Con gái đòi tự tử để phản đối tôi tái hôn
Tôi rất bất ngờ trước thái độ của con. Tôi đã nhờ người thân phân tích cho con hiểu, sau này khi con lấy chồng tôi cũng cần có người bầu bạn nhưng con nhất quyết không chịu, bảo sẽ lo cho ba đến cuối đời.
Vợ chồng tôi chia tay nhau cách đây 11 năm. Nguyên nhân chỉ vì vợ muốn tôi đưa con đi định cư cùng gia đình nhà ngoại nhưng tôi không đồng ý. Trong khi đó, vợ không muốn xa ba mẹ và anh chị em của mình. Thêm nữa, suốt trong thời gian chung sống, vợ chồng tôi có những mâu thuẫn không thể hòa giải.
Tôi ở vậy nuôi con đã 11 năm. (Ảnh minh họa)
Bởi vậy, chúng tôi làm thủ tục ly hôn, thống nhất để tôi nuôi con gái. Lúc đó tôi mới hơn 30 tuổi còn con gái lên 9 tuổi. Phải mất một thời gian dài, cha con tôi mới quen được với cuộc sống chỉ có hai cha con.
Khoảng thời gian đó, có nhiều người phụ nữ muốn kết duyên nhưng tôi thương con còn nhỏ lại sợ cảnh “ mẹ ghẻ con chồng” nên không tiến tới. Tôi muốn dành toàn bộ tình cảm và thời gian cho con gái để bù đắp những thiếu thốn khi không có mẹ bên cạnh.
Con gái tôi tính tình mạnh mẽ, năng động. Hiện giờ con đã là sinh viên năm thứ hai trường đại học ngoại ngữ. Thỉnh thoảng con vẫn liên lạc với mẹ dù vợ tôi đã có gia đình riêng ở nước ngoài.
Cách đây khoảng 9 tháng, trong một lần đến giao dịch ở ngân hàng, tôi có quen một phụ nữ 32 tuổi chưa có chồng. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã thấy trái tim mình rung động.
Có lẽ đã rất lâu, tôi mới có lại cảm giác yêu đương như thế. Qua thời gian tìm hiểu, chúng tôi thấy rất hợp nhau và muốn tiến tới hôn nhân. Cô ấy làm giáo viên của trường chuyên, vì mãi học hành nên đến bây giờ vẫn chưa có gia đình.
Từ ngày quen cô ấy, tôi thấy cuộc sống của mình vui hơn rất nhiều. Tôi cứ lo sợ gia đình cô ấy phản đối vì tôi đã từng đổ vỡ. Nhưng không ngờ ba mẹ cô ấy lại rất vui và muốn cả hai xúc tiến nhanh chuyện đám cưới.
Tôi nghĩ con gái đã lớn cũng sẽ ủng hộ mối quan hệ này. Nhưng khi biết chuyện, con gái đã phản ứng rất thái quá. Con bảo, dù có chết cũng không đồng ý cho tôi tái hôn dù với ai đi nữa.
Bởi con không muốn sống chung nhà với bất kì người phụ nữ nào. Con khẳng định, cả đời này chỉ có một người mẹ và sẽ không gọi bất cứ ai khác là mẹ. Con bắt tôi phải lựa chọn hoặc là con hoặc là cô ấy. Nếu tôi kiên quyết tái hôn con sẽ tự tử.
Tôi rất bất ngờ trước thái độ của con. Tôi đã nhờ người thân phân tích cho con hiểu, sau này khi con lấy chồng tôi cũng cần có người bầu bạn nhưng con nhất quyết không chịu, bảo sẽ lo cho ba đến cuối đời.
Tôi cũng mời bạn gái đến nhà cùng nấu ăn để gần gũi con gái mong con sẽ thay đổi suy nghĩ. Nhưng mọi chuyện lại trở nên tệ hơn. Hôm nào, có bạn gái tôi đến là con mặt nặng mày nhẹ, gây gổ hết chuyện này sang chuyện khác.
Có hôm, hai cô cháu cùng nấu cơm, bạn gái tôi đang rửa bát thì con đổ luôn nồi nước luộc rau vào bồn rửa khiến cô ấy suýt nữa bị bỏng. Bạn gái tôi buồn nhiều nhưng khuyên tôi đừng nặng lời với con. Việc này cần có thời gian chứ không thể ngày một ngày hai mà có kết quả.
Tôi muốn tái hôn nhưng con gái phản đối quyết liệt. (Ảnh minh họa)
Con đã quen với việc “sở hữu” ba nên không muốn san sẻ cho người phụ nữ khác là điều dễ hiểu. Tôi không biết mình phải chờ đợi bao lâu nữa thì con gái mới đồng ý trong khi đó gia đình bạn gái giục cưới nhiều lần.
Đến tháng sau, con gái sẽ qua Đức học sáu tháng theo diện trao đổi sinh viên. Nhiều người khuyên tôi nên tranh thủ thời gian con không có ở nhà để tổ chức đám cưới. Đến lúc con trở về thì mọi chuyện đã rồi cũng không còn cơ hội để can ngăn.
Chỉ vài năm nữa, khi con có gia đình riêng sẽ hiểu và không còn giận ba nữa. Nhưng con gái tôi vốn rất cá tính, tôi làm như vậy chỉ sợ nó sẽ hận tôi mà làm chuyện dại dột. Con gái là nguồn sống duy nhất của tôi từng ấy năm qua, tôi làm sao chịu được nếu có chuyện không hay xảy ra với con.
Nguyên Hưng
Theo phunuonline.com.vn
Vợ của chồng tôi (Phần 3)
Tác dụng của thuốc mê nhanh chóng khiến Hương Ly chìm vào giấc ngủ. Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo lâu nhất có thể, vì cô biết rằng, đến khi mình mở mắt ra một lần nữa, mình sẽ phải bắt đầu nói dối.
Video đang HOT
Bà Hòa mở cửa ra, nở một nụ cười tươi rói nhưng không khiến cho cô cảm thấy khá hơn chút nào. Cảm giác nặng nề đè trên đầu cứ như là khổ hình.Hương Ly đứng trước một căn hộ sang trọng. Cô đưa tay lên bấm chuông và chờ đợi. Trong khoảnh khắc đứng trước cửa, cô đã định bỏ chạy không biết bao nhiêu lần, nhưng rồi vẫn phải cố gắng tự thuyết phục mình mạnh mẽ hơn. Đây là quyết định của cô chứ không phải của ai khác. Cô có cơ hội, vậy thì phải nắm bắt lấy nó.
- Vào đi. Tôi tin là cô suy nghĩ kỹ rồi thì mới đưa ra quyết định như vậy.
Hương Ly đi theo bà Hòa vào trong nhà. Cô nhìn ngó xung quanh căn hộ của bà Hòa, tự nhủ rằng đúng là người có tiền thì muốn gì cũng được. Ngay cả cách sống và việc mà những kẻ có tiền làm cũng quái gở. Ví dụ như việc thuê một người về đóng giả cháu dâu mình vậy.
- Thật ra, tôi còn có điều muốn hỏi.
Hương Ly đứng lại trước phòng khách. Cô vẫn muốn biết được ý nghĩa của việc mình sắp làm, hoặc ít nhất là nó không gây hại cho ai cả. Đóng giả một người khác ư? Sống thay cho người khác cuộc đời của họ ư? Vậy thì người đó sẽ đi đâu chứ?
Bà Hòa tỏ vẻ không hứng thú với câu hỏi của cô, nhưng vẫn từ tốn trả lời. Bà cứ nghĩ rằng khi bị đẩy vào đường cùng, ai rồi cũng sẽ quẫn trí mà bất chấp mọi điều kiện để thoát khỏi hoàn cảnh hiểm nghèo. Thế nhưng Hương Ly dường như không như vậy.
- Cô không những yếu đuối, mà còn rất tò mò. Điều này có thể khiến cô phải chịu nhiều hậu quả đáng sợ lắm đấy.
Bà Hòa nghiêm giọng với cô. Hương Ly nghe vậy thì cũng rụt lại, nhưng cô vẫn muốn biết kết quả cuối cùng dành cho mình. Dù sao chuyện cô làm cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là trong hai lựa chọn khó nhằn, cô buộc phải chọn cho mình việc dễ làm hơn.
Nhưng tôi không thể cứ thế mà nhận lời được. Nhỡ đâu đó là việc xấu thì sao?
- Thế sao cô còn gọi cho tôi? - Bà Hòa cắt lời cô.
Hương Ly giật mình. Đúng vậy, là cô gọi điện cho bà. Và cũng chính cô đã nói rằng sẽ nhận lời.
Thấy Hương Ly vẫn chần chừ, bà Hòa cũng chẳng muốn đôi co lâu với cô. Bà giơ ta cái gói nilon đựng vài sợi tóc mà lão Tam đã đưa cho mình.
- Chỉ cần tôi búng tay một cái, lão Tam sẽ tin rằng cô đã chết rồi. Chỉ cần nhận lời tôi, Hương Ly sẽ vĩnh viễn biến mất, không ai có thể tìm cô nữa, cũng không ai có thể bắt ép cô phải làm điều cô không muốn nữa.
Hương Ly như thể bị lời nói của bà Hòa thu hút. Hai chữ "Tự Do" văng vẳng trong đầu cô. Chỉ cần gật đầu một cái thôi, cô sẽ có mọi thứ.
- Cô yên tâm đi, việc này sẽ không gây hại đến ai cả.
Bà Hòa thảy cái gói nilon lên bàn. Hương Ly vội giật lấy, nhét vào túi mình.
Đóng giả một người khác ư? Sống thay cho người khác cuộc đời của họ ư? Vậy thì người đó sẽ đi đâu chứ?
- Được! Thế thì tôi phải làm những gì.
Bà Hòa mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bà đưa cho cô một tờ giấy ghi địa chỉ, một vài tấm hình. Trên ảnh chính là Nhung, người đã bị tai nạn đúng hôm diễn ra đám cưới của Hương Ly và lão Tam.
Thay đổi ngoại hình, triệt để trở thành một người khác. Cô gái này đã bị tai nạn và qua đời. Chỉ cần cô đóng giả cô ấy một thời gian, vậy là được.
- Triệt để trở thành người khác, ý của bà là...
Bà Hòa gật đầu. Hóa ra cô cũng không quá ngốc.
- Đúng vậy. Tạm thời cô cứ ở đây đi, mai tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện làm thủ tục.
Bà Hòa nói xong thì đứng dậy, bỏ đi. Hương Ly ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ, gai ốc ở sống lưng nổi lên từng cơn.
***
Đã qua một ngày, Lão Tam vẫn ngồi nguyên trên ghế sô pha, tay day trán. Người của lão vẫn chưa tìm thấy Hương Ly. Đứa con gái chết tiệt!
Cửa nhà lão bật mở, Lão Tam vội vàng nhổm dậy. Cuối cùng người lão mong chờ cũng đã đến.
Bà Hòa để lên bàn một tập giấy. Lão Tam càng xem thì càng nhức mắt. Trên đó là chứng nhận: Hương Ly đã chết trong vụ tai nạn. ADN lấy từ sợi tóc mà lão đưa cho bà Hòa trùng khớp với ADN của nạn nhân.
Lão Tam tức điên, ném bộp tờ kết quả xuống đất.
- Đi tìm thằng Hùng về đây! Ngay lập tức!
Lão thở hổn hển. Cái thân già của lão còn chẳng chịu nổi cơn thịnh nộ của chính mình. Bà Hòa lén liếc nhìn Lão Tam, thầm khinh bỉ lão một trận.
- Giúp thì tôi cũng giúp rồi. Ông đừng quên giao ước của chúng ta đấy nhé.
Bà Hòa vừa rời đi, vài tên đàn em của lão đã chạy về báo tin xấu. Ông Hùng đã biến mất. Lão Tam tức đến mức mặt vừa trắng lại vừa đỏ, vơ đại vài thứ ném lấy ném để cho hả cơn giận.
***
Đúng hẹn, bà Hòa đưa Hương Ly đến bệnh viện lần trước.
Càng đến gần lúc phẫu thuật, cô càng sợ hãi hơn. Toàn thân cô trở nên lạnh ngắt và mồ hôi tay đổ xuống liên tục. Mãi cho đến khi nằm lên bàn phẫu thuật, cô vẫn hoang mang về quyết định của mình.
Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ biến thành một người khác. Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ không còn là Hương Ly nữa. Cô nheo mắt lại khi ánh đèn phẫu thuật chói lên và chiếu thẳng vào mắt mình.
Hương Ly siết chặt bàn tay. Dối trá cũng được. Chỉ cần thoát khỏi cuộc sống khốn nạn này thôi.
Tác dụng của thuốc mê nhanh chóng khiến Hương Ly chìm vào giấc ngủ. Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo lâu nhất có thể, vì cô biết rằng, đến khi mình mở mắt ra một lần nữa, mình sẽ phải bắt đầu nói dối.
***
Tuấn vừa kết thúc công việc của mình. Anh ngồi thừ ra trên ghế dựa, nhìn chăm chăm vào điện thoại, đợi chờ một chút tin tức của Nhung. Từ lúc cô bỏ đi đến giờ, anh nhắn tin và gọi điện cho cô rất nhiều lần. Tất cả đều không có hồi âm.
Thật ra, mối quan hệ giữa anh và Nhung, chính anh cũng không biết phải diễn tả nó thế nào. Nhung là vợ anh, anh quan tâm, lo lắng cho cô. Nhưng nếu có ai đó hỏi anh rằng anh có yêu cô không, thì anh không trả lời được.
Nhung là người được hứa hôn với anh, từ lúc bố mẹ anh còn sống. Còn anh thì không mong chờ một tình yêu thật sự, vì anh vốn không có cảm giác yêu đương với bất kỳ cô gái nào. Trái tim của anh từ lâu đã để lại ở một chốn khác. Kết hôn với Nhung vừa là thành toàn cho mong ước của bố mẹ anh, vừa có thể khiến Nhung vui vẻ, cũng không khiến anh cảm thấy phiền phức gì.
Đột nhiên điện thoại anh sáng lên. Màn hình hiện lên tin nhắn mà Nhung gửi đến. Tuấn vội chụp lấy điện thoại, mở ra xem.
"Em xin lỗi. Em có việc gấp phải sang Mỹ mà không báo trước được với anh. Bên này có một cuộc thi nấu ăn, họ mời em làm giám khảo. Khoảng một tháng nữa em sẽ về".
Đọc được tin nhắn của cô, Tuấn thở phào. Dù sao cũng là một người sống sờ sờ, đột nhiên lại không biết tung tích ở đâu, chằng ai tránh khỏi lo lắng. Cô an toàn là được rồi. Tuấn cũng nhắn lại một cái tin ngắn gọn cho cô.
"Được rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe. Một tháng nữa gặp lại".
Tuấn buông điện thoại xuống bàn, ngả đầu ra ghế dựa và nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Thật ra, mối quan hệ giữa anh và Nhung, chính anh cũng không biết phải diễn tả nó thế nào.
***
Bà Hòa ngồi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, hí hoáy nhắn tin. Khi nhận được câu trả lời của Tuấn, bà cũng thở phào nhẹ nhõm không kém.
Bà cất điện thoại của Nhung vào trong túi.
Đúng lúc này, đèn phòng phẫu thuật tắt phụt. Hương Ly được đẩy ra, gương mặt cô quần đầy băng trắng, ngay cả đôi mắt cũng không hở ra.
Bà Hòa đi theo xe đẩy đến phòng hồi sức.
Chờ cô suốt hai ngày, cuối cùng Hương Ly cũng tỉnh lại. Mặt cô vẫn quấn băng kín mít và cơn đau hậu phẫu ập đến. Toàn bộ cơ trên mặt cô căng ra và cảm giác đau đớn như bị châm râm ran khắp nơi. Ngay cả mở miệng ra nói chuyện cô cũng không thể.
Bà Hòa nắm lấy tay cô, thì thào vào tai cô.
- Cố lên. Muốn thay đổi thì phải chịu được đau đớn.
Hương Ly đau đến mức gồng cứng cả người. Nhưng bà Hòa nói đúng. Chỉ cần chịu đựng được cơn đau này, cô sẽ được tự do.
Bà Hòa đưa cho Hương Ly một tập hồ sơ.
- Đọc cái này đi. Cô sẽ cần nó để có thể trở thành một cháu dâu hoàn hảo đấy.
Hương Ly run rẩy cầm lấy tập hồ sơ, bên trong là tất cả thông tin của Nhung, người mà cô sắp sửa chiếm lấy cuộc sống.
Nhung là con gái của giám đốc một nhà hàng, tính tình hơi nóng nảy và bộc phát. Cô ta được du học ở nước ngoài, chuyên ngành ẩm thực, vì vậy nấu ăn rất ngon.
Hương Ly thở dài. Vậy là cô sẽ phải đóng giả một cô công chúa, biết nấu ăn, phải tỏ ra nóng nảy và có uy quyền. Toàn là những thứ mà cô không có. Thâm chí, cô còn phải học làm vợ của một người đàn ông lạ hoắc.
Hương Ly nhanh tay lật tiếp vài trang, cô muốn biết chồng của mình là ai. Ngay khi nhìn thấy tấm ảnh của người chồng tương lai, cô giật mình và hoảng hốt. Người đó không ai khác mà lại chính là Tuấn, người đàn ông mà cô đã gặp trong đám cưới, cũng chính là người khuyên cô phải sống cho mình.
Ông trời thật biết đùa người.
Theo eva.vn
Chỉ vì cái tôi ngốc nghếch, tôi không còn cơ hội chuộc lỗi lầm với má Những sai lầm của tuổi trẻ, tôi không có cơ hội chuộc lại. Bản thân chỉ nghĩ rằng, cố gắng sống tốt cuộc đời của mình cũng là cách làm má ở nơi xa yên lòng. Khi tôi lên tám thì ba mắc bạo bệnh và qua đời. Mất đi trụ cột gia đình và là người bạn thân nhất trong cuộc đời,...