Con gái à! Con là tài sản lớn nhất đời của bố
Thoắt một cái, thế là bố mẹ đã ở tuổi trung niên và đang trôi về già mất rồi. Cuộc sống là thế.
Ai rồi cũng già mà chết đi. Nhưng con là tài sản lớn nhất đời của bố!
Đó là những lời trích trong bài dự thi cuộc thi viết “Cha và con gái” độc giả gửi về Tạp chí Gia đình Việt Nam.
Từ hôm nay (21/4) Tạp chí Gia đình Việt Nam sẽ đăng tải lần lượt các tác phẩm chất lượng, đó là những tâm sự của những người cha dành cho con gái hay những lời sẻ chia của con gái dành cho cha nhằm lan tỏa những tình cảm tốt đẹp.
Mời quý độc giả chú ý theo dõi.
Con ạ!
Cả bố và mẹ sinh ra đều có những thiệt thòi, khiến ước mơ được đi học thôi cũng là điều rất lớn lao.
Với bố, khi 7 tuổi, bố đã phải làm tất cả những việc trong gia đình. 8 tuổi, bố đã biết đi nhổ mạ, cấy lúa, gặt lúa, gánh lúa và trở thành người nông dân thực thụ. Còn nhớ, khi cánh đồng quê bị chìm, bà nội ốm, ông nội vẫn ở trong bộ đội và đóng quân ở xa, bố phải ngụp lặn, ôm cây chuối bơi đưa lúa vào bờ. Bố cảm thấy rất hạnh phúc vì mỗi việc bố làm đều được mẹ thưởng cho nụ cười và cái ôm…. Bố không biết bà nội có biết được, tất cả những điều bố cố gắng chỉ là mong được ông bà nội vẫn cho bố đi học.
Trong suốt thời gian đi học, bố chưa bao giờ được ăn no cơm. Chưa bao giờ được mặc bộ quần áo mới nào. Tất cả quần áo đều do người khác cho, bà nội con may vá lại những chỗ rách để bố mặc. Nhưng bố không bao giờ ngại ngùng với bạn bè. Dẫu nhiều lúc bố tủi thân vì khi bạn bè được đi học thêm, còn bố phải đằm mình trên cánh đồng để mò cua, bắt ốc, bán lấy tiền nộp học.
Thế rồi khi bố lớn lên, đi thi đại học. Bố đỗ 2 trường đại học, nhưng không được đi học vì ông bà nội không có tiền cho bố đi học. Bố đã khóc rất nhiều. Nhưng khi nhìn thấy bà nội của con cầm tờ giấy đỗ đại học của bố gục đầu khóc trong đêm, bố không buồn nữa.
Bố không bao giờ trách ông bà nội, bởi vì bố mẹ của bố nghèo quá. Vậy nên, bố xung phong đi bộ đội. Đơn giản vì ở bộ đội, dẫu có vất vả thì vẫn được ăn uống đầy đủ và có cơ hội được đi học. Thế là, cứ khi nào rảnh rỗi, bố lại mang sách ra học và đọc để nuôi mơ ước được đi học. Thế rồi, mọi sự cố gắng của bố đã được đền đáp. Bố trúng cử sĩ quan không quân; sau này bố học tiếp Học Viện Báo chí và Thạc sĩ Báo chí và có được như ngày nay.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Với mẹ!
Bố thương mẹ con vì mẹ không có bố. Cả tuổi ấu thơ của mẹ cũng không được mẹ của mẹ chăm lo như mẹ con chăm lo cho con bây giờ. Mẹ con thiệt thòi đủ đường, cũng vì thế, cuối cùng cũng chẳng có cơ hội phấn đấu mà ngẩng đầu lên được.
Thế rồi bố mẹ vẫn vượt qua tất cả để lấy nhau và sống như bây giờ. Và như bố mẹ bây giờ, nhiều người đều luôn kính trọng bố mẹ bởi sự tử tế và cố gắng vươn lên. Điều đó ngay ở nhà mình, làng mình, quê hương mình… có lẽ con cảm nhận được
Ngày xưa, kể cả như bây giờ, thi thoảng bố mẹ vẫn cãi nhau, tranh luận với nhau…. tất cả cũng vì khó khăn quá. Nhưng sau cái đó, bố mẹ đều rất cố gắng vì luôn hi vọng vào các con và dành mọi điều tốt đẹp nhất cho các con. Mong các con mạnh khỏe; hiểu được nỗi khổ của bố mẹ để rồi cố gắng vươn lên.
Con gái ạ!
Cuộc sống của con không ai sống thay được. Con còn nhiều thời gian để phấn đấu. Nhưng nếu con không cố gắng trong tất cả mọi thứ, con sẽ rất khổ.
Có lúc bố và mẹ đều chưa thực đúng với con. Đã mắng con, thậm chí còn dùng roi vọt với con những lúc con sai. Nghĩ lại những hành động của mình, bố mẹ đều rất đau lòng. Nhưng sau tất cả, bố mẹ chỉ muốn làm điều gì tốt nhất cho con. Lần bố chạy xe máy từ Hà Nội về Phú Thọ trong đêm và bị tai nạn khi nhận tin con bị ốm nặng lúc con 10 tuổi, chỉ khi nhìn thấy con ổn hơn bố mới nhận ra chân mình không thể đi được nữa vì gãy kín và sưng to hay lần mẹ ngất lên ngất xuống khi xuống trường đón con mà không thấy con để sau đó con đang vô tư chơi ở nhà bạn… và bao điều nữa chỉ để thấy, con là tài sản lớn nhất trong cuộc đời này của bố.
Bố mẹ rồi cũng già và chết đi theo quy luật nên không mãi ở bên con được. Nhưng con hãy nhớ, trên đời này chỉ có bố mẹ là người duy nhất con đặt niềm tin tuyệt đối và yêu thương con vô điều kiện. Và bố mẹ không mong con làm gì cho bố mẹ. Bởi mọi sự bố mẹ nói với con; đôi khi mắng con cũng chỉ vì các con sau này. Đó là điều duy nhất bố mẹ có thể làm con ạ.
Phải cố gắng thôi con gái ạ! Không có gì là muộn màng cả. Muốn sau này đỡ khổ thì ngay từ bây giờ con phải cố gắng rèn luyện và học tập. Kiến thức rất mênh mông, nhưng ý thức thì con có thể nhận thấy được hằng ngày. Bố không thể tóm gọn kinh nghiệm của bố và bao cảnh đời xung quanh vào con được, bởi mỗi thời mỗi khác, mối số phận lại càng khác. Nhưng con ạ! Thời nào cũng thế, chỉ có sự tử tế, lòng bao dung và tình yêu của con người ta dành cho nhau mới làm cho cuộc sống này trở nên đẹp hơn, đáng sống hơn.
Cuộc sống này vốn không dễ dàng, thế nên, bên cạnh niềm vui, hạnh phúc, thành công luôn thường trực đầy ắp những nối buồn, bất hạnh và thất bại. Dù trong hoàn cảnh nào, hãy kiên cường lên con gái nhé, bởi mỗi giây phút còn ở trên đời này là món quà vô giá nhất rồi. Nên con hãy lạc quan. Lạc quan như một nhà thơ đã từng viết: ” Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời/Mỗi số phận chứa một phần lịch sử/Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ/ Chắc hành tinh nào đã sánh nổi đâu?…”.
Bố luôn bên con!
…………….
Bài dự thi của tác giả Ngô Tiến Mạnh (Bút danh Phú Thọ) – Phó Tổng Biên tập Báo Phòng không – Không quân
Vội từ quê lên khi con gái báo đau đẻ, vào viện nhìn bộ dạng con, tôi "đứng hình" không tin những gì trước mắt
Phát hiện tôi đã lên, con gái ngẩng mặt nhìn mẹ, lúc bấy giờ trông rõ bộ dạng của con mà tôi đứng hình.
Vừa nghe con gái gọi báo tin đau đẻ đã nhập viện chờ sinh, tôi vội vàng thu xếp hành lý lên thành phố với con. Con bé mới kết hôn hơn nửa năm, khi tổ chức đám cưới là đã mang bầu được hai tháng. Cưới xong con bé nghỉ việc ở nhà, mình con rể đi làm. Tôi sống ở dưới quê, nhà thông gia cũng ở quê mà khác tỉnh. Xuống khỏi xe khách, tôi vào thẳng bệnh viện vì vợ chồng con gái đã ở trong đó rồi.
Vào đến khoa sản bệnh viện, từ xa tôi đã nhìn thấy con rể đang đứng ở hành lang. Xung quanh lại có vài người đang xúm lại nói gì đó, còn con rể tôi mặt mũi hầm hầm tức giận. Vội lại gần tôi mới biết con gái ngồi giữa mấy người kia, họ đang cố khuyên nhủ động viên con bé. Đó là người nhà của các sản phụ cũng vào viện sinh, còn con gái tôi thì đang ôm mặt khóc thút thít.
Vừa nghe con gái gọi báo tin đau đẻ đã nhập viện chờ sinh, tôi vội vàng thu xếp hành lý lên thành phố với con. (Ảnh minh họa)
Phát hiện tôi đã lên, con gái ngẩng mặt nhìn mẹ, lúc bấy giờ trông rõ bộ dạng của con mà tôi đứng hình. Trên má con tôi hằn in dấu vết một bàn tay to, cả má đỏ ửng, chắc chắn là rất đau. Không thể tin nổi ai có thể ra tay với một bà bầu sắp sinh?
Tôi cuống quýt hỏi han nhưng con tôi chỉ khóc thôi. Mấy người gần đó mới kéo tôi ra kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra con tôi trong lúc đau bụng quá không chịu được đã níu lấy tay chồng cắn mạnh như một cách để giải tỏa cơn đau. Ai mà ngờ con rể lập tức vung tay thẳng vào mặt vợ rồi đẩy con gái tôi ra.
Con rể tôi giải thích là lúc đó chỉ vung tay theo phản xạ vì bị đau bất ngờ thôi chứ không cố ý. Thấy vợ khóc mãi không nín còn quay ra mắng vợ té tát, bảo con gái tôi chuyện bé xé ra to, tính tình đỏng đảnh, yếu ớt. Hành vi, thái độ của con rể khiến những người xung quanh phải lắc đầu ngán ngẩm, còn con tôi lại càng tủi thân, đau lòng.
Bình thường không thấy con gái kể lể than trách, tôi cứ nghĩ vợ chồng nó vẫn hòa thuận, êm ấm. Vậy nhưng lúc vợ đang đau đẻ sắp sinh mà con rể hành xử như thế, chứng tỏ ngày thường đối đãi với vợ cũng chẳng ra gì.
Trước đó con tôi bảo muốn ở cữ trên thành phố để gia đình được gần nhau. Nhưng tình hình này tôi có nên đón con gái về quê ở cữ rồi khuyên con bé ly hôn không? Cứ thế này chắc chắn con gái tôi sẽ phải chịu rất nhiều tủi thân ấm ức trong quãng thời gian chăm con mọn, dẫn đến trầm cảm thì hối hận cũng muộn!
Tình hình này tôi có nên đón con gái về quê ở cữ rồi khuyên con bé ly hôn không? (Ảnh minh họa)
Những điều chồng cần biết khi đưa vợ đi đẻ:
- Chuẩn bị tâm lý: Khi các cơn co thắt ngày một dồn dập, mẹ bầu sẽ thấy đau dữ dội. Người vợ hiền lành của bạn hoàn toàn có thể trở nên hung dữ hơn bao giờ hết với khuôn mặt nhăn nhó, cau có, rên rỉ, thậm chí la lối om sòm. Bạn cần chuẩn bị tâm lý để lờ đi khoảnh khắc này, bỏ qua cả những lời nói khó nghe của vợ chỉ vì cô ấy đang quá đau mà thôi.
- Sẵn sàng cho những việc ngoài ý muốn: Ngay cả các chuyên gia giàu kinh nghiệm nhất cũng khó lòng tiên đoán được quá trình sinh con sẽ diễn biến như thế nào. Thay vì quá lo lắng, bạn nên thoải mái, tỉnh táo và sẵn sàng đối diện với những điều bất ngờ không nằm trong kế hoạch.
- Nhớ ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời khi đưa vợ đi đẻ: Việc ghi hình lại hành trình vượt cạn của vợ là một việc làm đầy thú vị và ý nghĩa. Sau này khi nhớ lại, chắn bạn sẽ cảm thấy rất hối tiếc nếu không kịp chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời ấy.
- Đừng quên thể hiện sự yêu thương, động viên vợ: Người chồng cần luôn thể hiện những cử chỉ yêu thương khi đưa vợ đi đẻ. Không chỉ cảm nhận được tình yêu thương của chồng, những cử chỉ dù nhỏ cũng sẽ là động lực to lớn giúp sản phụ vượt qua những cơn đau, sinh con thuận lợi.
Mẹ chồng muốn con dâu "hy sinh" để giúp con trai thăng tiến Chẳng thể ngờ những lời lẽ cuối cùng mà tôi nói với mẹ chồng mình lại là những câu từ cay đắng nhất... Hôm nay là lần thứ hai tòa án gọi tôi lên để giải quyết đơn ly hôn đơn phương của tôi, lần này chồng sắp cũ của tôi cũng không đến. Tôi không lấy làm bất ngờ, lần hòa giải...