Con gái bất ngờ khi được bố mẹ ủng hộ chuyện li hôn
Chị đã quyết định giải thoát cho mình. Chị vô cùng bất ngờ khi bố mẹ chị ủng hộ con gái ly hôn. Bởi, suốt bao năm qua, họ cũng bị con rể ngạo mạn xúc phạm mà phải cố nín nhịn.
Chị đã quyết định giải thoát cho mình khỏi người chồng “mở miệng là chê vợ”. Ảnh minh họa
Khi chị nói chuyện ly hôn, cả gia đình đều ủng hộ. Nghe như chuyện ngược đời vì bố mẹ vợ nào chẳng mong có một chàng rể như vậy.
Chồng chị chăm chỉ, lo cho con cái, biết giúp vợ làm việc nhà. Thậm chí, sáng nào anh cũng dậy sớm để đi chợ, mua thức ăn tươi ngon. Điều đó cũng là do anh là người kỹ tính, cầu kỳ trong ăn uống, chăm con.
Anh cũng kỹ tính luôn với vợ, soi xét vợ từng ly từng tí khiến chị cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Chị làm việc gì không vừa ý là anh mắng cho “tơi tả”. Chăm con không tỉ mỉ, anh nhiếc móc đủ kiểu. Anh cũng thường xuyên mắng chị trước mặt bố mẹ vợ vì anh cho mình cái quyền “được mắng vợ”.
Đi đâu, gặp ai, anh cũng thường xuyên chê vợ “vụng hết phần người khác”, không biết chăm con, không biết nấu nướng. Trước mặt mọi người, anh thường xuyên so sánh chị với em họ, đồng nghiệp, bạn bè… khiến chị cảm thấy rất tổn thương.
Video đang HOT
Mỗi lần cùng anh đi ra ngoài, chị cảm thấy chẳng khác gì tra tấn. Lúc nào chị cũng chỉ biết cúi gằm mặt bên cạnh người chồng “mở miệng ra là chê vợ”. Lời chê bai là câu cửa miệng của chồng chẳng khác gì bạo hành tinh thần khiến chị trầm uất, bế tắc, đau khổ.
Chị đã quyết định giải thoát cho mình. Chị vô cùng bất ngờ khi bố mẹ chị ủng hộ con gái ly hôn. Bởi, suốt bao năm qua, họ cũng bị cậu con rể ngạo mạn xúc phạm mà phải cố nín nhịn. “Chẳng nên cố chịu đựng vì con bởi mẹ trầm uất, lầm lì thì con đâu có vui nổi”, chị nói.
Theo PNVN
Không ngờ tôi và mẹ người yêu lại có duyên đến mức này
Tôi còn chưa biết làm sao thì người yêu tôi đến. Tôi càng bất ngờ và có phần lúng túng khi biết bác ấy chính là mẹ anh.
Tôi là gái thủ đô nhưng từ nhỏ đã được bố mẹ dạy dỗ rất kĩ. Đặc biệt mẹ tôi luôn hướng tôi đến mẫu người của gia đình, có lòng nhân hậu, lớn lên tính cách tôi có phần hướng nội. Trong khi bạn bè tôi hăng hái tham gia những phong trào sôi nổi của trường thì tôi thường theo mẹ làm việc thiện nguyện. Có thể do cách suy nghĩ khác nhau nên tôi có rất ít bạn chơi cùng.
Ra trường tôi xin làm giáo viên ở một vùng xa. Gần 5 năm sau tôi mới xin chuyển về lại thủ đô. Và trong thời gian công tác ở đó tôi đã gặp người yêu mình. Anh là giáo viên dạy Văn, hát hay đàn giỏi và ăn nói rất thu hút. Sau khi chuyển trường, chúng tôi vẫn hay liên lạc với nhau.
Đầu năm học này anh cũng xin chuyển về thủ đô để gần tôi. Vì chưa có nhà nên anh thuê trọ và dạy kèm thêm ở các trung tâm để kiếm thêm thu nhập. Dù yêu nhau 4 năm nhưng chúng tôi chưa hề vượt rào. Tôi luôn có suy nghĩ coi trọng đêm tân hôn. Anh cũng không đòi hỏi tôi như những người đàn ông khác. Có lẽ vì thế mà tình yêu của chúng tôi mới bền vững như vậy.
Tôi và anh luôn tôn trọng nhau để giữ trọn vẹn tình yêu trong sáng. (Ảnh minh họa)
Suốt thời gian yêu nhau tôi cũng không về nhà anh chơi lần nào. Nguyên do vì nhà anh ở quá xa, cách nhà tôi tận mấy trăm cây số. Người yêu tôi cũng chỉ về quê vào dịp hè và Tết.
Mấy ngày trước người yêu tôi nói mẹ anh mới ra thủ đô nên hẹn tôi hôm nào gặp mặt. Anh nói gặp để bàn luôn chuyện cưới xin vì tuổi hai đứa cũng lớn rồi.
Đêm hôm qua tôi và hai người bạn nữa đi mua sắm. Trong lúc đi trên phố, chúng tôi nhìn thấy một bác gái lớn tuổi ôm một bọc nhỏ, ngồi co ro ở ghế đá bên đường. Khi tôi hỏi chuyện, bác ấy nói mới từ quê ra, không mang theo nhiều áo ấm vì không ngờ Hà Nội lạnh như thế. Đã thế giờ con trai bác ấy còn đang phải dạy thêm nên phải nửa tiếng nữa mới ra đón bác ấy được.
Thấy bác ấy run cầm cập rất tội nghiệp, tôi cởi cái áo khoác đang mặc trên người đưa cho bác, bảo bác cầm lấy mà mặc. Bác cảm kích lắm, cứ cảm ơn tôi mãi và hứa khi nào gặp lại sẽ trả lại áo cho tôi ngay.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ đến việc lấy lại cái áo. Tôi chỉ thầm mong con trai bác nhanh ra đón để bác ấy còn về nhà. Thời tiết lạnh như thế này, người già ở ngoài đường không tốt chút nào. Với lại đằng nào tôi cũng đi mua sắm, càng có lý do để mua áo khoác mới.
Gặp mẹ người yêu lần đầu mà tôi đã thấy thương rồi. (Ảnh minh họa)
Sáng nay người yêu hẹn tôi gặp mẹ anh. Tôi ăn mặc chỉnh tề, trang điểm nhẹ rồi đến quán cà phê anh đã hẹn trước. Vừa dựng xe, tôi đã gặp lại bác gái hôm qua. Vừa thấy tôi, bác ấy đã chạy đến. "May quá gặp con ở đây", rồi bác tíu tít nói cảm ơn tôi và trả tôi cái áo. Bác bảo vì bác không biết số điện thoại và nhà tôi, nên chỉ biết mang theo áo, định rằng gặp trên đường thì sẽ trả.
Tôi còn chưa biết làm sao thì người yêu tôi đến. Tôi càng bất ngờ và có phần lúng túng khi biết bác ấy chính là mẹ anh. Người yêu tôi nói hôm qua thấy mẹ mặc cái áo của tôi thì rất bất ngờ. Không ngờ chúng tôi lại có duyên như vậy.
Cuộc nói chuyện sáng nay khiến tôi càng thương mẹ anh hơn. Bác ấy rất chân chất, thật thà theo kiểu nông thôn nên tôi càng quý hơn. Thấy mẹ con anh đang ở trọ mà tôi thương quá. Tôi đang định bàn với bố mẹ tôi sau khi chúng tôi cưới sẽ mượn bố mẹ tiền, mua căn hộ rồi đón mẹ anh đến ở luôn. Tôi là con một nên chắc bố mẹ tôi sẽ đồng ý thôi. Chỉ là phải làm sao để mẹ và anh đồng ý. Tôi sợ bác và anh ngại ngùng và nghĩ tôi tiểu thư này nọ thì rất mệt mỏi. Tôi phải làm sao để vẹn đôi đường đây?
Theo Afamily
Việc anh trai tôi thương chị dâu, không ai bàn cãi, nhưng hành động như thế này thì thật quá đáng Sinh con ra, nuôi con 32 năm để rồi giờ bố mẹ tôi đang khóc không thành lời với anh trai tôi. Thuở nhỏ, bố mẹ đã cưng chiều anh trai hơn tôi rất nhiều. Nguyên do vì anh là cháu đích tôn của cả dòng họ, còn tôi chỉ là con gái. Bố mẹ tôi luôn nói con gái lớn lấy chồng...