lần ai hỏi về người yêu, tôi bảo tôi ế, họ không tin. Tôi đều cười cười bảo: “Mình ế thì trên đời cũng có đứa ế chung với mình, lo gì. Vì ai cũng có một nửa của mình mà”.
Các bạn chưa có người yêu và lo lắng, buồn, tự ti, cũng đúng. Nhưng thay vì thế các bạn hãy chuyển từ ế sang làm độc thân vui vẻ đi. Các bạn toàn nói về mình xấu nhưng học giỏi. Tôi không cãi, học là tốt nhưng tôi nghĩ hoàn thiện về tính cách thì tốt hơn là cứ đâm đầu vào học.
Bạn có thể học giỏi ngất trời, đàn ông sẽ kính phục cái đầu của bạn. Yêu lại là chuyện khác à và bạn chỉ có thể quen, nói chuyện với những người có cái đầu ngang hay trên bạn thôi. Thành ra người ta mới kêu phụ nữ càng giỏi thì càng khó kiếm chồng đó.
Có thể bạn xấu, học bình thường nhưng cách nói chuyện bạn có duyên, tính cách bạn hiền hòa, không sớm thì muộn tôi tin cũng có người nhận thấy bạn có tâm hồn đẹp. Chúc các bạn sớm kiếm được một nửa của mình!
Theo Ngoisao
Thư tình: Tạm biệt em
Từ giờ anh sẽ cố quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu và anh biết điều đó chẳng dễ chút nào cả.
Em yêu, vậy là chúng ta đã yêu nhau được gần 3 năm rồi nhỉ? Trong 3 năm qua chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, và cả những lúc giận hờn nữa nhưng rồi chúng ta cũng vượt qua được. 3 năm qua anh thấy mình là người hạnh phúc nhất khi có em chăm sóc bên cạnh. Chúng ta đã từng có những dự định cho tương lai mà anh tin chắc rằng đó là một đám cưới thật hạnh phúc.
Em à, anh rất buồn khi nghe em nói rằng "Từ lúc xa anh em thấy chẳng nhớ anh nữa", câu nói đó làm lòng anh như đứt ra từng khúc. Em nói rằng anh không quan tâm em làm em buồn làm em thấy cô đơn. Ừ thì anh chấp nhận anh không quan tâm em nhưng tình yêu mà anh dành cho em là chân thành, không có một chút dối trá.
Em à, anh hiểu lắm chứ, anh hiểu tất cả những thiệt thòi mà em phải chịu khi yêu anh lắm chứ. Thấy người ta đi bên nhau em cũng tủi thân lắm, đến ngày 8/3 hay valentin... anh chưa có lúc nào tặng hoa cho em cả. Và khi hai đứa xa nhau anh cũng chẳng bao giờ nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm em cả. Tất cả là lỗi do anh, anh không xứng đáng với tình cảm em dành cho anh. Anh xin lỗi vì những gì anh đã gây ra cho em nữa. Nhưng em à, sao em chỉ biết trách anh vậy? Em đâu biết được trong đầu anh đang nghĩ gì muốn gì và cần gì?
Anh nhận hết tất cả lỗi về mình, anh không muốn làm khổ em hay bất cứ một người nào nữa. Em hay đi trên con đường mà em đã chọn và anh cũng sẽ đi trên con đường mà không có em vậy, nhưng trái tim anh sẽ luôn rộng mở để đón em trở lại. Nếu như số phận không cho chúng ta thành đôi thành cặp thì anh chúc em sẽ tìm được người phù hợp với em, yêu em hơn anh... và cho em được một cuộc sống hạnh phúc, không làm cho em phải buồn nữa. Còn anh, anh sẽ cố mở rộng lòng mình để tìm một người mới và chịu đựng được luôn cả con người thực dụng của anh.
Anh sẽ không trách hay oán giận gì em cả vì anh biết anh là người có lỗi, anh không xứng đáng với tình cảm của em. Anh cảm ơn em vì em đã cho anh biết thế nào là yêu một người. Tình yêu không có lỗi phải không em và anh cũng không sai khi chọn em là người yêu mặc dù có biết bao nhiêu người khuyên anh là không nên yêu em. Và giờ đây thì chúng mình đã chia tay rồi phải không em? Điều mà có nằm mơ anh cũng không nghĩ được em à.
Cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, được yêu (Ảnh minh họa)
Ngày trước mới gặp nhau anh chẳng có ấn tượng gì về em cả ngoài cặp kính cận và lúc đầu anh cũng chẳng có tình cảm gì với em cả. Anh chấp nhận tỏ tình với em là anh muốn thay đổi con người anh trước kia mà thôi. Ông bà có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" thật không sai, giờ tình cảm của anh dành cho em thật rồi thì chúng ta đành phải nói lời chia tay.
tTnh tình của em thay đổi nhiều lắm em à! Em không con là cô gái như lúc trước mà anh quen biết nữa. Em thay đổi một cách rõ rệt. Mà thôi dù sao đi nữa chúng ta cũng đã không còn là của nhau nữa, anh sẽ cố để không nhớ em, tất cả những kỷ niệm anh sẽ cho nó vào quá khứ, anh sẽ cố bước đi tiếp mà không có em bên cạnh.
Tất cả chuyện gì điều có nguyên do của nó phải không em? Anh không trách em vì đã rời xa anh, anh chỉ trách em sao đã nhen ngọn lửa tình yêu trong anh rồi lại tắt đi mà thôi. Từ giờ anh sẽ cố quên đi tất cả và bắt đầu lại từ đầu và anh biết điều đó chẳng dễ chút nào cả.
Giờ đây anh viết những dòng này không phải để em thương hại anh và cố níu giữ bước chân em, mà những điều này anh không thể nói với ai, không thể tâm sự với ai và nói hết với em để thấy lòng mình được thanh thản hơn. Em hãy chôn vùi quá khứ về anh và bắt đầu lại từ đầu, anh biết đã quá muộn với anh để mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu nhưng anh sẽ cố gắng để em và anh có thể bắt đầu lại cuộc sống mà không có nhau nữa!
Em hãy chọn con đường mà em cho là đúng nhất đừng băn khoăn hay thương hại gì anh cả, bởi những điều anh nói ở trên là hoàn toàn từ trong đáy lòng của anh. Có thể qua ngày mai anh sẽ lại trở về anh của ngày xưa: không chơi bời chỉ ngồi bên máy tính, nói chuyện tiếu với mấy đứa bạn, không quan tâm đến chuyện yêu đương nữa...
Lời cuối cho anh được cảm ơn em vì đã cho anh biết thế nào là tình yêu, được yêu. Tạm biệt nhémối tình đầu của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Yêu là không nói lời hối tiếc"?! "Nó thực dụng và lắm tham vọng. Mày cẩn thận đấy!" - Nhường có lý khi nhận xét về anh như vậy. Sự ngộ nhận và tính hiếu thắng đã bắt tôi phải trả cái giá quá đắt. Tôi đã coi thường lời cảnh báo của Nhường, cũng bởi năm thứ ba rồi mà tôi chưa có mảnh tình vắt vai. Gặp anh,...