Con gái, đừng khóc ở nhà chồng
Khi người người đang nô nức chuẩn bị đón năm mới về thì con gái mẹ lại đang tất bật chuẩn bị cho một việc trọng đại hơn: Kết hôn. Con sẽ bước sang một giai đoạn khác của cuộc đời, bớt vô lo và nhiều suy nghĩ, nhưng cũng sẽ nhiều thêm những niềm hạnh phúc. Mẹ hi vọng con có thể sớm hòa nhập với gia đình mới.
Hình minh họa: GettyImages
Hai mươi bốn năm là hai mươi bốn mùa xuân, hai mươi bốn giao thừa, hai mươi bốn mùa hoa đào nở. Mới ngày nào thôi mẹ còn dắt con đi chợ tết mùa đôi giày nhỏ xinh xinh, mới đưa con đến cô thợ may trong làng đặt cho manh áo mới. Mới ngày nào đó đêm giao thừa con còn cố thức để nhận tiền mừng tuổi rồi khóc bắt đền mẹ thật to vì để con ngủ mà không gọi con dậy.
Rồi con lớn hơn chút nữa, biết giúp mẹ rửa lá dong, biết giúp mẹ trông nồi bánh, bày mâm ngũ quả, cắm hoa. Rồi ngày con đôi mươi đã có thể tự lo mâm cơm cúng chiều ba mươi, tự đi chợ mua sắm bày biện trong nhà mà không chờ mẹ nhắc nhờ hay động tay chân gì nữa.
Mẹ nhớ mỗi đêm giao thừa, khi nhà nhà rộn ràng âm thanh chúc tụng thì hai mẹ con mình ngồi ở hiên nhà ngước mắt lên trời cao, cảm nhận rõ đất trời đang thay áo mới. Con ôm tay mẹ, ngả đầu vào vai mẹ, hỏi mẹ có buồn không? Mái tóc con gái của con mềm mại dịu dàng như vạn lời an ủi.
Mẹ biết không chỉ mẹ mà con đôi khi cũng thèm khát một thứ gọi là gia đình trọn vẹn. Con thiếu tình thương của cha từ bé, con khao khát hơi ấm của một người đàn ông vững chãi trong gia đình. Nhưng mẹ biết con chưa bao giờ giận bố hay căm hờn vì đã rời mẹ con mình tìm vui với người đàn bà khác, cũng không bao giờ hỏi khi mẹ đồng ý rời xa bố lòng mẹ có đau không. Con lớn lên với trái tim bao dung ấm áp.Thực ra thì mẹ từ lâu rồi đã chẳng còn buồn vì điều đó nữa. Vì mẹ có con luôn cạnh bên, ấm áp và dịu hiền như xoa dịu hết nỗi trách hờn, cô đơn, mệt nhọc.
Con đã rất nhiều lần hỏi mẹ “con có lấy chồng sớm quá không? Con đi lấy chồng chắc mẹ sẽ buồn tủi lắm?”. Không, mẹ không buồn con gái ạ. Chỉ cần con vui là mẹ vui, chỉ cần con hạnh phúc là mẹ hạnh phúc. Con thương mẹ không phải là suốt ngày bên cạnh cận kề. Thương mẹ nghĩa là sống thế nào để cảm thấy mình vui nhất.
Video đang HOT
Ngày xưa mẹ đi lấy chồng, bà ngoại dặn mẹ rất nhiều điều. Bà dặn mẹ phụ nữ phải biết nhẫn nhịn hi sinh. Rằng muốn yên cửa yên nhà thì phải phục tùng nhà chồng không được cứng đầu hỗn láo. Rằng vì con cái phải biết quên đi hạnh phúc của bản thân mình. Rằng phụ nữ sinh ra là đã mang khổ rồi, đừng bao giờ có ý vươn lên đòi hỏi. Mẹ đã làm theo lời bà dặn, để rồi bao phen lặng lẽ khóc thầm. Khóc trên giường ngủ, khóc nơi xó bếp, khóc ở sau vườn. cứ tự nhủ lòng “hãy vì con mà hi sinh đời mình trong khổ ải”.
Nhưng con gái ạ, mẹ càng chịu đựng thì bố con càng coi thường, mẹ không phản kháng thì bố con cho rằng mẹ không dám làm điều đó. Bà nội của con từng nói với mẹ “Làm đàn bà, buồn quá thì khóc một trận chứ biết làm sao”. Mẹ không thể khóc cả đời, không muốn khóc cả đời, mẹ buông tay từ bỏ. Thật may, lúc mẹ cô đơn và đau khổ nhất thì con xuất hiện như một niềm an ủi, như một động lực sống mạnh mẽ vô cùng.
Vậy nên, con gái mẹ hãy nhớ nhé. Nếu con yêu chồng con, con dành hết tâm sức cho gia đình chồng thì con xứng đáng được nhận lại những điều tốt đẹp như thế. Đừng nhẫn nhịn khi bị dồn nén, đừng sợ hãi khi bị oan ức, đừng nghĩ vì mình là đàn bà nên phải hi sinh. Nếu người đàn ông con yêu để con phải hi sinh vì anh ta, nghĩa là bản thân anh ta cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Để hòa hợp với gia đình chồng, con phải tìm cách thay đổi bản thân, thay đổi để thích nghi chứ không phải biến mình thành một con người khác. Hãy sống tận tâm, chu đáo nhưng có chính kiến rõ ràng. Nếu không thể dành lời ca ngợi với gia đình chồng thì tuyệt nhiên đừng đem chuyện nhà chồng ra ngoài đường nói xấu. Đừng tự biến mình thành một kẻ lắm chuyện xấu xa.
Con gái, từ ngày có con hiện hữu trên đời, những khi mẹ buồn mẹ khóc cùng con, những khi con buồn con tìm mẹ khóc. Giờ con lấy chồng, chắc chắn sẽ có lúc gặp những điều không như ý, có lúc cô đơn tủi hờn. Nếu những lúc như vậy chồng con không lau nước mắt vỗ về con thì hãy về bên mẹ mà khóc, đừng ngồi khóc ở nhà chồng. Hãy mạnh mẽ lên con gái nhé để tự làm chỗ dựa cho mình, khi yếu đuối quá thì về bên mẹ.
Tết sắp đến rồi, đừng bận tâm năm nay mẹ sẽ ở một mình, đừng sợ mẹ buồn mẹ khóc. Chỉ cần mẹ biết con gái mẹ đang ấm êm bên một gia đình mới trọn vẹn yêu thương thì với mẹ ngày nào cũng là tết, và mùa nào cũng là mùa xuân.
Theo Dantri
Nước mắt cay đắng của người phụ nữ không thể sinh con cho chồng
Nhìn mẹ chồng, chồng và Thảo cười nói rôm rả còn bản thân như một người thừa dù đã cố gắng hòa nhập, Ngọc tủi thân vô cùng. Nếu nói Ngọc không đoán được ý đồ của mẹ chồng thì là cô nói dối...
(Ảnh minh hoạ).
Ngọc và Kiên cưới nhau đã 4 năm nay, nhưng mãi cô chẳng thể mang thai. Hai vợ chồng đi khám kĩ ở bệnh viện, phát hiện "lỗi" thuộc về phía cô. Từ khi biết mình mang bệnh, Ngọc ngoài việc hết sức chạy chữa thì còn một mực mong lấy lòng mẹ chồng. Bởi cô biết, chuyện cô chậm có con khiến mẹ chồng không hài lòng chút nào. Cô chỉ hy vọng thông qua những chăm sóc, quan tâm hàng ngày để bà bớt ác cảm về mình.
Nhưng dù Ngọc có làm gì thì mẹ chồng chưa bao giờ cho cô một thái độ hòa nhã. Cô hiểu rõ, một khi cô còn chưa thể mang thai thì quan hệ mẹ chồng - nàng dâu chưa thể cứu vãn. Cũng may mấy năm nay Kiên luôn ở bên động viên vợ, không hề giục giã hay đặt áp lực chuyện có con với Ngọc. Song lòng kiên nhẫn của anh đâu phải không có tận cùng. Thời gian này, khi nhìn bạn bè ai cũng có ít nhất một đứa bé kháu khỉnh thì anh dần tỏ rõ sự thèm muốn có con.
Thế rồi Thảo bất ngờ xuất hiện trong nhà với danh nghĩa tới thăm mẹ chồng Ngọc, tần suất ngày một dày đặc, và dần dà thân thiết với Kiên hơn. Ban đầu Ngọc không nghĩ ngợi gì, nhưng sau đó cô có không muốn nhận ra mục đích của mẹ chồng cũng khó. Bà đang muốn tuyển một cô con dâu khác cho mình, một cô con dâu có thể sinh cho bà những đứa cháu xinh xắn.
Ảnh minh họa
Ngọc lẳng lặng cắn chặt môi tới bật máu, nuốt mọi uất ức và tủi hờn vào trong. Cô còn có thể làm gì? Nhà của bố mẹ chồng, cô chẳng thể cấm Thảo tới. Mẹ chồng đâu có nói toạc ra, Thảo ở trong nhà không khác gì cháu gái bà, còn Kiên với Thảo là anh em bạn bè. Nếu cô bỗng dưng ghen tuông hoặc làm ầm ĩ lên, người sai chính là cô. Và rất có thể mẹ chồng đang đợi cô không chịu đựng được mà bộc phát cơn giận, lúc ấy bà sẽ có cớ bắt lỗi cô.
Nhiều lúc Ngọc nghĩ, cô còn ở cái nhà này làm gì. Bố mẹ chồng chỉ mong cô đi cho khuất mắt họ sớm từng nào vui từng ấy. Kiên đã chẳng còn một lòng với cô nữa, cô không tin anh không rõ mục đích của mẹ mình, nhưng anh dường như cũng thoải mái phối hợp để tìm hiểu Thảo. Ngọc có dự cảm rất xấu trong lòng, nhưng giờ phút này, khi mọi thứ chưa ngả bài, cô vẫn còn muốn cố chấp lừa dối bản thân mình rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Chung quy vì cô còn yêu chồng cũng như luyến tiếc cuộc hôn nhân này, mong chờ ở một phép màu nào đó có thể cho cô một thiên thần với Kiên để cứu vãn lại tất cả.
Sáng chủ nhật, Ngọc có việc ra ngoài, bố mẹ chồng cũng vắng nhà, trong nhà chỉ còn Kiên và Thảo. Hôm qua, Thảo nói thứ bảy được nghỉ làm nên tới chơi và ngủ lại. Sáng nay, thậm chí cô nàng còn dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà, như một nữ chủ nhân thực thụ, mà đáng nhẽ vai trò ấy nên là của Ngọc.
Ra ngoài chưa đầy 1 tiếng, lòng không yên, cô vội bỏ dở công việc đấy để quay về. Cửa nhà đóng im ỉm, phòng khách vắng hoe chẳng có ai. Ngọc khẽ khàng lên tầng 2, phòng ngủ của vợ chồng cô chưa thấy bóng dáng Kiên. Ma xui quỷ khiến thế nào Ngọc lại lên tầng 3, là phòng Ngọc ở lại mỗi khi tới chơi. Đứng cách cửa phòng mất mét, Ngọc đã nghe thấy những tiếng cười nam nữ đùa trong phòng Thảo vọng lại. Ngọc như hóa đá tại chỗ, bởi cô dễ dàng nhận ra giọng nói ấy là của chồng cô và Thảo.
Lấy hết sức mạnh toàn thân còn sót lại, Ngọc lê từng bước nặng nề về phía cửa phòng còn đang để mở toang kia. Chiếc giường lớn trong phòng không có ai. Có tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, tiếng chuyện trò cũng phát ra từ ấy. Thì ra cả 2 người họ đều ở trong nhà tắm, nên họ chẳng biết tới Ngọc đang đứng trước cửa phòng, thông qua cánh cửa kính toilet mà nhìn đăm đăm vào bóng 2 người in lên cánh cửa.
Ngọc đứng ngoài hành lang khá lâu, đôi tình nhân trong kia chả phát hiện ra. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đóng cửa chính phòng lại giúp họ, rồi quay người xuống lầu, một tay ra sức gạt những giọt nước mắt cay đắng đang thi nhau rơi xuống.
Giờ phút này, Ngọc chẳng còn thể lừa dối mình được nữa, đây là sự thật và kết cục mà cô phải đối mặt. Cô không trách ai cả, họ làm vậy cũng có lí do của mình. Kiên đã không còn thuộc về cô. Căn nhà này, cuộc hôn nhân này cũng đến lúc cô cần dứt khoát từ bỏ rồi.
Theo Afamily
Tiếng hát cho ngày mai Điểm cuối cùng trên con đường học vấn của mình, Phương đã chọn mảnh đất Quy Nhơn, một thành phố được người đời xưng tụng là nơi địa linh nhân kiệt, đất võ trời văn, nơi bắt nguồn của những hồn thơ bay bổng lãng mạn. Cho đến hôm nay, Phương đã ở Quy Nhơn được ba năm. Trong ba năm ấy, cô...