Con đường đá sỏi
Em cần một cái gì đó bền bỉ hơn, em mong muốn một điều gì đó sâu xa hơn. Nâng ly chung vui với những người bạn, em cười vui mừng nhưng sâu thẳm trong lòng em một điều gì đó đang trĩu nặng.
Em lờ đờ nhận ra rằng, không phải mọi cái bắt đầu đều có thể kết thúc. Em đã từng mơ ước, mơ về phía con đường đó, nhưng với em mọi cái như đã lùi xa. Em lẳng lặng rẽ sang một hướng khác, em không còn vừa đi vừa lẩm nhẩm một lời bài hát nào đó, không nở một nụ cười khi nghĩ về một cái gì đó vui vui…. Em nhớ, một ngày không lâu, em đã tự nhiên cất lời hát mộc mạc của mình chỉ để hát cho anh, bởi tình yêu em dành cho anh là tình yêu của một cô gái đã trưởng thành với một trái tim đã nếm đủ nỗi đau. Em đã tự hứa với chính mình, rằng sẽ không làm cho mình đau thêm một lần nào nữa, đừng để trái tim mình loạn nhịp để rồi lại rỉ máu.
Và cuối cùng, điều em không mong muốn đã đến. Những con sóng vẫn tung bọt trắng xoá, biển như cuộn lên từng hồi giận dữ. Phải chăng biển nổi giận vì sự xa cách của em với anh, sóng gào thét vì nỗi nhớ trong em trào dâng. Đã rất nhiều lần, khi màn đêm đã buông, em đi dạo trên bờ biển, mơ ước một ngày nào đó có một người đàn ông đi bên em, thì thầm vào tai em, với sóng và gió “anh yêu em”.
Video đang HOT
Em đã mong, người có thể biến ước mơ đó của em thành hiện thực là anh. Anh đã hứa gì nhỉ? Em đang phải dần quên đi tất cả, bởi con đường đi giờ chỉ riêng mình em. Con đường mà chúng ta, anh và em đã hứa sẽ cùng nắm tay nhau thật chặt để bước đi. Đó chính là con đường đá sỏi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong đợi một ngày được bình yên
Gió, mưa, bão tất cả dường như đang gào thét trong lòng ngực của tôi. Chiều nay Sài Gòn không mưa nhưng sao tôi thấy trong lòng mình đang nổi cơn sóng dữ. Có lẽ là cơn bão lòng đang dày xé trái tim tôi kề từ ngày tôi quyết định xa anh.
Mỗi khi nhìn mưa rơi, tôi luôn tự hỏi: "Nơi anh ở, giờ này có mưa không? Và lòng anh có đang dậy sóng như em không?".
"Tách, tách" xung quanh chỉ có tôi, chiếc đồng hồ, tách cafe và cả tiếng mưa. Tôi không biết đó là tiếng trả lời, của mưa rơi, của tiếng đếm thời gian, của những giọt cafe hay chính tiếng lòng tôi đang thổn thức. Những tưởng hận anh, sẽ vùi chôn đi quá khứ, mong hiện tại được một ngày bình yên. Nhưng tất cả đều không như ý muốn, mỗi đêm hình ảnh anh vẫn chập chờn trong giấc ngủ. Tôi cố gắng đi tìm những niềm vui mới, cố gắng chạy trốn, chỉ mong có thể quên đi quá khứ. Nhưng tôi hoàn toàn bất lực, không thể nào xua đuổi được hình bóng anh trong trái tim mình.
Hận anh không được, nhớ về anh càng không thể. Vậy tôi phải làm sao? Càng nghĩ tôi càng trách anh, ngày xưa anh chỉ cho tôi cách để chấp nhận và yêu thương, vậy tại sao anh không nói cho tôi cách để quên đi một người.
Tôi mãi bị cuốn trong cái vòng lẩn quẫn mà chưa tìm ra được lối thoát cho mình. Rồi một người bạn khuyên tôi, hãy trở về nơi kỷ niệm của tôi và anh, hy vọng "Khơi kỷ niệm xưa, để vùi chôn kỷ niệm". Có lẽ đây là cách tốt nhất cho tôi lúc này. Và tôi quyết định sẽ trở về. Tôi về không phải để nhớ về kỷ niệm, càng không phải để gặp anh, mà về để tìm quên. Nhưng cũng không ít người lo lắng cho quyết định của tôi, nếu trở về vô tình gặp anh tay trong tay cùng người khác, sợ nổi đau trong tôi càng nhân lên bội phần. Nhưng không, đó không phải là điều tôi lo lắng, từ lâu tôi đã mong đợi anh nói với tôi một lời chia tay, để tôi thấy thanh thản lòng ình, để tôi thấy không còn "nợ" với anh mà thôi.
Bây giờ nếu vô tình gặp lại canh bên cạnh người con gái khác, thì tôi cũng mĩm cười chúc phúc cho anh, như cầu chúc cho bao nhiêu cặp tình nhân khác, dù cho họ là người xa lạ tôi vẫn từng thầm mong như thế. Và thật sự nếu gặp lại nhau, thì ta vẫn xem là người xa lạ, phải không anh, cả hai chúng ta sẽ làm tốt điều này, vì chúng ta đã từng làm như thế rồi còn gì. Giờ tôi chẳng hy vọng hay mong chờ gì vào "một tình yêu đã chết" nữa. Tôi chỉ mong có một đêm ngủ ngon giấc, một trái tim lặng sóng, một giây phút được yên bình. Và hy vọng mãi mãi duyên phận đừng an bày cho chúng tôi gặp lại anh, để kỷ niệm trở thành quá khứ và quá khứ vẫn mãi là quá khứ.
Hội An ơi, hãy đợi ngày tôi trở lại. Hy vọng không gian trầm mặc của Phố Cổ, và dòng sông Hoài êm trôi sẽ giúp tôi vỗ về ru quá khứ ngủ yên. Một giấc ngủ chằng còn bóng hình anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh có còn yêu mưa? Ngày đó, khi cơn mưa bất chợt rơi xuống thành phố, khi cơn gió lạnh đã làm em cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn, nhưng cũng chính ngày đó, em có được một người con trai bên cạnh mình. Em đã luôn cảm ơn ông trời vì ngày mưa mùa đông đó, tay em lạnh cóng, môi em run run và...