Con gái 25 tuổi, đừng đắn đo mãi chuyện lấy chồng hay không, vì hạnh phúc nằm ở điều này cơ
25 tuổi có lẽ là độ tuổi dở dở ương ương dễ nhầm lẫn giữa các cột mốc quan trọng của đời người con gái.
Nếu chưa lấy chồng thì bắt đầu cảm thấy sốt ruột, rục rịch thèm muốn có bến đỗ bình yên của cuộc đời. Nếu lấy chồng và có con rồi thì lại cảm thấy nuối tiếc vì chưa được tận hưởng hết tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của thời con gái. Và thế là, 25 tuổi, dù chưa chồng hay có chồng, cứ mãi vẩn vơ băn khoăn nhìn về lựa chọn của mình, không biết rằng liệu đã làm đúng hay là sai, mà không biết rằng, hôn nhân như là một cái bồn cầu, trong chán ngoài thèm, người ở trong muốn ra ngoài còn người ở ngoài lại nóng lòng muốn được vào trong.
Bạn thân tôi, 25 tuổi, độc thân, không người yêu, không chồng, không con, tự do, tự tại. Ngoài thời gian đi làm, nó có rất nhiều thời gian rảnh để đi mua sắm, xem phim, lượn lờ, ăn uống, cafe cà pháo. Rảnh hơn, nó tham gia các khóa học ngắn hạn như chơi đàn ukelele, học photoshop để chỉnh ảnh cho đẹp, học vẽ tranh để biết đâu tìm được một năng khiếu chưa được khai quật của bản thân. Độ 1-2 tháng nó lại xách vali đi du lịch, hết Đà Lạt, Nha Trang, Phú Quốc rồi lại Thái Lan, Singapore. Có lẽ đó là tất cả những gì tôi mong ước mà ở cuộc sống hiện tại tôi không hề có được. Tôi thèm được bay nhảy như thế, thèm được tự do làm những điều mình thích như thế. Ấy vậy mà khi tôi nói rằng tôi cũng muốn được vi vu khắp mọi nơi như nó, thì nó lắc đầu ngán ngẩm: “Đi mãi cũng chán thôi khi không có bạn đồng hành mày ạ!”.
Nó nói rằng, cứ tối về thui thủi 1 mình trong căn phòng, thấy cô đơn lắm. Cảm thấy cuộc sống không có đích đến, không có gì để phấn đấu. Nó cứ đi nhiều cũng chỉ để bớt cảm thấy cô đơn, trống trải. Nó lại thấy thèm có một bến đỗ bình yên như tôi, thèm được bận con mọn, vì đứa con là nguồn động lực tinh thần để phấn đấu cho sự nghiệp. Không có một gia đình nhỏ cho riêng mình, nó cảm thấy bản thân thật lông bông, sống vô nghĩa, cứ vật vờ trôi qua ngày. Nhiều khi cũng muốn rủ bạn bè đi chơi, tâm sự nhưng ai cũng bận chồng, bận con, bận gia đình, bỗng dưng thấy tủi thân khi bạn bè ai cũng yên bề gia thất, còn mình thì vẫn quanh quẩn những bữa ăn một mình, đêm ngủ một mình.
Tôi 25 tuổi, lấy chồng được hơn 1 năm và mới sinh em bé được hơn 3 tháng. Cuộc sống của tôi có lẽ nếu người ngoài nhìn vào ai cũng bảo viên mãn: chồng cao to đẹp trai, ngôn tình, làm công chức nhà nước, con trai kháu khỉnh, khỏe mạnh, đáng yêu, nhà cửa xe cộ cũng đã đầy đủ. Cuộc sống của tôi có lẽ chẳng thiếu thứ gì, ngoài sự tự do. Mỗi khi thấy tôi buồn chán về thời gian ở cữ và chăm con nhỏ, và những vấn đề phiền muộn của cơm áo gạo tiền sau hôn nhân, mọi người xung quanh thường bảo : “Thế mày còn muốn cái gì nữa? Có cái gì mà mày chưa có đâu?”. Ừ thì, theo cái mẫu số chung của mọi người, thì cuộc sống của tôi đủ đầy quá rồi. Người con gái, dường như có chồng, có con là xong nhiệm vụ. Không ai để ý đến những trăn trở của tôi, những buồn phiền khi thấy bạn bè xúng xính áo quần, đi du lịch đó đây, còn tôi 2 năm nay không biết đi đâu được ngoài căn phòng 4 bức tường ở nhà. Không ai để ý đến những âu lo nỗi niềm của tôi về con đường sự nghiệp đang tạm thời bị trì hoãn vì sự nghiệp lấy chồng và sinh con. Không ai để ý đến những đam mê, sở thích, thú vui của tôi tạm thời bị bỏ ngỏ trong quãng thời gian ở cữ chăm con mọn dài lê thê này. Không ai để ý đến những bí bách khi cuộc sống giờ đây bị giới hạn bởi những bức tường “bố mẹ, con cái và gia đình 2 bên.” Vậy đấy, nên khi thấy tôi – một đứa được cho là cuộc sống đang viên mãn, hạnh phúc đủ đầy than thở về những nỗi buồn, thì ai cũng ngán ngẩm, chẳng muốn nghe. Bạn thân tôi thì lại bảo: “Tao lại thèm được khổ như mày!”.
Video đang HOT
Vậy đấy, hóa ra những cái người này có lại làm người khác thèm muốn, dù bản thân người có lại không hề nhận ra giá trị của những gì mình đang có để cảm thấy hạnh phúc với những điều đó, thay vào đó, lại để những cảm giác phiền muộn của những mặt trái để có được hạnh phúc lấn át hết mọi cảm xúc khác. Vậy nên, con gái 25 tuổi, chưa chồng hay có chồng, hãy cứ nên vui vẻ và tận hưởng những hạnh phúc của quyết định ở thời điểm hiện tại của mình, đừng để những cảm xúc tiêu cực lấn át hết mọi thứ.
Gái 25 có chồng, hãy tận hưởng những giây phút hạnh phúc thiêng liêng khi được chăm sóc và ở bên con những năm tháng đầu đời, đó là những phút giây hạnh phúc bất tận không phải ai cũng có được. Hãy tận hưởng những đêm được ôm chồng ngủ, nằm thủ thỉ đủ điều, những bữa cơm ấm cúng sum họp bên gia đình, bên bố mẹ nội ngoại 2 bên
Còn gái 25 chưa chồng, hãy tranh thủ tận hưởng niềm vui sướng của cuộc sống độc thân, tự do bay nhảy, làm bất kì những gì mình muốn, mua bất kì những gì mình muốn mua, ngủ nướng bất kì lúc nào mình thích, du lịch đến bất kì nơi đâu, và cống hiến hết mình cho sự nghiệp học tập và làm việc để có chỗ đứng nhất định trong xã hội.
Thế nên con gái 25 ạ, dù lấy chồng hay chưa, hãy trân trọng cuộc sống của mình. Hãy học cách làm bạn với cả niềm vui và nỗi buồn, 2 điều luôn song hành trong cuộc đời. Lập gia đình hay không, là sự lựa chọn mỗi người. Quan trọng là hiểu những gì mình muốn,trân trọng những gì mình có, luôn vui vẻ và yêu đời và chấp nhận mọi sự việc xảy ra trong đời cũng chỉ là một dòng nước chảy trôi, qua rồi là sẽ thôi. Dòng nước nào cũng sẽ trôi đến bến bờ hạnh phúc, đối với người biết yêu và trân trọng cuộc đời!
Theo ohman.vn
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...