Con dâu vừa là con vừa là vợ của bố chồng
Bố chồng nàng dâu luôn là mối quan hệ phức tạp và lắm kẻ dèm pha, không ít khi bố chồng lại có quan hệ tình cảm với chính vợ của con trai mình.
Tôi xin lỗi nếu câu chuyện của tôi làm các bạn bức xúc hay khó chịu, nhưng tôi đang mỗi ngày sống cuộc sống lén lút và tăm tối ấy, rất mong có một ai đó lắng nghe và chia sẻ nhưng lại không thể tìm được.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, nhà tôi cũng không lấy gì làm khá giả nhưng ông trời thương ban cho tí nhan sắc. Những ngày đi học trên Hà Nội, tôi luôn được một vài anh bạn săn đónnhưng chưa một lần gật đầu nhận lời làm bạn gái ai.
Năm thứ ba tôi mới bắt đầu có cảm tình với một người khác giới, nhưng đó lại là người đàn ông có gia đình, có vợ và con trai lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi gọi người đó là thầy. Tôi quen thầy khi tham gia cuộc thi hoa khôi ở trường, thầy là trưởng phòng công tác sinh viên, cũng là trưởng ban tổ chức, thường xuyên theo sát chúng tôi trong suốt cuộc thi. Tiếp xúc với thầy nhiều, tôi dần dà nảy sinh tình cảm, tôi yêu thầy lúc nào không hay.
Không biết tôi có phải loại con gái trơ trẽn không nhưng tôi gạt hết tất cả sang một bên, lao vào tấn công thầy như con thiêu thân. Năm đó, tôi đoạt giải Á khôi và người thầy đáng kính đã bị tôi chinh phục. Dù tuổi tác cách biệt nhưng tôi và thầy yêu nhau thật lòng. Chúng tôi như hai thỏi nam châm cứ hút dính lấy nhau. Ở thầy có sự từng trải, đàn ông, ở tôi có nhiệt huyết và sự mãnh liệt của tuổi trẻ.
Nhớ thầy, tôi lại vờ mang tài liệu lên hỏi han, rồi lén lút gặp thầy ở quán cà phê và…. nhà nghỉ. Tôi có thể vứt bỏ mọi thứ, bỏ ngoài tai mọi dèm pha để đến bên thầy nhưng thầy thì không thể vậy, thầy không thể bỏ gia đình và hủy hoại thanh danh, sự nghiệp vì tôi.
Video đang HOT
Tôi đau đớn và suy sụp sau khi thầy dứt khoát chia tay.
Ngày thầy nói lời dứt khoát, tôi khóc như mưa, tinh thần suy sụp hoàn toàn. Tôi bỏ học gần 1 tháng, người gầy sọp, dù tìm mọi cách nhưng vẫn không thể làm thầy lay động. Tôi đau đớn và căm hận tìm cách trả thù. Và mục tiêu tôi nhắm tới không ai khác chính là con trai người đàn ông đã lạnh lùng bỏ rơi tôi.
Ba tháng sau, tôi cùng H (con trai thầy) về nhà xin cưới, thầy tái mặt không đồng ý. Nhưng với sự cương quyết của hai đứa chúng tôi, cả hai bên phải chấp nhận tổ chức một đám cưới khá hoành tráng. Ngoài gia đình hai họ còn có bạn bè và nhiều các thầy cô đồng nghiệp khác. Tôi đã định làm điều gì đó điên rồ trong đám cưới, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của người đàn ông tôi yêu hơn cả bản thân mình, nhìn gương mặt rạng ngời của chồng, tôi không cam tâm.
Gọi người đàn ông ấy là bố chồng đã hơn 3 tháng, tôi vẫn loay hoay chưa biết phải làm gì. Tôi chỉ tính tới việc lấy con trai thầy là thầy sẽ đau đớn, suy nghĩ lại, nhưng sau đó ra sao, làm gì thì tôi lại chưa từng nghĩ tới.
Ở cùng nhà, ăn cùng mâm, tôi nhận ra rằng, bố chồng vẫn còn rất yêu tôi, ông không phải loại đàn ông “vắt chanh bỏ vỏ”. Chúng tôi đã ngồi lại nói chuyện với nhau về chuyện quá khứ với tư cách 2 người tình cũ, rồi với tư cách bố chồng nàng dâu. Nhưng mọi lời nói thuyết phục của thầy vẫn không thể làm tôi cắt đứt mọi tình cảm xưa.
Tôi đã thú nhận rằng tôi vẫn yêu thầy, và lấy H. chỉ mới mục đích “trả thù”. Bố chồng lặng người đi, khẽ nâng gọng kính, trầm tư một hồi. Ông xin tôi hãy thương, hãy yêu con trai ông như đã yêu ông, hãy coi ông như một người thầy, một người cha mà thôi. Tôi bật khóc, cảm giác yếu mềm và khao khát được yêu thương, tôi xin được lần cuối ở bên ông. Thế là hai người chúng tôi, bố chồng – nàng dâu, lén lút dẫn nhau vào nhà nghỉ “mây mưa” như thể đây là lần cuối cùng trong đời.
Những tưởng mọi chuyện sẽ chấm dứt từ đó, nhưng từ sau hôm vào nhà nghỉ, chúng tôi lại càng muốn được gần gũi nhau hơn. Mọi chuyện như càng rối tung trong căn nhà nhỏ khi tôi nằm bên chồng mà cứ nghĩ về bố chồng. Tôi dằn vặt và đấu tranh tư tưởng lắm, nhưng mỗi khi có cơ hội là tôi lại mụ mị lao vào người tình cũ quên hết trời đất. Cảm giác lo sợ, run rẩy và bấn loạn hành hạ tôi mỗi ngày.
Tôi biết, nếu cứ tiếp diễn, mọi chuyện sẽ đổ bể, tôi sẽ thành quả bom, phá tan thanh danh, sự nghiệp của chồng, bố chồng và cả bản thân mình nữa. Tôi đã sai, đáng lẽ không nên mang lòng hận thù của mình đi reo rắc lên người con trai yêu thương tôi thật lòng như H., không nên tìm cách trả thù người đã bỏ rơi tôi.
Tôi đã sai khi không thể làm chủ được bản thân và tình cảm của mình để lao vào cuộc tình loạn luân không đầu không cuối này. Tôi đã sai khi không nghe lời “thầy”. Liệu một quyết định ly hôn và bỏ đi một nơi thật xa để bắt đầu lại cuộc sống mới có là sai?
Theo VNE
Ngoại tình - "doping" sống
Sau 9 năm chung sống, cuộc sống của chúng tôi hình như bắt đầu một khoảng lặng bình yên, bình yên đến mức trở thành... tẻ nhạt.
Sáng, tôi đi làm đến tận chiều mới về nhà, cơm nước tắm rửa giặt giũ dọn dẹp rồi thì cũng đã gần 10 giờ đêm. Trong khi tôi túi bụi với những việc không tên thì chồng tôi ngồi vào internet chat chit, chơi game, hay đọc tin tức. Bếp và phòng khách liền nhau nên có việc gì cần nói, cần bàn thì tôi cứ hỏi vọng ra từ trong bếp và nghe những câu trả lời nhát gừng thờ ơ của anh mà đa phần là: "Anh sao cũng được" , "Tùy em", "Thế nào cũng được"...
Rồi đến khi tôi xong hết việc nhà thì anh đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, còn tôi tranh thủ ngồi vào máy, lên mạng, chat chit vài câu với vài người bạn còn đang online, vào một diễn đàn để tham gia vài câu trong những chủ đề nóng hổi về con cái, về quan hệ vợ chồng, về chuyện sếp nay sếp kia... Chừng 11 giờ khi tôi cũng đã "mí trên hôn mí dưới" thì chồng tôi đã ngáy khò khò từ lúc nào. Đến mức đôi khi, nếu cần phải nhớ lại, tôi không nhớ lần cuối cùng tôi nhìn vào mặt chồng mình (xin nhớ là chỉ vào mặt, chứ đừng mơ đến vào mắt như thời yêu nhau hay trăng mật vợ chồng) là lúc nào và nếu cần phải nhắc lại trong đầu mình xem anh ấy như thế nào thì chắc là một thoáng lưng, thoáng vai mà thôi...
Bổ sung vào thêm cái nhịp điệu tẻ nhạt ấy là công việc của công ty cũng chán ngắt và đều đặn mà tôi đã đều quá quen thuộc và chẳng còn mong muốn thay đổi, muốn phấn đấu, muốn thể hiện gì nữa.
Và bất ngờ người ấy xuất hiện. Anh ấy là trưởng phòng mới của chúng tôi, mới được sếp tôi đưa về từ một công ty lớn, một công ty cạnh tranh. Anh được sếp giới thiệu với chúng tôi như một người hùng, một nhân tài, một người sẽ có thể thay đổi hoàn toàn số phận của cả công ty. Trong khi sếp giới thiệu một cách hùng hồn như thế thì tôi với một sự tò mò uể oải đưa mắt nhìn anh ta. Và tự dưng, hình như có cả một luồng điện nóng giật chạy khắp thân hình tôi. Tôi bắt gặp một đôi mắt của kẻ đang săn mồi. Anh nhìn tôi, quan sát tôi với sự thú vị và tò mò thẳng thắn. Và ngay buổi sáng đó, anh đã làm quen với tôi, trực tiếp, ngay tại bàn tôi, với một giọng trầm ấm, mùi nước hoa thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng và dáng vẻ đầy thân thiện, tự tin. Ngày với tôi từ hôm đó bắt đầu trong một tinh thần mới, với sự hứng thú mới, niềm vui mới...
Tôi bắt đầu một ngày bằng những lúc làm đồ ăn sáng cho các con và chồng, nhưng đầu chỉ nghĩ đến việc: mặc gì hôm nay. Tôi nhớ lại thói quen ngày cũ: Nhìn mình sẽ ra sao trong những bộ đồ đó. Tôi ngồi trước bàn trang điểm lâu hơn, ngắm nghía mình kỹ hơn và đến công ty trong sự hưng phấn hoàn toàn mới mẻ, hoàn toàn lạ lẫm.
Giờ đây, tôi luôn so sánh cuộc sống của tôi hiện tại với cuộc sống của tôi ba tháng trước. Đó là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Tôi không muốn nhắc lại tất cả quá trình ngọt ngào đó, những cái nhìn kín đáo, những sự quan tâm nhẹ nhàng, những câu bóng gió xa xôi, và rồi những cuộc chat chit thâu đêm, những chia sẻ kín kín hở hở về đủ mọi trạng thái từ tinh thần tới... thể xác. Chúng tôi chợt nhận ra nhau, chợt tìm thấy ở nhau những điều tuyệt vời nhất, hòa hợp nhất, cần thiết nhất. Chúng tôi trở thành nguồn vui, niềm hạnh phúc, động lực sống của nhau.
Tôi không thanh minh cho mình và không thấy cần phải thanh minh. Bởi anh từng nói với tôi: "Con người ta sống là phải có hạnh phúc. Chúng ta trót lỡ không có hạnh phúc trong đời sống gia đình thì điều đó không có nghĩa là chúng ta phải tước đoạt quyền được có hạnh phúc của mình. Chúng ta can đảm chấp nhận thực trạng, cố gắng trong khả năng của mình giữ gìn đời sống đó ổn định để cho con cái có mái ấm, gia đình không xáo trộn, Và con tim không hề có lỗi khi nó có những nhịp điệu riêng của nó, những nhịp điệu khiến má hồng, môi ấm, vòng tay êm ái hơn....".
Tình yêu công sở của tôi đã kéo dài được 7 tháng nay. Người thân, bạn bè đều thắc mắc sao tôi ngày càng đẹp ra. Và cả chồng tôi cũng vậy. Một hôm, anh nhìn tôi chăm chăm khi tôi từ trong phòng ngủ bước ra trước khi đi làm, nhìn lâu đến mức tôi phải hỏi: "Có gì không anh?" Và anh cười: "Trời, anh không ngờ vợ anh còn xinh đến thế". Và khi đó, chính là khi anh chợt muốn chứng tỏ quyền sở hữu của mình bằng một nụ hôn thì tôi nhận ra một điều: tôi không nhận nụ hôn đó được, tôi cảm thấy như có gì đó không đúng. Tôi tránh né anh vội vàng và... khó chịu, khiến anh bất ngờ.
Và đến giờ, tôi đang tự hỏi mình: Liệu có khi nào tôi sẽ không thể sống được nếu thiếu nguồn "doping" kia và khi đó, cuộc sống của tôi sẽ như thế nào?
Theo VNE
Viết cho đứa con mẹ định bỏ đi Dù con của mẹ đã được 7 tuần nhưng mẹ khó lòng giữ lại, vì ba con đâu cần đến mẹ. Mẹ không biết diễn tả thế nào khi Bác sỹ thông báo mẹ có thai gần 7 tuần rồi. Cảm xúc của mẹ nên buồn hay vui hả con? Bởi vì mẹ còn độc thân, bởi vì con là kết quả tình...