Con gái dẫu mạnh mẽ đến đâu, vẫn cần có bờ vai để tựa vào
Người ta vẫn bảo con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng cần một bờ vai để dựa vào, và em cũng vậy.
Sau 3 năm rời xa anh, rời xa quê hương nơi chất chứa bao đau buồn và mất mát. Em vẫn chẳng thể nào ngăn nổi trái tim mình nhớ về anh.
Người ta vẫn bảo con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng cần một bờ vai để dựa vào, và em cũng vậy.
Em chẳng thể nào ngăn nổi trái tim mình muốn gặp anh, muốn được anh nâng niu vỗ về và yêu thương. Muốn một cái nắm tay trong đêm đông lạnh giá, một cái ôm lúc chia tay vội vã một nụ hôn với khao khát dâng tràn.
Em từ nhỏ đã không có bố cũng không có anh em trai nên em luôn cố gắng sống thật mạnh mẽ và tự mình làm hết tất cả mọi việc kể cả những việc vốn không phải dành cho con gái. Mọi người xung quanh và ngay cả bản thân em em cũng tự nhủ mình phải mạnh mẽ như một người con trai để bảo vệ mẹ và lo cho bản thân mình. Năm 17 tuổi em gặp anh. Em chỉ muốn yêu anh bình yên thôi không gièm pha, không nhận xét, không hờn trách, không bình phẩm nhưng khó quá phải không anh. Mọi sự việc đều có bắt đầu và kết thúc nhưng chuyện của chúng mình đăc biệt hơn, kết thúc từ khi mới bắt đầu.
Lúc ấy mình đã có một tình yêu thật đẹp phải không anh. Anh có gì khiến em yêu nhiều đến như thế. Anh không đẹp trai, không giàu có, không có gì suất sắc, anh chỉ là một người công nhân làm việc ở khu công nghiệp, anh hơn em gần 10 tuổi khiến chúng mình đi bên nhau như hai chú cháu vậy, hơn nữa anh còn từng trải qua một cuộc hôn nhân cách đây nhiều năm nữa. Vậy mà không hiểu sao em lại yêu anh nữa.
Nó là những cảm xúc chẳng thể gọi tên mà cũng chẳng thể có lần thứ hai trong cuộc đời. Ngày ấy mỗi lần nghĩ đến anh là tim em lại rộn ràng rạo rực, má lại ửng hồng và môi khẽ cười tươi. Em như chú chim nhỏ ca hát líu lo bên anh, không sầu muộn, không suy tư, không tính toán ngày mai ra sao nữa. Đã nghĩ rằng chỉ cần có anh là cuộc sống em sẽ chẳng âu lo. Nếu yêu ai thật lòng người ta cho hết, đổi hết tất cả như vậy đó, chỉ cần cái cảm xúc lâng lâng trong yêu thương, bao nhiêu tiền cũng không đổi được.
Video đang HOT
Thế nhưng có ai ngờ tình yêu khi lỡ làng lại bẽ bàng như thế. Chẳng biết lý do gì mà mình lại vuột mất nhau. Anh ở đâu em nhìn không thấu, ta im lặng bên nhau, im lặng ra đi không một lời chia tay hay từ biệt. Em đau đớn gọi chẳng thành tên nhưng lì lợm không tìm ra nguyên nhân không níu kéo đành đổ cho duyên phận.
Gia đình gặp biến cố, mẹ đột ngột ra đi bỏ lại em bơ vơ giữa dòng đời rộng lớn. Đám tang mẹ, em đã đợi anh, đợi rất lâu nhưng anh không đến, lí do vì sao thì anh không nói. Em là một người con gái đủ truân chuyên trong cuộc sống. Em tự cho mình cái nết giỏi giang, giỏi chịu đựng kiên cường và bền bỉ, em tự tin là mình có thể làm tất cả để mọi việc để sống tiếp khi không có mẹ và anh thì ra đi không một lời từ biệt…
Một người con gái chai lì cảm xúc với tất cả những xô bồ xung quanh chỉ mong muốn làm sao để thành công, để trở thành người mà em muốn trở thành, để những người đã từng cười nhạo em thậm chí bỏ rơi em phải cảm thấy hối hận và tiếc nuối. Trước đây người đó là ba, bây giờ có thêm anh nữa. Hai người đàn ông của cuộc đời em đã bỏ đi khi em yếu đuối, khi em khó khăn và cần được chở che nhất.
Người ta vẫn bảo con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng cần một bờ vai để dựa vào, và em cũng vậy.
Sau 3 năm rời xa anh, rời xa quê hương nơi chất chứa bao đau buồn và mất mát. Em vẫn chẳng thể nào ngăn nổi trái tim mình nhớ về anh, muốn gặp anh, muốn được nâng niu vỗ về và yêu thương. Muốn một cái nắm tay trong đêm đông lạnh giá, một cái ôm lúc chia tay vội vã một nụ hôn với khao khát dâng tràn. Tình yêu mất đi từng ấy năm cứ thế gợn lên như con sóng lơi là gặp gió mạnh mẽ và ào ạt. Mối quan hệ của chúng ta là gì em chẳng đặt nổi tên…
Anh không còn trẻ nữa, cuộc sống của anh có những mục tiêu mà anh cần đạt được. Phải lấy vợ sinh con cho tròn đạo hiếu. Còn em phải gồng mình lên đi làm, đi học để có một tương lai sáng sủa hơn cuộc đời của mẹ. Anh nói muốn chúng ta làm lại từ đầu nhưng em chẳng đủ can đảm anh ạ. Vì em biết đó mới là cuộc sống. Cổ tích không tồn tại đâu anh. Em muốn ở bên cạnh anh, muốn được dựa vào vai anh, bên vòng tay của anh mà quên đi sự đời nghiệt ngã ngoài kia, thế nhưng tất cả lại chẳng thể qua nổi miệng lưỡi thế gian.
Thế nên người yêu cũ hãy cứ là người yêu cũ, chúng ta kết thúc khi nó còn chưa bắt đầu để chẳng ai phải tổn thương nữa, anh nhé.
Theo bestie.vn
Giấc mộng nào rồi cũng sẽ phôi phai
Tôi yêu anh, năm ấy tôi vừa mười sáu tuổi. Mọi người xung quanh khuyên tôi không nên bắt đầu mối quan hệ đó, họ nói rằng anh không phải là người có thể thuộc về tôi, tôi không thể nắm giữa một trái tim ngựa hoang.
Nhưng thực lòng tôi không màng. Tình cảm bắt đầu, trái tim tôi hát ngôn ngữ của nụ cười ánh mắt. Những hơn thiệt hay khổ đau, nhiều cỡ nào tôi cũng sẵn lòng trả giá. Có lẽ tuổi mười sáu đó đẹp nhất bởi vì trái tim của tôi sẵn lòng trả giá bằng tấm lòng hồn nhiên hết mực.
Chúng tôi bên nhau, câu chuyện đẹp được viết bằng hai trái tim non trẻ. Có lẽ vì vậy mà tình cảm của chúng tôi đã xảy ra quá nhiều lỗi lầm và hờn giận.
Tôi yên lặng những lần anh mắc lỗi. Tôi chẳng muốn nói đi nói lại dày vò nhau làm gì, đối diện những tổn thương, tôi muốn một mình nhiều hơn, rồi thì yêu quá, lại tha thứ trước vài câu xin lỗi của anh.
Ngày anh đi học đại học, hai chúng tôi đã hứa sẽ đợi nhau. Tôi từng mơ, con phố có hai chúng tôi học chung, đó là một con phố hạnh phúc. Tôi sẽ yêu lắm những buổi chiều thứ bảy, cùng nhau đi xe thật lâu trên những tuyến đường vắng....
Rồi thì anh đi. Thời gian đó, những tin nhắn và quan tâm cứ dần thưa thớt. Anh nói bận không về gặp tôi được trong khi những cuộc vui bè bạn của anh vẫn diễn ra đều đặn, chính tôi vẫn nhìn thấy qua những tấm hình anh đưa lên mạng xã hội.
Tôi hẹn anh vì muốn nói với anh vài điều của xa cách, nhưng rồi cuộc gặp đó hóa thành cuộc cãi vã. Tôi còn nhớ lúc trước sau mỗi lần cãi nhau, anh sẽ vội xin lỗi và bảo tôi rằng: "Đừng rời xa anh, anh không thể thiếu em được". Nhưng lần này thì mọi chuyện khác. Điều anh chờ ở tôi không phải là sự nguôi giận mà là một lời "chia tay".
Mọi chuyện diễn ra như vậy đấy, "người yêu" anh nhắn tin cho tôi, nói chuyện với tôi bằng giọng điệu của một "nhân vật chính". Còn anh thì im lặng, không một lời giải thích hay xin lỗi.
Rồi vài tháng sau, cô ấy lại nhắn tin cho tôi như tìm sự đồng cảm: "Hắn bỏ chị rồi, sao hồi trước em không nói với chị là hắn đa tình đến thế, bạc bẽo đến thế?". Tôi không nói gì, vì chẳng ai có thể đồng cảm khi yêu chung một người.
Tôi từng yêu anh bằng tất cả bản năng và say đắm của tuổi trẻ. Tôi chưa trưởng thành nên ngốc nghếch, càng yêu càng tổn thương nhau bằng những điều chưa thế ghép lại cho tròn, nhưng đó là thứ tình yêu từ tận đáy lòng không toan tính, đối với tôi thực sự rất thiêng liêng.
Cuối cùng, đổi lại cho hai năm kỷ niệm cũng chỉ là một lời chia tay chóng vánh. Những con phố tưởng tượng của tôi trong lúc xa anh biến thành cơn ác mộng, nhưng vẫn cứ làm day dứt tim.
Tim tôi cứ như thế, chẳng thể lành lại, những giấc mộng vẫn chẳng bao giờ thôi gây những vết thương dù nó vẫn cứ tan biến vào ban ngày. Cho đến khi tôi bất chợt gặp anh trên phố, hốc hác, già nua, luộm thuộm đang nhìn theo đàn con nhỏ chạy trên vỉa hè. Thỉnh thoảng anh dừng lại, ngước lên nhìn những cành cây vào mùa thay lá. Mắt anh thật buồn, hơn cả những giấc mộng của tôi.
Ngựa hoang thật sự đã mỏi gối hay anh bị vướng vào một sợi dây ràng buộc không mong muốn? Tôi chẳng biết nữa, nhưng tôi vui vì đã không là người nắm giữ trái tim ngựa hoang.
Theo guu.vn
Nếu thấy những dấu hiệu này cũng đồng nghĩa người ấy đã "ngán bạn đến tận cổ" Bạn có nhớ trước đây, mỗi lần hai đứa cãi nhau, người ấy từng cố chấp thế nào? Nếu dạo này người ấy chẳng buồn cãi với bạn, chuyện gì cũng đồng ý với bạn, hoặc "sao cũng được" thì không phải là người ấy muốn giữ mối quan hệ êm đẹp Thậm chí, trước khi chia tay, đối phương hay chính bản...