Con gái bị đánh, mẹ bất chấp lao đến nhà con rể để rồi nhận được kết cục đau lòng
Con gái bà cũng là người cơ mà, sao lại tàn nhẫn như thế chứ. Bà không thể chịu nổi cơn giận này, dù cho thế nào, bà cũng phải đến thẳng nhà con rể, rõ ràng mọi chuyện.
Nhìn mẹ lịm dần đi, Nga gào thét như điên dại gọi xe cấp cứu. (Ảnh minh họa)
Chồng mất sớm nên bà chỉ kịp có mình Nga. Hai mươi mấy năm trời hai mẹ con rau cháo nuôi nhau. Tuy nghèo khó nhưng cuộc sống rất yên bình, luôn tràn ngập tình yêu thương. Càng lớn, Nga càng chăm chỉ, chịu khó, ngoan ngoãn, hiếu thảo nên ai cũng quý mến. Cuộc sống ở quê khó khăn quá nên Nga xin phép lên thành phố tìm việc làm. Dù không muốn xa con gái nhỏ nhưng cứ giữ con ở mãi bên cạnh mình làm sao được, cũng phải để cho con khôn lớn, trưởng thành, có tương lai riêng của mình nữa chứ. Bà đành ngậm ngùi đồng ý.
Bà dặn dò con gái đủ thứ, nhất là không được dễ dãi, không được cả tin kẻo lại khổ. Con gái bà gật đầu vâng dạ mà bà vẫn thấy chẳng yên tâm chút nào. Con đi ngày nào, bà lo ngày đấy. Ai cũng nói bà không lo nữa, để cho con tự mình cố gắng, cứ lo mãi như vậy, rồi lại ảnh hưởng đến con. Bà giấu nỗi lo vào trong lòng, cầu mong cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con gái nhỏ.
Nga lên thành phố, nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Công nhận, ăn mặc một chút vào, nhìn Nga xinh xắn, duyên dáng hơn người rất nhiều. Nga xin vào làm nhân viên phục vụ bàn cho một nhà hàng ăn. Ngoại hình ưa nhìn như Nga đương nhiên là được chú ý rồi. Nhiều vị khách ngỏ ý làm quen nhưng nhớ lời mẹ dặn, Nga chẳng đồng ý ai hết. Cho đến khi Nga gặp Hùng.
Bà hốt hoảng nhìn bộ dạng thảm thương của con gái. (Ảnh minh họa)
Không giống như sự vồn vã, khiếm nhã mà những vị khách khác mang lại, Hùng điềm đạm, nhã nhặn, từ tốn mang lại cho Nga một cảm giác an toàn. Hùng còn nhắc nhở Nga nhiều thứ lắm, sự quan tâm của Hùng khiến Nga cảm thấy ấm lòng vô cùng. Tình yêu nảy nở giữa hai người một cách rất tự nhiên. Hùng yêu mến, thích thú với sự hồn nhiên, trong trẻo, thánh thiện ở Nga. Còn Nga, Nga cảm thấy Hùng có thể mang lại cho Nga một cuộc sống ổn định, vững chắc. Nga quyết định đưa Hùng về ra mắt mẹ.
Mẹ Nga nhìn Hùng, chẳng hiểu sao bà cứ có cảm giác bất an ở người con trai này. Hùng trong từng câu nói đều toát lên sự nghiêm khắc, gia trưởng. Bà sợ, Nga đã quen với nếp sống ở quê, yêu Hùng và xa hơn là về làm dâu nhà Hùng sẽ không phù hợp với cuộc sống của họ. Nhưng duyên phận đã đến, bà có muốn cấm cản cũng không được. Thôi thì đành trông đợi vào số phận của con gái bà, hy vọng, người ở hiền sẽ gặp phúc. Ai ngờ…
Họ hàng, làng xóm đến chúc mừng đông lắm. Ai cũng nói từ nay bà tha hồ mà hưởng phúc vì Nga lấy được người chồng giàu có, điều kiện, lại còn chiều chuộng vợ. Bà thì chỉ mong con gái bà được sống bình yên, hạnh phúc mà thôi, với bà, đó đã là sự báo hiếu lớn nhất rồi. Ấy thế mà nửa đêm hôm đó…
Nửa đêm rồi bà không biết ai còn gõ cửa nhà bà thế này nữa. Mở cửa ra, mắt bà tối sầm lại.
Video đang HOT
- Trời ơi! Sao con lại ở đây? Con phải ở phòng tân hôn, ở nhà chồng của con chứ? Mà mặt mũi, sao lại bầm tím hết thế này?
Bà hốt hoảng nhìn bộ dạng thảm thương của con gái. Rồi không kịp để con gái trả lời, vì con gái bà cứ khóc mãi. Bực quá, bà gọi điện ngay cho thông gia để rồi sốc nặng khi bị quát thẳng vào mặt:
- Con gái bà mất trinh, đánh thế là nhẹ đấy!
Tắt máy, bà sững sờ. Quay ra nhìn con gái, bà nghẹn ngào:
- Thế này là sao hả con?
- Con không biết mẹ ơi! Con không nói dối. Con chưa từng với ai thật mà. Nhưng con không hiểu tại sao con lại không có mẹ ơi?
Nga nức nở trong vòng tay mẹ. Nhìn con gái tội nghiệp, khóc nấc lên, bà đứt từng khúc ruột. Bà giận lắm, cứ cho là con gái bà mất trinh đi chăng nữa nhưng cũng không thể đối xử với con gái như vậy được. Con gái bà cũng là người cơ mà, sao lại tàn nhẫn như thế chứ. Bà không thể chịu nổi cơn giận này, dù cho thế nào, bà cũng phải đến thẳng nhà con rể, rõ ràng mọi chuyện. Nga can ngăn bà nhưng không được đành đi theo mẹ.
Sự xuất hiện của bà không làm cho gia đình chồng nhà Nga ngạc nhiên:
- Bà đến đây làm gì? Con gái bà mất trinh rồi, con trai tôi nói như thế. Mà gia đình tôi không thể chấp nhận người con dâu như vậy?
Bà nghe mà ấm ức quá.
- Nhưng cho dù có là như thế, con trai bà cũng không thể đánh con gái tôi như vậy? Chuyện gì thì chuyện, chỉ có những kẻ vô học mới đánh vợ thôi!
Bị mắng là kẻ vô học, Hùng tức quá, lao vào Nga để xả giận. Thấy con gái bị đánh tiếp, bà đến can ngăn nhưng thật không may, trong lúc giằng co, Hùng mạnh tay đẩy bà ngã xuống, đầu đập mạnh vào thành ghế, máu tứa ra. Nhìn mẹ lịm dần đi, Nga gào thét như điên dại gọi xe cấp cứu. Hùng chạy theo Nga nói câu xin lỗi vì không nghĩ chuyện lại đi quá xa thế này. Nga không nói gì, chỉ ném về phía Hùng ánh mắt giận dữ. Mẹ Nga vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Cuộc hôn nhân của Nga thì dang dở. Lời xin lỗi của Hùng cũng không có tác dụng. Bi kịch này, là do ai gây nên đây, là lỗi do ai đây?
Theo blogtamsu
Khóc không thành lời vì làm con rể nhà đại gia có tiếng
Sống trong căn nhà của hai vợ chồng nhưng muốn kê lại bàn ghế, muốn mua một con chim về nuôi, vợ tôi cũng bắt tôi phải điện cho bố vợ để hỏi ý kiến ...
ảnh minh họa
Khi quen và yêu vợ, tôi không biết gia đình cô ấy giàu có. Vì thế, chúng tôi đã yêu nhau bằng một tình yêu vô cùng trong sáng. Nhưng rồi sau khi cưới, tôi chính thức bước chân vào gia đình của vợ, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi...
Tôi quen cô ấy khi tình cờ gặp nhau ở một thư viện lớn. Lúc đó, cô ấy đang là sinh viên năm 4 của một trường đại học danh tiếng, còn tôi là giáo viên dạy toán ở một trường chuyên cấp 3. Chúng tôi quý mến nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau lần gặp gỡ ấy, chúng tôi thành một cặp. Khi yêu, cô ấy vô cùng giản dị, thật thà. Chúng tôi yêu nhau được gần 1 năm thì bàn đến chuyện làm đám cưới. Khi đó, cô ấy mới đưa tôi về ra mắt gia đình.
Nhà cô ấy ở một tỉnh miền núi phía bắc. Trong tưởng tượng của tôi, gia đình cô ấy cũng khó khăn như bố mẹ tôi ở quê, quanh năm chân lấm tay bùn. Thế nhưng xuất hiện trước cửa nhà bố mẹ vợ tương lai, tôi bất chợt giật mình. Cảm giác thiếu tự tin bắt đầu xâm lấn dần trong tôi.
Trước mặt tôi là một căn biệt thự, không quá to nhưng rất sang trọng. Nội thất của căn nhà thì khỏi bàn. Tôi chưa từng được bước vào một căn nhà khá giả đến thế.
Sau đó, tôi mới biết, bố của cô ấy là một đại gia có tiếng trong giới xây dựng và bất động sản. Ở cái tỉnh cô ấy sinh ra và vài tỉnh lân cận đó, chỉ cần nói tên bố của cô ấy, hầu hết mọi người đều biết.
Khi tôi hỏi xin cưới, bố mẹ cô ấy không hề gây khó dễ. Họ đồng ý vì đã nghe con gái nói nhiều về tôi.
Đám cưới của chúng tôi được diễn ra vô cùng long trọng với sự giúp đỡ rất nhiều về kinh tế của bố mẹ vợ. Cưới xong, tôi muốn đi thuê nhà nhưng bố mẹ cô ấy không đồng ý. Họ tặng cho vợ chồng tôi một căn nhà 3 tầng với diện tích hơn 50m2 tại Hà Nội và nói rằng đó là của hồi môn. Sổ đỏ sẽ đứng tên hai vợ chồng để tôi có cảm giác thoải mái.
Ngày sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi kết hôn, bố vợ tôi cũng tặng cho tôi chiếc xe ô tô đời mới. Tôi nhất quyết không nhận vì không muốn làm phiền bố mẹ vợ quá nhiều và muốn tự mua mọi thứ bằng nỗ lực của mình. Tuy nhiên ông bà vô cùng khéo léo. Vì thế tôi không thể từ chối sự quan tâm của họ.
Có vợ, rồi lại có nhà, có xe chỉ trong một thời gian ngắn, nhiều người bảo tôi một bước lên tiên. Tôi không dám phủ nhận. Thế nhưng càng sống lâu trong căn nhà ấy, tôi càng cảm thấy mình mất dần tiếng nói.
Muốn đón bố mẹ lên chơi vài hôm, tôi phải lựa lúc vợ chồng vui vẻ, tôi mới dám nói với vợ. Muốn kê lại bàn ghế, thậm chí muốn mua một con chim về nuôi theo ý thích của mình, vợ tôi cũng bắt tôi phải điện cho bố để hỏi ý kiến. Cô ấy sợ sự thay đổi của tôi sẽ phạm phong thủy khiến gia đình lụi dần.
Ngày Tết, tôi muốn hai vợ chồng về quê ăn Tết với bố mẹ tôi, sau đó mùng 3, mùng 4 mới đến nhà bố mẹ vợ. Tuy nhiên bố mẹ vợ tôi lại can thiệp. Vợ tôi thì nhất nhất nghe lời bố mẹ mình. Bởi thế tôi cảm thấy rất khó chịu.
Đến khi vợ tôi sinh con đầu lòng thì mọi thứ giống như tức nước vỡ bờ. Vợ tôi không cho tôi đón con lúc cháu mới sinh ra, cô ấy cũng không cho mẹ chồng đón cháu mà phải đợi bố đẻ của mình đến bế đầu tiên.
Về nhà, cô ấy không cần đến sự giúp đỡ của mẹ tôi đã đành, nhưng khi bà muốn ôm cháu, hôn cháu, cô ấy tỏ rõ thái độ không hài lòng. Mẹ tôi động vào bất cứ đồ đạc nào trong gia đình, cô ấy cũng sợ mẹ tôi sẽ làm hỏng, làm sứt, làm mẻ. Bởi thế cho nên mẹ tôi rất tự ái.
Tôi thì càng ngày càng thấy chán nản cái cảnh sống với vợ con mà không có tiếng nói. Cái gì cũng phải đứng sau bố mẹ vợ.
Tôi góp ý và trao đổi thẳng thắn với vợ nhiều lần. Tuy nhiên lần nào cũng vậy, cô ấy bảo, tôi không biết điều. Cô ấy hỏi mọi thứ chúng ta có là do ai? Rồi cô ấy nhắc lại cho tôi quy tắc "kẻ mạnh là kẻ có tiền" khiến tôi thấy mình thấp hèn vô cùng.
Có lần giận quá, tôi vung tay định tát cô ấy một cái, thế mà hôm sau đến trường, tôi nhận được lời nhắc nhở của thầy hiệu trưởng. Tối về đến nhà thì bố vợ tôi gọi điện cảnh cáo. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất bức xúc.
Tôi thực sự đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng như vậy, có phải là tôi đang ích kỷ với đứa con mới chào đời của mình hay không?
Theo Vietnamnet
Tuyệt chiêu trị mẹ chồng siêu tiết kiệm và kết quả đáng ngờ... Nghĩ lại ngày mới về làm dâu, bà nói cất cái gì là tôi nem nép cất theo, rửa bát có tí mắm thừa chấm cá tanh òm tôi cũng chẳng dám đổ. Sau 2 năm sống chung với "lũ" nay tôi đã dần thoát ra được để sống cuộc sống của mình. Sau một thời gian đấu tranh với thói siêu tiết...