Con dâu thuê hàng xóm trông con vì mẹ chồng khó nhờ, ai dè 1 tuần sau mọi vấn đề mới được tháo gỡ nhờ cuộc điện thoại
1 tuần trôi qua, bỗng dưng mẹ chồng gọi điện hỏi thăm tình hình, bà còn cứ tưởng Thương vẫn nghỉ ở nhà chăm con, cô cũng chẳng ngần ngại mà kể là nhờ bà hàng xóm rồi.
Thương tâm sự, từ khi cô bước chân về làm dâu đã bị mẹ chồng để ý, soi mói. Tính bà vốn khó, với ai bà cũng như vậy chứ không phải riêng Thương. Cũng may là vợ chồng cô có thu nhập tốt, được ông bà ngoại cho thêm nên chỉ sau 4 tháng cô đã mua được nhà ra ở riêng.
Biết tính mẹ chồng không thích ồn ào lại hay kiêng khem kĩ nên từ khi sinh con, Thương rất hạn chế việc nhờ bà chăm sóc cháu. Cô kể, lúc cô sinh đã mẹ tròn con vuông mà đến tận ngày thứ 2 mẹ chồng mới vào viện thăm cháu. Đến nơi, bà không hỏi han gì nhiều mà chỉ than: “ Sao biết chọn ngày đẻ thế hả con, gái mùng 1, trai mười rằm, thế này thì phải biết đây”.
Câu nói của bà khiến Thương chạnh lòng, cô chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Ảnh minh họa.
Hết 6 tháng thai sản Thương phải đi làm lại, việc khiến cô đau đầu là không có người trông con. Chồng Thương gợi ý: “Hay là nhờ bà ngoại qua đi em, chứ mẹ anh đang mải mê kiếm tiền thế, chắc gì bà đã trông cho em đi làm”.
Thương bảo, hoàn cảnh nhà cô chồng cũng biết rõ, bố cô bị đột quỵ nằm một chỗ, chị dâu cô cũng mới sinh được hơn tháng nay. Một mình mẹ cô phải vắt chân lên cổ cũng chưa phục vụ hết, làm sao bà có thể bỏ việc nhà qua đây chăm cháu ngoại được. Thế mà chồng còn đưa ra ý tưởng đó khiến cô bực mình hỏi lại: “Tại sao anh không nghĩ đến việc thuyết phục mẹ trông cháu đỡ em mấy tháng đầu, 1 tuổi em cho con đi học thì bà lại về bán hàng”.
Bàn bạc mãi cuối cùng vợ chồng Thương chở nhau về định nói khéo để mẹ chồng đồng ý giúp trông con. Không ngờ bà không để con dâu trình bày hết đã xua tay chối luôn: “Con nghỉ mà trông thằng bé, nó còi cọc như thế, mẹ chăm con vẫn là tốt nhất, tiền bạc kiếm cả đời”.
Không còn cách nào khác, Thương phải xin nghỉ việc không lương ở nhà trông con. Nhưng công ty không thể tạo điều kiện cho cô nghỉ mấy tháng liền nên cô đành viết đơn xin nghỉ hẳn ở nhà. Thương tâm sự, đó là khoảng thời gian “khủng hoảng” với cô, khó khăn chồng chất khó khăn. Ở nhà ăn bám chồng, con thì quấy khóc, ốm đau liên miên. Đến khi thằng bé được 14 tháng cô quyết định cho đi gửi trẻ và bắt đầu công cuộc vác hồ sơ đi xin việc khắp nơi.
Cuối cùng cô cũng xin được vào phòng marketing của một siêu thị điện máy. Cuộc sống của Thương như được hồi sinh từ đó, cô tự nghĩ “phụ nữ muốn hạnh phúc thì điều đầu tiên cần ghi nhớ là phải độc lập về kinh tế, phải kiếm ra tiền thì mới được tôn trọng”.
Video đang HOT
Đến nay con trai Thương được 4 tuổi, nhiều lần mẹ chồng giục sinh thêm cháu nhưng nghĩ đến cảnh con ốm đau không có ai đơ đần mà cô hốt quá.
Thương kể, năm nay nghỉ Tết xong thì dịch Covid-19 ập đến nên con trai cô phải nghỉ học ở nhà tránh dịch. Vợ chồng cô nháo nhào vì không có người trông con, chồng Thương rào trước: “Em làm sao thì làm, chứ anh là không nghỉ được đâu đấy, công ty bao việc, toàn việc quan trọng”.
Thương bức xúc đáp lại: “Chỉ mình anh có công việc chắc, em cũng không muốn bị cho nghỉ việc phải vác hồ sơ đi khắp nơi ở tầm tuổi này nữa đâu. Nước cùng thì cho thằng bé về bà nội”.
Cuối cùng, tính đi tính lại, Thương quyết định: “Những gì có thể giải quyết được bằng tiền thì không nên nhờ ai hết”. Cô quyết định gửi bà hàng xóm cạnh nhà, mỗi ngày 200 nghìn tiền công.
1 tuần trôi qua, bỗng dưng mẹ chồng gọi điện hỏi thăm tình hình, bà còn cứ tưởng Thương vẫn nghỉ ở nhà chăm con, cô cũng chẳng ngần ngại mà kể là nhờ bà hàng xóm rồi. Đột nhiên bà mắng con dâu té tát, trách sao không nói với mẹ.
Sáng thứ 2, mẹ chồng qua nhà Thương từ sớm. Lúc cô chuẩn bị đi làm bỗng bà bảo: “Mẹ cu hư thế nhỉ, chẳng nói gì với bà cả, bà mà không hỏi thì định thuê người đến bao giờ. Làm sao người ta chăm cháu tao cẩn thận được”.
À thì ra là mẹ chồng Thương quan niệm: Con cái đẻ ra phải có trách nhiệm, không được ỷ lại vào bà. Mà có lúc nào cần bà giúp thì phải mở lời, nhờ vả hẳn hoi. Khổ thế đấy, mẹ chồng Thương không xấu đâu nhưng bà khái tính, lại có chút gia trưởng nên thôi, cứ khéo léo 1 chút chẳng mất gì.
Nhật Quỳnh (Nhịp Sống Việt)
Theo giadinh.net.vn
Làm dâu nhà đại gia, con gái bối rối mỗi lần bố mẹ ruột lên thăm
Hai mươi tám tuổi, tôi bước chân vào làm dâu gia đình giàu có, trí thức nhưng mỗi lần mẹ đẻ lên thăm tôi lại ngượng ngùng vì lối ứng xử của bà.
Tôi xuất thân trong gia đình làm nông. Từ nhỏ, tôi đã quen với việc lao động chân lấm, tay bùn, cày cấy ngoài ruộng. Hoàn cảnh nghèo khó, chị cả tôi nghỉ học từ năm lớp 9, ở nhà phụ giúp bố mẹ, dành tiền cho các em ăn học.
Một tháng đủ 30 ngày nhà tôi đi vay gạo từng bữa. Bố tôi đau ốm liên miên, tiền nợ cũ chưa trả hết, lại vào viện cấp cứu. Cứ thế, suốt nhiều năm, gia đình tôi lâm vào cảnh thiếu thốn trăm bề, nợ nần chồng chất. Dẫu vậy, tôi vẫn luôn ấp ủ ước mơ làm bác sĩ.
Học hết cấp 3, tôi đạt được nguyện vọng khi đỗ vào trường Y. Thay vì vui mừng, động viên, bố mẹ tôi không đồng ý cho con gái nhập học. Tôi khóc hết nước mắt, nghĩ tủi cho phận mình.
Đến gần ngày tựu trường, niềm khát khao giảng đường đại học và tấm áo bác sĩ đã thôi thúc tôi mang theo giấy tờ tùy thân, hồ sơ nhập học, bỏ trốn ra đường cái bắt xe. Lúc đó, trong túi chỉ vỏn vẹn 500 nghìn đồng, tiền tôi làm thuê cho xưởng bao bì gần nhà suốt 1 tháng.
Việc đầu tiên là tôi xin đi làm thêm ở quán phở. Sau hai tuần, bà chủ quán phở biết ý định của tôi, đã cho mượn số tiền 5 triệu, trang trải sinh hoạt và đóng học. Bà chủ quán phở nhận tôi làm con gái đỡ đầu, hỗ trợ tôi rất nhiều trong quá trình học tập.
Nhờ đó, tôi không bị bỏ dở con đường học hành và hoàn thành được ước mơ của mình. Ra trường, tôi xin về một bệnh viện tư nhân làm việc.
Tại đây, tôi gặp Thắng - bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Cả hai nhanh chóng nảy sinh tình cảm và đi đến hẹn hò. Mãi sau này, tôi mới biết anh là con trai của vị cổ đông lớn nhất bệnh viện.
Từ nhỏ, anh được gửi ra nước ngoài học tập, ít ở nhà nên nhân viên bệnh viện cũng không biết thân thế của anh. Tôi sợ gia đình anh sẽ phản đối. Nào ngờ, ngày về ra mắt, bố mẹ anh chào đón tôi nồng hậu.
Hai người đều là trí thức, tài giỏi, sinh được một mình Thắng. Tất cả hi vọng và yêu thương dồn hết cho anh. Đám cưới như mơ của chúng tôi nhanh chóng diễn ra.
Bố mẹ chồng tôi sống rất nề nếp, văn minh. Bữa cơm, mỗi người một bộ bát đĩa riêng, ăn theo phong cách Tây. Thức ăn chung, dùng đôi đũa khác để gắp, không cho đũa đang ăn vào. Nhà cửa luôn sạch bóng, gọn gàng, vào đến cửa là thay dép cho sạch sẽ.
Khi nấu nướng, dùng dụng cụ riêng thử đồ ăn, tuyệt đối không cho đũa nấu gắp thức ăn bỏ thẳng vào miệng. Lời ăn tiếng nói hết sức nhẹ nhàng, âm lượng đủ nghe...
Chính vì gia đình chồng quá nề nếp nên mỗi lần bố mẹ ruột lên thăm thông gia, tôi cảm thấy xấu hổ vì lối sinh hoạt và tác phong tuềnh toàng của bố mẹ mình.
Ở đây, tôi không hề có ý chê bai, chỉ trích bố mẹ đẻ hay muốn chối bỏ gốc gác mà tôi muốn đề cập vấn đề phông văn hóa và tư duy nhận thức của hai bên gia đình.
Bữa cơm, mẹ tôi cầm đũa chọc vào đĩa thức ăn chung, bới bới đồ ăn, đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm rồi lại mút mát đầu đũa, khua sang đĩa thức ăn khác. Đôi lần, tôi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của bố chồng và cái nhăn mặt của mẹ chồng.
Sân vườn nhà chồng tôi rộng rãi, mẹ tôi đi chân trần ra vườn rồi bước thẳng vào nhà với đôi bàn chân lấm lem. Bố tôi sức khỏe yếu, ho sù sụ nhưng lúc nào cũng ôm theo cái điếu, hút thuốc, nhả khói như đầu tàu hỏa. Ông ngồi chỗ nào là tàn thuốc văng tứ tung.
Ở lại nhà thông gia một đêm, bố mẹ tôi mở ti vi, loa to ầm ĩ, 2 giờ sáng mới ngủ. Sáng dậy, thùng rác phòng khách loang lổ vệt đỏ, vì mẹ tôi ăn trầu, nhổ toẹt luôn vào đấy...
Tôi ở cữ, mẹ đẻ lên chăm cháu vài ngày. Sữa thừa trong bình, bà không cho đổ đi mà mở nắp, đổ luôn vào miệng. Tay chân cầm đồ ăn đầy dầu mỡ, bà đưa thẳng vào mồm cháu ngoại, kêu là 'chấm mồm, chấm miệng' cho hay ăn, chóng lớn. Mẹ chồng tôi chứng kiến, tỏ ý không hài lòng.
Lần đầu, tôi gọi bố mẹ vào phòng riêng, nhắc nhở khéo. Tuy nhiên, ông bà bảo tôi lấy chồng đại gia coi thường bố mẹ. 'Nếp sống dân quê nó thế, chị cứ vẽ chuyện', mẹ tôi mắng.
Những lần sau lên thăm, bị con gái nhắc nhiều, bố mẹ tôi giữ ý hơn nhưng chỉ thay đổi một lúc rồi đây lại vào đấy.
Giờ nghe thông gia báo tin lên chơi, mẹ chồng tôi lại mặt mày đăm chiêu, không hào hứng nữa. Có lần, bà còn cáo ốm, xách đồ đi du lịch, để khỏi chạm mặt bố mẹ tôi.
Trong khi đó, bố mẹ tôi vẫn vô tư, không để ý. Tôi thực sự phiền lòng, không biết thưa chuyện thế nào cho bố mẹ hiểu.
Độc giả B.K
Theo vietnamnet.vn
Mẹ đẻ lên chăm con gái ở cữ, mẹ chồng đãi toàn rau: 'Lợn giờ đắt hơn vàng, chịu khó ăn rau đi' Suốt mấy ngày mẹ đẻ tôi ở lại chăm con cháu, mẹ chồng chỉ nấu toàn các món rau, con trai nói thì bà bảo: "Lợn giờ đắt hơn vàng, chịu khó ăn rau đi". Tôi ở Thái Bình lấy chồng Hà Nội, chúng tôi cưới đầu năm và giờ mới sinh con trai được gần 2 tháng. Bố mẹ chồng tôi nổi...