Con gái à, nếu có yêu, nhất định đừng yêu con trai yếu hèn!
Gửi những cô gái đã bị bỏ lại những lúc bão giông ập đến trong đời…
Tôi có một người bạn, cô ấy khá là cá tính, cũng đôi chút đào hoa, cố ấy từ chối rất nhiều chàng trai cho tới khi cô ấy thật sự yêu một người.
Mối tình của cô ấy kéo dài được hai tháng thì tan vỡ, và cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn nói với tôi rằng đó là dư vị ngọt ngào nhất trong đời mà cô được nếm trải. Là anh, anh bỏ cô đi, anh nói lên thành phố học và anh nghĩ anh không thể vững lòng yêu cô, cô khóc nhiều lắm, cô đau đớn nhiều lắm, bạn bè cô nói với cô:” Mày hãy căm thù gã ta đi ”. Nhưng cô… không làm được, cô vẫn yêu anh và rất yêu anh, khi gặp lại anh cô vẫn cười tươi và hỏi thăm về bạn gái mới của anh. Tôi hỏi cô tại sao lại thân con gái bị phản bội như vậy mà vẫn tha thứ được, cô ấy khẽ quẹt nước mắt, trả lời:” Đó là đặc ân cuối cùng mình có thể dành cho anh ấy, không phải mình thứ tha gì cả, chỉ là mong muốn người mình yêu thật hạnh phúc.”
Tôi nhìn về phía xa xăm, nghe cô ấy thút thít, buồn cho số cô và buồn cho phận mình…
Con gái, sinh ra đã là một cái khổ, yêu sai người lại bội phần đau khổ hơn. Con gái yêu thật lòng, cho đi mà không toan tính, nếu họ yêu được người tốt, họ sẽ là một công chúa, bằng không, họ sẽ chỉ là thứ đồ người con trai đó dùng rồi coi thường, rẻ rúm. Không ai biết trước được điều gì sẽ xảy đến cả, nên con gái, hãy yêu và cân nhắc thật kĩ, đừng để sau này phải bó gối khóc lóc và hối hận, người đi cũng đã quay đi rồi, còn đau đến bao giờ cho gọi là đủ?
Video đang HOT
Con gái một khi đã yêu phải đàn ông yếu hèn, khổ lắm, trước thì ngọt ngào hứa hẹn với nhau bao nhiêu thứ, hứa sẽ cùng nắm tay vượt qua bão giông, để rồi khi bão giông còn chưa kịp ập đến đã vội vàng bỏ đi, để lại bao nhiêu khó khăn người con gái ở lại cắn răng gánh vác. Hèn, thật sự quá hèn!. Tôi ước một ngày đàn ông có thể là người phụ nữ mà họ từng yêu thương rồi bỏ lại, để biết cô ấy đau thế nào và hận đến thế nào. Có những người con gái họ cao thượng đến nỗi không một lời oán trách, nhưng không có nghĩa họ sẽ sẽ quên đi, mà là vì cảm xúc của họ c.hết rồi, tim họ đau quá rồi, không dám đối mặt nữa, chịu đựng quá nhiều rồi, đâu đó trong tim họ chỉ cầu chực sự bình yên, những người con gái như vậy, nhiều khi sẽ không còn dám mở lòng mình thêm bất kì lần nào nữa…
Nên con gái, đã can đảm yêu, yêu sai người rồi thì hãy can đảm từ bỏ, vì vốn dĩ số phận sắp đặt mình yêu và đau nhiều để biết người nào xứng đáng với mình và người không xứng với mình, em thấy đấy, em có đau khổ đến đâu, thế giới vãn tấp nập người vẫn bỏ đi và thậm chí đi trong thanh thản vui sướng, mắc chi em phải chịu thiệt vì bị nhốt trong mớ kỉ niệm đã đóng bụi. Thôi thì hãy mạnh mẽ vực lên và sống tốt, tiếp tục vững vàng trên chuyến tàu của đời mình, mặc kệ những lời xì xầm thị phi, những thứ em luôn nghĩ là tốt đẹp nhiều khi nó không phải dành cho mình.
Hãy chọn cho mình một người thực sự tốt và vững vàng nắm tay em qua bão giông, rồi một mai, nắng sẽ sưởi ấm tim em, em sẽ thật hạnh phúc như bao cuộc tình trọn vẹn nơi thế gian này!
THeo Phununews
‘Lấy vợ nhà báo khổ lắm, chịu được không?’
Tôi quen nàng trong một sự kiện giao lưu ra mắt tập thơ của một người bạn. Nàng bụi bặm, tóc xoăn, vai đeo ba lô, tay cầm máy ảnh với ống kính dài. Trông nàng rất có phong cách...
ảnh minh họa
Thế rồi vận may đã mỉm cười khi nàng đến gần tôi và hỏi một câu hỏi về cảm xúc khi đọc những bài thơ trong tập thơ của người bạn nổi tiếng kia. Tôi nói về một bài thơ tình mà trong đó chủ yếu là cảm xúc về một tình yêu sét đ.ánh khi ta bắt gặp một người ta đã chờ đợi từ lâu. Không ngờ tôi lại có thể "chém gió" một cách ngọt ngào như thế. Cuối cùng nàng cũng xin tên, email, điện thoại, facebook của tôi và xin phép được đăng đoạn phỏng vấn lên bài viết.
Nhận được email của nàng, tôi lập tức tán tỉnh, bất chấp nàng là hoa đã có chủ hay chưa. Nhưng duyên số mà, cứ "lớ ngớ lại vớ được huy chương". May mắn thay nàng chưa hề cùng ai, dù cũng đã đi qua vài ba mối tình. Yêu nàng bằng cả trái tim và tán nàng bằng đủ các chiêu trò, một ngày mùa thu lãng đãng mưa giăng, nàng cũng nhận lời để tình yêu cất cánh.
Tròn một năm yêu đương mặn nồng, chủ yếu là tôi chạy theo nàng để mà đắm đuối, nàng cũng quyết định tôi là bến đỗ của con thuyền phiêu diêu đời nàng. Trước khi nhận lời cầu hôn, nàng còn "mặc cả": "Lấy vợ nhà báo khổ lắm, chịu được không?". "Anh nguyện là ông chồng nội trợ để em thoải mái tung tăng... tác nghiệp". "Đêm đến thỉnh thoảng phải nằm không một mình, đừng có cằn nhằn đấy nhé!". "Nghìn lẻ một đêm nằm bên cạnh để chờ em tác nghiệp, anh cũng chịu". "Điêu thế không biết!". Nàng mắng yêu rồi gật.
Khi yêu đúng là có thể hái trăng sao trên trời xuống tặng nhau, khi lấy nhau rồi tôi mới biết cái mác "nhà báo" chẳng khác gì hòn đá tảng đè tôi bẹp dí. Ngay từ cái tuần lễ "trăng mật" tôi đã xuýt vỡ mật vì những bất ngờ mà cô vợ nhà báo của tôi mang lại. Đang trên đường đi đến một nơi thiên đường tuyệt đẹp "chỉ có hai ta" thì đùng một cái, cú phôn của tổng biên tập khiến cho cô nàng quay ngoắt lịch trình, kéo tôi vào tận Vũng Tầu để giải quyết một vụ việc liên quan đến môi trường biển. Ừ thì đằng nào cũng đi biển, Vũng Tầu càng đẹp. Thế nhưng khi đến đó tôi mặc quần, áo hoa lá chẳng khác nào mấy anh chàng trong phim Mỹ đi nghỉ ở Hawaii, nhưng ... nằm không. Nàng hết gặp cơ quan báo chí ở địa phương lại đến cơ quan chính quyền, về phòng được một tí thì lại phi phầm phập ra mấy nhà máy nước thải...
Suốt một tuần "trăng mật" ở một nơi bất khả kháng, tôi chỉ được "ôm" vợ mấy cái nửa đêm đến sáng, có khi đang "hành sự" ngon trớn thì nàng bật dậy vớ cái điện thoại rồi giục: "Nhanh lên để em còn gửi ảnh về tòa soạn, xuýt quên mất...".
Hết một tuần, công việc của nàng cũng đã đạt kết quả như mong đợi, còn tôi thì chưa kịp cảm nhận thân thể ấm áp của nàng, chưa kịp "hiểu" cách mà nàng "muốn" hoặc sở thích "yêu" của nàng. Dường như đam mê nghề nghiệp nàng đặt lên vị trí số 1, còn tất cả những đam mê khác đều xếp vào hàng thứ yếu. Tôi trở nên buồn bực, lo lắng.
Sau tuần trăng mật, chúng tôi trở lại cuộc sống đời thường. Quả như nàng đã "cảnh báo" trước, nàng hay về muộn, có hôm 11 giờ đêm mới về nhà và dường như không có ngày nghỉ cuối tuần, thậm chí nàng còn chẳng bao giờ định nghĩa cái ngày nghỉ cuối tuần là thế nào. Từ một thằng con út chẳng phải động vào việc gì, giờ tôi là cao thủ trong việc bếp núc.
Bù lại, nàng rất chăm.. nịnh chồng. Bất kể giờ nào, cứ rảnh một chút là nàng nhắn tin tán tỉnh, hẹn hò, nhớ thương, động viên và... ca ngợi. Điều đó khiến tôi được an ủi vô cùng. "Chuyện ấy" thì nàng luôn khiến cho tôi bị động, vì phụ thuộc vào giờ tác nghiệp của nàng. Có đêm đang ngủ say vì nghĩ nàng không về sớm, thì tự nhiên thấy mùi thơm thoang thoảng, nàng như con mèo hoang trườn vào người khiến tôi cứ ngỡ như một giấc mơ. Những lần ấy, nàng nhiệt tình và hấp dẫn, hoang dã như lần đầu tôi trông thấy nàng. Đợi nàng bao đêm chỉ cần có một đêm như thơ, thế là mãn nguyện.
Mặc dù cuộc sống gối chăn không được "bình thường" như người khác, nhưng bù lại tôi nhận được những bất ngờ do nàng mang lại. Mỗi lần tôi đợi lâu quá mà giận dỗi thì nàng lại ra sức "nịnh nọt", cố gắng một buổi dã ngoại để "đổi gió".
Mùa hè đã đến, công việc của nàng vẫn như một guồng máy chạy càng ngày càng nhanh. Tuy nhiên nàng bàn với tôi kế hoạch "trăng mật dài kỳ" bằng cách mỗi tháng tôi sẽ cố gắng bố trí cùng nàng đi "công tác" thực địa từ chiều thứ 6 cho đến đêm chủ nhật. Những nơi nàng đến có nơi đẹp như mơ, cũng có nơi heo hút, ô nhiễm, bụi bặm, nhưng theo nàng tôi được trải nghiệm muôn mặt của cuộc sống. Nhất là "chuyện ấy" trong những khung cảnh và thời tiết khác nhau khiến cho tôi luôn cảm thấy như mới và mặc sức sáng tạo.
Lấy vợ nhà báo, thiệt đấy chứ, nhưng cũng thật thú vị. Những cuộc "trăng mật dài kỳ" dường như vẫn kéo dài mãi mà chúng tôi chưa bao giờ thấy mệt. Bởi tình yêu vẫn luôn như mới khi ta không bó buộc cuộc hôn nhân của mình trong căn nhà quen thuộc và nhàm chán với cơm áo gạo t.iền. Khi tôi nói về những đ.ứa t.rẻ, nàng bảo: "Không sao hết, dù mới sinh con, chúng ta cũng vẫn sẽ đi...". Nàng chỉ cho tôi những người phụ nữ phương Tây địu con phía trước đi du lịch trên khắp các châu lục và nói: "Quan trọng là ở bên nhau, sau đó mới là cách ta ở bên nhau".
Bạn có vợ là một cô nhà báo không? Đừng bắt cô ấy hy sinh sự nghiệp hay một phần sự nghiệp hoặc cằn nhằn về giờ giấc của cô ấy. Đơn giản, hãy trải nghiệm cùng cô ấy để cuộc sống tình cảm, chăn gối luôn là những trải nghiệm ngọt ngào. Mỗi đêm của bạn sẽ là "trăng mật" bên một cô nàng hoang dã.
Theo Phununews
Mẹ chồng ơi, con đã khổ lắm rồi! Mẹ không hài lòng với bất cứ thứ gì con làm. Thức ăn con nấu, mẹ không ăn. Con giặt đồ, dùng điện, dùng quạt, điều hòa, mẹ đều c.hửi bới nói con hoang phí, không biết tiết kiệm cho nhà chồng. Về nhà mình, sống chung với mẹ, con mới thấy cuộc sống này khắc nghiệt hơn con tưởng tượng. (ảnh minh...