Con gái cần nhớ, dù có cho đi bao nhiêu cũng nên giữ lại một chút cho riêng mình nhé!
Không cần nhịn ăn… Không cần đợi tin nhắn… Không cần buồn… Không cần khóc… Không cần bất mãn…
Cuộc sống này là của chính mình, thế nên hãy cứ sống và làm những điều mình thích để lúc nào cũng sống vui vẻ và hạnh phúc.
Người ta thường bảo là con gái, bớt sâu sắc đi một chút sẽ bớt khổ, cớ chi con gái trên thế gian này lại xem tình yêu là tất cả. Sau chia tay hãy sống tiếp cuộc đời của chính mình mình. Muốn bình yên là phải biết đủ. Đủ yêu thì giữ, đủ buồn thì buông. Cuộc sống ngắn lắm, đừng vì những thứ không đáng, mà tiếp tục va vấp và đau lòng. Ra sức níu kéo kẻ luôn tìm cách để rời bỏ mình là sai lầm lớn nhất đời người.
Cho dù ngày cũ, người ấy có nói yêu bạn bao nhiêu, hứa hẹn với bạn đủ điều, nhưng nếu một ngày, vị trí của bạn trong lòng họ đã chẳng còn là duy nhất hay trước nhất, thì tốt nhất bạn phải rời bỏ nhanh thôi. Chẳng có ai thật lòng, mà cứ để người mình yêu phải đợi chờ và trông ngóng. Chẳng có ai thật tâm, mà cứ để người mình yêu phải thất vọng và buồn tủi. Nếu chẳng yêu được người đàng hoàng hay xứng đáng, thì cứ buông.
Thật ra có muốn níu cũng chẳng được, người không vì ta, nhưng ta đã dùng hết tâm can để vì người… không cay đắng sao được, không xót xa sao được… Dù là thế cũng hãy thôi yếu đuối, thôi hy vọng và chớ nên tin vào thứ tình yêu “vì người thì người cũng sẽ vì mình”…
Ở đời, lòng người nông sâu là thứ khó đoán nhất trên đời, và lòng người đàn ông đôi khi cũng vậy. Hôm nay có thể cảm động đó, có thể yêu đó, có thể thương đó… nhưng tất cả chỉ thuộc về giây phút đó thôi, mà con gái thì luôn lầm tưởng, chuyện gì dù là nhỏ nhặt nhất cũng có thể khắc cốt ghi tâm…
Đừng tiếp tục nhắn tin cho người đàn ông không hồi đáp chúng, đừng gọi cho người đàn ông không nhấc máy cuộc gọi của bạn. Một khi đàn ông im lặng, từ chối các phương thức giao tiếp thì phụ nữ nên hiểu rằng nó thay cho lời chia tay. Hãy bắt đầu lại với một trái tim nóng và một cái đầu lạnh. Dù biết rằng nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, nhưng ai đó trong đời đã từng một lần níu giữ một người đang muốn ra đi hẳn là rất hiểu nỗi bi ai mà chính mình đang gánh chịu. Muốn buông thì lại không đành, mà cố giữ thì chỉ toàn vết xước, trái tim đau đớn…
Video đang HOT
Điều quan trọng mà bất kì ai cũng nên nhớ đó chính là bao dung chưa bao giờ là cách giải quyết mọi vấn đề triệt để và tối ưu nhất. Càng yêu thì càng phải thức tỉnh, níu kéo cũng chỉ làm cho họ thương hại mình mà thôi. Hãy sống tiếp cuộc đời của mình, dù đàn ông có còn bên cạnh hay không. Can đảm một chút, thách thức một chút, miệng cứ mỉm cười rồi thì tất cả cũng vượt qua được thôi. Sẽ đau, sẽ khó, có thể sẽ đóng băng cảm xúc… nhưng mà cũng phải tự tin lên, chẳng có gì không được, chỉ là lòng người không muốn vượt qua mà thôi!
Con gái à, hãy yêu bằng con tim nhưng cũng đừng bỏ quên lí trí. Hy sinh hết lòng nhưng cũng nên biết chúng ta đang hy sinh cho ai, vì điều gì… Chăm lo cho người mình yêu thì cũng đừng quên bản thân mình cũng cần chăm sóc. Đôi khi sống cho bản thân, không phải là ích kỷ, chỉ bởi nếu hôm nay mình cứ dốc hết lòng vì người khác, cũng chưa chắc ngày mai họ sẽ toàn tâm toàn ý lo lắng lại cho mình.
Cơ bản mà nói, trên đời này, chẳng ai hiểu thấu nỗi cô đơn mà bản thân mình đang gồng gánh hơn chính mình đâu. Khi bạn nói bạn cần một bờ vai vững tựa, một cái ôm an ủi, một người ở bên gần gũi, một tấm lưng dựa vào che chở sẽ có kẻ chê cười vì cho rằng bạn khờ khạo và ảo tưởng. Nhưng họ không biết rằng, từ sâu trong những cô độc, ai cũng rất cần được yêu thương. Đừng lo, vì nhất định dù bạn có một mình bao lâu, thì đến một lúc nào đó, sẽ có một người đủ chân tâm chờ bạn ở phía cuối đoạn đường.
Trên đời này, bạn đối tốt với bất cứ ai không quan trọng, vấn đề là họ có xứng đáng để nhận sự tử tế, bao dung từ mình hay không. Nếu bạn cứ hết lần này đến lần khác thứ tha cho kẻ phản bội, đó không phải bao dung, mà là khờ dại. Nếu bạn yêu lại kẻ luôn tìm cách rời bỏ mình, đó không phải nhẫn nại, mà là ngốc nghếch. Sau tất cả con gái cần nhớ, dù có cho đi bao nhiêu cũng nên biết giữ lại một chút cho riêng mình!
Theo bestie.vn
Ngu ngơ tự mình đi tìm một vài điều đã mất
Lạnh về theo gió, thành phố bây giờ chỉ còn là những tiếng mưa lác đác...
Anh có lẽ chẳng thể hiểu lời chia tay hôm ấy.Căn phòng vẫn vắng lạnh, kể từ ngày người không trở về. Rất lâu trong em không ngân nga khúc hát buồn dạo trước. Buồn làm gì, chuyện tình cảm ngọt ngào bỗng chốc có thể là hư không. Mình hơi sức đâu mà buồn trước những điều hiển nhiên. Mình còn đâu nỗi đau mà để phần cho những lần ngỡ ngàng t.uổi hai mốt?
Mọi chuyện anh làm trong âm thầm, em cũng đều nhìn thấy trong âm thầm. Hóa ra, chúng ta cũng như thế giới, chính chúng ta cũng thay đổi từng ngày. Người đi cùng thương anh thế nào, vội vàng ra sao? Anh đã nghĩ suy điều gì, khi ta đi qua những nhất thời nóng giận. Chuyện ước trọn đời, một khi đã để cho màu buồn vương đôi mắt sẽ bỗng chốc không còn ý nghĩa.
(Ảnh minh họa: Kiều Hạnh)
Em còn tiếp tục với những ngày tay không người nắm.
Vài chiều cuối tuần vẫn đầy ắp những rộn ràng. Công việc ở tiệm hoa em vẫn làm, cái cây nhỏ anh mang đến em vẫn chăm. Chỉ tiếc ngày cây lớn, ân tình cũ kỹ hôm nào đã cần được yên giấc.
Thanh xuân của chúng ta rõ ràng không dài theo chiều dài của nỗi đau. Kẻ đi không về, chuyện không cơ hội rõ ràng không nên chờ đợi. Chỉ là những lúc yếu lòng, em vẫn hay nghĩ về những ngày vui nhất. Những câu nói em vẫn từng nói với chính mình: hóa ra em có thể tha thứ, em có thể hiểu và giúp anh thay đổi. Mặc kệ cả nỗi đau và lầm lỡ.
Với người con gái, đau lòng thường theo sau hết lòng. Đó thực sự là một thực tế mà em phải chấp nhận.
Em còn gì và cần gì, trong những ngày anh đi vắng? Niềm tin đã chẳng thể cho đi thêm nữa. Hi vọng thì vẫn cứ chập chờn và không phương hướng. Có đôi lần nhìn bóng người lạ cứ ngỡ là ấm áp của mình, rồi đêm về lại tủi thân bật khóc.
Thành phố lớn thế, sao em phải đi mãi một mình?
Bàn tay em nhỏ bé thế, sao luôn phải tự mình gồng gánh bao ước mơ và hi vọng.
Cả niềm tin em, từng trọn vẹn như thế, sao phải gắn vào một người để xẻ đôi không cách nào khâu lại?
Ngày nỗi buồn chia nửa, thật sự khó tìm ra cách nào ngăn lại những đợt bão lòng.
Ngăn làm sao khi em vẫn luôn phải mỉm cười, sống và bước tiếp. Và chẳng ai hiểu em thật ra cũng chỉ là một sinh vật yếu đuối không chịu nổi cô đơn, như con gái muôn đời vẫn thế.
Có buồn nào như buồn em hôm nay, vẫn ngu ngơ tự mình đi tìm một vài điều đã mất. Thật giống lời ai đó hát: "chân lạc loài, chân bước bơ vơ"....
Dương Nguyên
Theo laodongthudo.vn
Phụ nữ lỡ một lần đò, hãy tiếp tục tô son cho đẹp, đ.ánh má cho hồng, tìm một tình yêu mới Đâu phải người phụ nữ nào cũng may mắn đến được bờ hạnh phúc trong lần đò đầu tiên. Sau một lần đổ vỡ, một chuyến đò không đỗ đúng bến, dường như con đường để đi đến ngưỡng cửa hạnh phúc của một người phụ nữ trở nên dài và còn nhiều chông gai hơn trước. Ngày ấy, Ý Lan gặp Hoài...