Con gái bọn mình nặng tình quá
Với riêng mình, người ấy đã cương quyết ra đi, mình đã cố gắng níu kéo anh ấy bằng mọi giá, vì mình biết mình đã nghi ngờ anh ấy, đã không tin vào tình cảm của anh ấy, và đó là nguyên nhân gây ra mọi rạn nứt và đổ vỡ giữa hai đứa. Có những điều mình chỉ có thể cố gắng đừng để xảy ra, còn nếu đã xảy ra rồi thì chỉ có cách… khóc cho thật thỏa thích, rồi phải mỉm cười và đứng lên bước tiếp thôi.
Mình sẽ vẫn còn mãi nhớ, mãi thương người đó nhưng hãy giữ tất cả lại trong một góc sâu kín của tâm hồn. Tình đầu thật ngây thơ, mong manh và dễ vỡ. Mất một lần rồi mình cũng sẽ biết trân trọng hơn.
Mong rằng các bạn hãy tin tưởng và luôn bồi đắp cho tình yêu của mình thêm đẹp, còn nếu những ai không may mắn trong lần đầu tiên, chúng ta hãy can đảm đứng lên, mở tiếp những con búp bê Maraska bên trong, để tìm thấy đúng con của mình, đúng thời điểm cho cả mình và người đó, thì rồi chúng ta sẽ hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để tốt cho cả hai
Anh yêu! Tình yêu là gì hả anh. Em đã có lúc nghĩ rằng em phải để anh đi, không phải vì sự cao thượng dở hơi nào đó mà người ta vẫn nói mà chính bởi em không muốn thấy anh phải day dứt. Dù anh luôn nói anh ổn, anh không sao nhưng em tin rằng em biết anh đang cảm thấy như thế nào.
Có những nỗi buồn, những nỗi đau mà người khác không dễ gì hiểu được mà ngày ngày mình vẫn cảm thấy nó. Ngay giờ phút này đây, em càng cảm nhận sâu sắc được điều đó. Anh đau thì em cũng đau bởi nỗi đau ấy xuất phát từ em. Giá mà em không gặp gỡ anh, không đến với anh, không yêu anh nhiều đến thế thì em sẽ tốt hơn biết bao và em biết mình chỉ là một trong số ít những người đã từng đến với anh. Em biết là chông gai lắm, dù những lúc ở bên anh rất vui vẻ nhưng em vẫn mơ hồ cảm giác sự chia ly, em đã không nói với anh điều ấy. Em cũng như anh, cố gắng vượt qua nhưng sao anh đã cố gắng rồi mà lại dừng lại, đã bất chập mọi cam go để nắm tay em mà sao đến phút cuối anh lại xao động.
Em luôn nhớ những ngày mình bên nhau, vui vẻ và hạnh phúc, ngày nào anh cũng có trong giấc mơ của em, nhiều đêm giật mình tỉnh giấc em ngỡ anh bên cạnh em, em chờ đợi một tin nhắn dù nhỏ thôi của anh mỗi ngày. Nhớ anh yêu nhiều lắm. Hôm qua em đã nói chuyện rất nhiều với anh Ngọc. Anh ấy bảo em rằng có biết là anh cũng đang khó xử, đang day dứt lắm hay không, em nói rằng em biết. Lúc ấy em thấy thương anh biết bao, thương anh phải trăn trở, lo lắng. Khi thấy anh bên chị ấy em đã rất buồn. Em tự hỏi, không biết lúc gần gũi bên chị ấy, có khi nào anh nhớ đến em không. Anh biết không, thực ra anh có thể chia sẻ mọi chuyện với em nhưng lại không muốn nói về em với chị ấy thì bản chất đơn giản là anh đang lừa dối chị ấy và em bất chợt có suy nghĩ em là kẻ thay thế. Anh tránh cho chị ấy sự tổn thương, tránh cho chị ấy cảm giác bị phản bội nhưng như thế vô tình anh trà đạp lên trái tim em. Anh ở giữa hai người, chắc anh cũng khổ tâm lắm vì không muốn ai phải khổ vì mình, Em như người chiến sĩ ra trận mà không có vũ khí, dù anh đã ở bên em nhưng chưa bao giờ anh là của em. Anh Ngọc nói đúng, cái gì là của mình thì nó sẽ là của mình và em biết anh không thể là của em. Anh bảo em mạnh mẽ hơn chị ấy, và chị ấy gặp anh trước em. Như thế gián tiếp anh bảo em không thể có vị trí nào trong anh được, em không chen vào mối quan hệ của hai người, em đến với anh khi anh bảo anh và chị ấy sẽ không đi đến đâu cả. Anh đâu biết em cũng yếu đuối lắm nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh dù lòng em giằng xé và nặng nề kinh khủng. Nếu em không nhỡ chuyến tàu, thì em không thể gặp anh và chị ấy. Với em, ngày hôm qua như trò đùa của số phận. Em về đến ga Hải Phòng mà cũng không biết phải đi đâu, làm gì. Lúc anh lang thang trên đường thì em cũng thế, cũng đang lang thang, lòng em tê tái và rồi em nói dối em đang ở nhà và đã ngủ quên.
Yêu anh vất vả quá, mà sao em cứ cố giữ hình ảnh của anh, cứ cố nhớ về anh, cứ cố yêu anh để rồi em bị tổn thương nhiều hơn. Biết là thế mà em không thể dừng lại được, không thể thôi yêu anh, thôi nghĩ về anh. Hôm nay em đã không thể đi làm, mắt em sưng húp, đến Công ty ai mà hỏi thì em sẽ lại khóc mất, biết đâu lại bảo anh tệ lắm, bắt nạt em, thế nên em nghỉ. Bây giờ, em thậm chí còn không thể gọi điện cho anh, cũng không thể nói với anh những suy nghĩ của em nữa. Em sợ anh cho rằng em ghen với chị ấy và em sẽ lại làm anh phải rối lên. Em không ghen anh ạ, em thấy thương anh, thương cả chị ấy. Cũng là con gái nên em hiểu, anh càng quan tâm, chăm sóc để bù đắp cho chị ấy, để chị ấy đỡ cô đơn khi xa gia đình thì chị ấy càng dấn sâu vào anh càng quyết tâm trở về. Khi ấy, em là gì trong mắt anh, anh có tôn trọng, có quan tâm đến suy nghĩ và cảm giác của em không hay em quá xa để có thể trách móc, có thể nói những lời giận dỗi với anh. Anh bảo cứ để mọi chuyện tự nhiên, nhưng như thế vô tình anh đã bồi đắp thêm tình cảm của anh và chị ấy rồi. Mà nếu anh thực sự muốn đến với chị ấy rồi thì anh cứ nên nói thẳng em đừng chờ anh nữa để em đau một lần rồi em chấp nhận mất anh. Cứ như này em chơi vơi quá. Buồn anh yêu lắm. Chị ấy là người mà anh đã nói với các bạn khi về nước sẽ kết hôn phải không, và cô gái ở Hải Phòng chỉ là một điểm dừng chân.
Thời gian trôi qua, vô tình anh có tình cảm thật lòng với điểm dừng chân ấy, nên anh khó xử. Nếu là trước đây, em có thể đoàng hoàng mà nói rằng chúng ta yêu nhau, nhưng bây giờ thì em không dám, chỉ có em yêu anh còn em không dám tin anh cũng yêu em như thế. Anh bảo rồi thời gian sẽ minh chứng cho tình yêu của anh dành cho em, nhưng em không cần như thế, Em biết có nhiều người cũng yêu em chân thành, anh là một trong số họ. Nhưng quan trọng rằng em yêu anh và muốn đến với anh. Anh có thể ở bên cạnh em hay không, đấy mới là điều em quan tâm và cảm thấy cần thiết nhất. Nhưng anh ơi lớn hơn tất cả, em mong anh có thể sống thoải mái, thực hiện lời anh hứa, để rồi anh có thể không day dứt về sau rằng đã hứa mà không làm. Em không đủ tự tin để chúc anh hạnh phúc bởi em cũng ích kỷ muốn rằng trong hạnh phúc của anh là có em. Không đến được với nhau chúng ta đổ thừa cho duyên phận mà không chịu cố gắng hết mình đến tận giây phút cuối cùng, đó là lỗi của chúng ta, lỗi của những người không quyết đoán, không biết vươn lên và bị động vào hai chữ duyên phận, không dám làm chủ cuộc sống của chính mình. Em yêu anh..
Theo Bưu Điện Việt Nam