Con được 20 ngày tuổi, tôi đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà để đón dâu mới và 3 năm sau…
Vậy mà đến khi con tôi được 20 ngày tuổi, mẹ chồng tôi đã nổi cơn điên đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ nghe bà hét…
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng từ năm 20 tuổi nhưng mãi đến năm 25 chúng tôi mới có con. Có con khó nhọc như thế nhưng chồng tôi chả đoái hoài gì đến vợ, anh đi làm suốt ngày, hôm nào về nhà cũng trong tình trạng say xỉn, không biết trời đất là gì. Tôi chẳng hiểu sao anh lại thay đổi một trời một vực như vậy. Trước kia chồng tôi là một người đàn ông đàng hoàng cơ mà.
Hôm đó tôi sinh con, mẹ chồng chạy đến bệnh viện một mình, nhìn bà lật đật, mắt đỏ hoe, tôi mới gắng hỏi:
- Mẹ, chồng con đâu?
- À, nó bận họp rồi. Chắc không đến được.
Một nỗi thất vọng cứ thế tuôn trào trong tôi. Trong cơn đau đẻ, tôi vẫn cảm thấy được rằng có vẻ như hạnh phúc của tôi đã kết thúc cả rồi. Ông chồng tình cảm ngày nào của tôi giờ đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ấy không để ý gì đến mẹ con tôi cả, có lẽ anh ấy đã có người phụ nữ khác rồi cũng nên.
Đến lúc tôi về nhà, phải 3 ngày sau tôi mới thấy chồng lò dò về. Anh vẫn say khướt. Thấy tôi, anh ghé vào cười rồi nói:
- Cô đẻ rồi à? À… là con gái à? Chán thế cơ chứ? Cứ tưởng có cậu con giai nối dõi, chả biết đẻ gì cả.
Nói rồi anh loạng choạng về phòng sau khi đi vào véo má con một cái làm con bé khóc ré lên. Tôi giận chồng mà không làm gì được, nước mắt ứa ra.
Video đang HOT
Chồng đã chán là thế mà đến cả mẹ chồng cũng chẳng ra gì. Từ khi tôi sinh con gái, mặt bà khi nào cũng lạnh tanh. Mỗi ngày bà mang vào cho tôi một bát cơm trộn đủ thứ trong đó rồi bảo ăn đi. Xong xuôi, bà bỏ đi đâu biệt tích, đến tối mới thấy mò về. Chồng tôi cũng vậy, chả bao giờ tôi thấy mặt anh ở nhà. Tiền bạc đi làm cả tháng thì chả thấy đâu, tôi muốn kêu, muốn kể tội anh cũng chẳng biết kể với ai vì suốt ngày ở nhà một mình, con thì còn quá nhỏ.
Vậy mà đến khi con tôi được 20 ngày tuổi, mẹ chồng tôi đã nổi cơn điên đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi ngơ ngác không hiểu vì sao, chỉ nghe bà hét lên:
- Mày ở đây ăn hại bao nhiêu năm mà cuối cùng cũng không đẻ được một đứa con trai cho nhà tao. Cuốn gói khỏi nhà tao ngay và luôn đi.
- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ? Con có làm gì nên tội đâu ạ, con nào chả là con hả mẹ.
(Ảnh minh họa)
- Tao nói rồi, nhà tao không chấp nhận cháu gái, mày ôm con cuốn xéo khỏi nhà tao ngay đi.
Lúc đó con tôi mới 20 ngày tuổi, trong người tôi không có một đồng. Tối hôm đó, tôi thấy cửa tủ để tiền của mẹ chồng không khóa, với nỗi căm hận sẵn có, tôi lấy của bà 20 triệu đồng rồi bế con đi.
Tôi nghĩ rằng chừng đó số tiền chẳng thấm tháp vào đâu so với nỗi khổ mà tôi phải chịu đựng ở nhà chồng suốt chừng ấy năm. Tôi bắt xe về quê với mẹ và sau đó, cắt đứt mọi liên lạc hoàn toàn với gia đình chồng. Cuộc sống của tôi những ngày đó phải nói là rất khốn khổ, tôi phải chạy ăn từng bữa, làm đủ việc để nuôi con vì bố mẹ tôi đã già. Sau khi con được 2 tuổi, tôi để con lại cho mẹ chăm rồi lên thành phố, dùng số tiền tôi lấy của mẹ chồng để đi xin việc, cuối cùng tôi cũng tìm được một công việc ổn định, lương chỉ 6 triệu nhưng như thế cũng là quá tốt đối với một bà mẹ như tôi.
Cuộc sống của tôi ngày càng ổn định, tôi được cất nhắc lên chức và lương cũng khá hơn. Lúc này tôi đã đón con lên và thuê giúp việc, trong công ty tôi cũng có một trưởng phòng góa vợ và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau, sau 6 tháng, anh và tôi làm lễ cưới và chúng tôi thực sự hạnh phúc. Anh bị vô sinh nên anh xem con gái tôi như con đẻ, tôi lấy làm mãn nguyện vì điều đó dù đôi khi cũng cảm thấy buồn vì không thể sinh được một đứa con cho anh.
(Ảnh minh họa)
Bẵng đi 3 năm sau, một ngày nọ tôi bỗng gặp lại một người hàng xóm cũ ở chợ. Nhận ra tôi, chị ta tíu tít hỏi thăm rồi kể chuyện. Nghe kể chồng tôi nghiện ma túy rồi bán hết gia sản khi nào không rõ, mẹ chồng tôi sợ nguy hiểm cho tính mạng của tôi nên mới giả vờ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi nghe xong thì chết sững, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ hận mẹ chồng. Người hàng xóm ấy cũng nói thêm rằng giờ mẹ chồng tôi sống một mình rất đơn độc vì chồng tôi đã mất 2 năm trước vì phê thuốc.
Tôi nghe xong mà bàng hoàng. Ngày hôm đó tôi tìm về căn nhà xưa, quỳ dưới chân mẹ chồng để nói lời cảm ơn. Giờ thì tôi đã biết vì sao cánh cửa tủ để tiền của bà hôm đó đã không khóa. Bà bảo rằng bà rất muốn gặp cháu, bà xin lỗi vì đã phải dùng đến cách đó và xin lỗi vì đã giấu tôi. Bà nói nếu tôi không bỏ đi làm lại cuộc đời thì có lẽ, cuộc đời tôi giờ đã rất tăm tối với người chồng nghiện ngập. Bà thương con nhưng cũng không đành lòng khi thấy tôi sống đau khổ.
Giờ thì tôi đã biết rằng dù sao số mình vẫn may mắn vì có một bà mẹ chồng giàu lòng thương đến như vậy. Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ căm hận bà. Tôi hứa từ nay, tôi sẽ thay chồng chăm sóc tốt cho bà xem như là sự báo hiếu muộn màng của mình dành cho người mẹ chồng đau khổ.
Theo blogtamsu
Lật chăn lên đòi chồng tân hôn tôi mới bàng hoàng phát hiện sự thật 'giá' cao mà mình được nhà chồng trả
Đêm tân hôn chồng ôm chặt lấy tôi rồi thủ thỉ xin lỗi. Lúc ấy tôi vẫn còn đang ngơ ngác, anh có gì để xin lỗi tôi đâu. Nhưng rồi sự thật ngã ngũ khi lật tấm chăn lên...
Xuất thân trong cái gia cảnh nghèo khó. Bố mẹ cố gắng tần tảo nuôi ăn học đàng hoàng như người ta. Nhưng học hết cấp 3 tôi xin nghỉ đi làm công nhân để đỡ đần bố mẹ nuôi các em thì tôi gặp anh, chàng trai bây giờ là chồng tôi.
Anh là trưởng quản lý bộ phận khu công nghiệp tôi làm, ngày đầu gặp anh, tôi cứ nghĩ anh cũng là công nhân trong cái khu xí nghiệp này. Vì anh ăn mặc đơn giản, bình thường, lại còn rất cẩn thận và cùng làm việc với mọi người. Mãi sau tôi mới biết hóa ra anh quản lý cấp cao ở đây.
Thật sự tôi cảm thấy quý mến con người anh vô cùng. Làm việc được ở đó gần một năm thì anh ngỏ lời thích tôi. Ban đầu để mà nói thì tôi không dám gật đầu. Tôi sợ vì anh và tôi quá khác nhau. Anh không chỉ là một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi, thành đạt mà lại còn là con gia đình giàu có. Thật sự mà nói tôi đã nghĩ rất nhiều trước khi đồng ý trở thành người yêu của anh. Xét phần mình không có gì ngoài cái gương mặt cũng được xem như ưa nhìn hơn người ta thì tôi chẳng có phần nào xứng với anh cả. Chính những điều đó càng khiến tôi tự ti hơn bao giờ hết.
Ban đầu tôi từ chối anh vì nghĩ mình không xứng (Ảnh minh họa)
Dù bị tôi từ chối nhiều lần nhưng anh vẫn quyết tâm theo đuổi đến tận năm sau rồi mới tiếp tục ngỏ lời lại. Đến lúc này tôi cảm nhận được sự chân thành của anh chứ không như những chàng trai khác nên tôi đã gật đầu đồng ý trở thành người yêu của anh. Dù để mà nói thì tôi lo sợ nhiều thứ lắm, đặc biệt là gia đình anh. Tôi sợ gia đình anh sẽ chê một người con gái quê mùa như tôi.
Bất ngờ lớn hơn đến với tôi vào ngày anh đưa tôi về ra mắt, gia đình anh rất quý mến tôi khiến tôi cảm thấy mình thật sự đã rất may mắn. Bố mẹ anh chưa gì đã giục anh cưới tôi, vì anh cũng không còn trẻ, còn tôi thì tuổi đời còn trẻ, nhưng hoàn cảnh khó khăn cũng cần một chỗ dựa. Khi đó anh thì thầm hỏi cưới tôi. Quả thực cuộc đời người con gái như tôi chưa bao giờ tôi có thể mơ mình sẽ có được hạnh phúc đến thế.
Về nhà hỏi bố mẹ tôi cũng cười gật đầu đồng ý, sau đó không hiểu lúc ông bà nói chuyện gì mà bố mẹ tôi trầm ngâm. Một lúc rồi họ cũng cười với cái giá lên đến 300 triệu mà bố mẹ anh sẽ đưa cho bố mẹ tôi để lo cho cuộc sống sau này cũng như trang trải phần nợ nần của gia đình từ trước. Để mà nói thì với gia đình nghèo như nhà tôi tự dưng có đến vài triệu còn chẳng bao giờ có nổi trong nhà nữa là 300 triệu, số tiền lớn như thế. Bố mẹ tôi mừng lắm như vớ được vàng vậy. Nhưng nghĩ sao tôi cứ có cảm giác bất an vì số tiền đó. Tôi có cảm giác như mình chẳng khác gì một món hàng đang được bán đi vậy. Dù tôi có yêu anh thật long nhưng điều đó không khỏi khiến tôi suy nghĩ.
Mọi chuyện có sao thì chỉ sau một tháng tôi cũng lên xe hoa. Ngày cưới tôi vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ thi thoảng có nhìn tôi với ánh mắt ái ngại tôi thật sự không hiểu được lý do. Còn về phần chồng thì yêu chiều tôi hết mực, bố mẹ chồng cũng quan tâm tôi nhiều.
Đến đêm tân hôn, tôi vừa tắm ra với chiếc váy anh mua. Anh ngắm nhìn tôi hài lòng rồi nằm đó. Anh ôm tôi vào lòng rồi thủ thỉ rằng:
- Anh có lỗi với em rồi - tôi ngơ ngác nhìn anh rồi anh ôm tôi vào lòng, bờ vai vững trãi ấy cho tôi niềm tin tôi không chọn lầm người cho đến khi tôi lật chăn lên.
- Cái này, thế này là sao hả anh? - tôi sững sờ khi nhìn thấy "cái đó" của chồng ỉu xìu, bé nhỏ như của một cậu bé.
- Anh thật sự có lỗi với em, anh không thể làm cho em điều một người đàn ông làm được, nhưng anh sẽ dùng mọi cách để giúp em thỏa mãn...
Giờ tôi phải làm sao khi lấy người chồng bất lực (Ảnh minh họa)
Nước mắt tôi nhòe đi, tôi thật sự không hiểu nổi, hóa ra cái giá tôi phải trả với 300 triệu đó là chung sống với một người đàn ông bên dưới chỉ dùng để làm cảnh chứ không thể sử dụng được. Rồi không biết cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ ra sao khi tôi chẳng thể trở thành một người đàn bà bởi chồng mình mà bởi những công cụ hỗ trợ khác.
Sau này liệu tôi có thể có con hay không với người chồng bất lực. Tôi phải làm sao? Nên làm gì với sự lừa dối của anh, mặc dù tôi yêu anh và tin tưởng anh đến vậy. Tôi thật sự hoang mang, bàng hoàng khi sự thật này được ngã ngũ. Tôi biết làm gì đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên vào lúc này.
Theo Ngoisao
5 năm vô sinh, tôi bị gia đình chồng đuổi ra khỏi nhà cướp hết tài sản Vao đung ngay ky niêm tron 5 năm cươi nhau, tôi bi chông va gia đinh chông nem ra khoi nha 1 cach tan nhân. Môi lân nghi đên quang đơi lam dâu tôi vân rung minh. (Anh minh hoa) Ngay vưa mơi theo chông vê dinh, ban be cư bao: "Chơi đi thơi gian nưa rôi hay bâu bi, co con vao...