Con dâu thất nghiệp điên đầu vì mẹ chồng ra định mức chi tiêu
Cô không đi làm nên cũng không còn tự do về tài chính như trước nữa. Vậy là từ ăn uống, xăng xe của cô đều có định mức do mẹ chồng đặt ra.
Mẹ chồng quản lý tiền bạc khiến cô cảm thấy ngôt ngạt, khó sống chung (Ảnh minh họa)
Nghỉ việc được 3 tháng, chưa kịp xin việc mới, Vân có bầu. Tin này là một tin tuyệt vời, bởi hai vợ chồng cô đã cố gắng có em bé suốt 2 năm qua, thuốc Bắc, thuốc Nam bổ dưỡng đã uống không biết bao nhiêu thang. Nhưng lúc ấy, cả hai vợ chồng cô đều đi làm, công việc ổn và thu nhập không đến nỗi nào. Bây giờ có thai, Vân nửa mừng nửa lo.
Cô thông báo với chồng, anh vui sướng ôm chặt lấy cô. Lúc ấy, cô cảm thấy có sự an ủi kì lạ. Chồng bảo cô cứ an tâm ở nhà dưỡng thai, anh ấy sẽ chăm sóc mẹ con cô chu đáo. Hai bên ông bà nội ngoại cũng sẽ giúp đỡ nhiệt tình nên cô thấy an tâm hơn.
Công việc chưa có nên Vân được chồng “gửi” về quê để mẹ chồng tiện chăm sóc vì anh đi làm cả ngày, lo cô ở nhà một mình suy nghĩ nhiều. Không muốn xa chồng nhưng thấy anh lo lắng và cũng để tiết kiệm chi phí ăn ở nên cô đành thu xếp quần áo, về quê ở với bố mẹ chồng.
Video đang HOT
Vấn đề xảy ra khi đồng lương ba cọc ba đồng của chồng cô từ lúc ấy phải hoàn toàn gửi về cho mẹ chồng. Cô không đi làm nên cũng không còn tự do về tài chính như trước nữa. Vậy là từ ăn uống, xăng xe, ngay cả tiền điện thoại của cô đều có định mức do mẹ chồng đặt ra. Cô đã trao đổi lại với chồng nhưng anh nói, điều ấy tốt cho cô, vì mẹ là người có kinh nghiệm nên những gì mẹ làm đều đúng và hợp lý.
Vân cảm thấy bí bách vô cùng. 3 tháng đầu tiên cô bị ốm nghén, không ăn được gì ngoài uống nước lọc, ngay cả mùi cơm sôi cũng khiến cô buồn nôn. Mẹ chồng phải mua sữa bầu cho cô uống. Sữa bầu đắt, vài tuần lại hết một hộp nên mỗi lần mua sữa về, mẹ chồng đều xót ruột thông báo với cô rất to, rõ ràng: Hộp này bao nhiêu tiền, sẽ phải uống trong bao lâu, mỗi lần pha chỉ được pha 3 thìa gạt, không được pha hơn, uống phải tiết kiệm…
Không biết có phải do đang bầu bí nên cô dễ nóng giận, mẹ chồng nói đi nói lại làm đầu cô chỉ muốn nổ tung. Mỗi lần đi chợ hoặc mua đồ gì, mẹ chồng đều chỉ đưa đủ tiền, nếu thừa thì về phải gửi trả, có hóa đơn đàng hoàng. Đi mua áo bầu, mẹ cũng dặn nên mua loại rẻ tiền thôi, bầu bí không cần phải diện, ngày xưa cũng chỉ toàn mặc quần áo cũ. Không phải đòi hỏi gì nhưng cô thấy tủi thân và áp lực vô cùng. Mỗi lần chồng về thăm, chưa kịp nói nhớ nhung câu nào, đã bị cô trút cho bằng hết căng thẳng. Nhiều lúc anh chẳng nói câu nào, về một lúc rồi đi ngay.
May sao, nhờ người quen, Vân xin được vào làm ở một chỗ gần nhà. Họ đang cần người gấp, nên tuy có bầu, cô vẫn được nhận. Từ khi đi làm, cô thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn hẳn. Ngoài số tiền chồng đưa, Vân gửi thêm mẹ chồng một ít, còn lại tiết kiệm cho em bé. Cô cảm giác, mẹ chồng không còn nhìn cô theo kiểu “ăn không ngồi rồi” nữa. Tự cô giải phóng khỏi xung đột tinh thần do chính cô đã tạo ra với mẹ chồng. Vân suy nghĩ lại, thấy lúc trước cô đã chi tiêu hoang phí. Nếu biết tiết kiệm và ăn uống hợp lý, bây giờ đã để ra được một khoản nhất định chủ động cuộc sống trong khi chưa tìm được việc và không để tình trạng “ăn bám” dẫn tới căng thẳng.
Nhưng chưa quá muộn để bắt đầu, từ giờ cô sẽ phải lên kế hoạch mọi thứ! Quan trọng nhất là cô cảm nhận mẹ chồng không còn khó tính nữa và rất thoải mái với việc chi tiêu tiết kiệm, chặt chẽ của mẹ.
Theo Kiến Thức
Mẹ chồng đuổi chúng tôi ra sống riêng dù anh đang thất nghiệp
Lúc ra ở riêng, chúng tôi không xu dính túi, chồng thất nghiệp, tất cả chỉ trông vào lương nhân viên của tôi.
Ảnh minh hoạ
Tôi lấy chồng được 5 năm, có một bé trai hơn 4 tuổi. Sau khi cưới, vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng. Cách đây nửa năm, chúng tôi thuê nhà ra ở riêng.
Nói thêm một chút về hoàn cảnh trước khi vợ chồng tôi ra ở riêng. Sau khi cưới, chồng tôi giấu vợ và bố mẹ bỏ việc ra ngoài hùn vốn làm ăn riêng. Kết quả là người làm cùng ôm tiền trốn mất, chồng tôi gánh khoản nợ gần một tỷ. Đối với hai gia đình, đây là một khoản tiền lớn, vì nhà chúng tôi đều làm công chức bình thường. Tôi vẫn nhớ lúc chồng vỡ nợ là ngay trước sinh nhật một tuổi của con trai. Bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng mỗi bên lo hộ trên dưới 200 triệu, chúng tôi còn hơn 500 triệu phải trả. Oái oăm một nỗi là từ đó đến nay, chồng tôi lúc thì thất nghiệp, lúc có công việc nhưng chẳng ra đâu vào đâu, có lần làm chỗ lương ổn thì kêu không hòa nhập được nên bỏ việc. Nói chung anh không làm được mấy tiền, tiền trả nợ, tiền tiêu vặt cũng hay phải lấy của tôi. Đến giờ chúng tôi vẫn không có một đồng tiết kiệm nào, vì làm ra bao nhiêu đều phải trả nợ hết, mà mãi chưa hết nợ.
Năm con tôi 3 tuổi mới cho đi lớp, bố mẹ chồng bảo chúng tôi không cần đóng tiền ăn, để tiết kiệm trả nợ. Bố mẹ chồng tôi cũng tốt nhưng mẹ chồng có vẻ khó thông cảm với tôi. Tôi vì muốn kiếm thêm tiền trang trải nợ nần của chồng nên thường xuyên xin tăng ca, làm thêm việc, nhưng mẹ chồng than thở với họ hàng rằng tôi trốn việc nhà. Cơ quan tôi hay tụ tập ăn uống dã ngoại, tôi hầu như không tham gia, một năm chỉ xin đi ăn một bữa tất niên nhưng mẹ chồng cũng kêu là hoang phí. Điện thoại tôi dùng 4 năm đã hỏng, bố mẹ đẻ thương nên mua tặng điện thoại mới, mẹ chồng kêu sao không dùng tiền đó trả nợ? Có lần, chồng tôi đến kỳ trả nợ cô bạn của mẹ chồng mà chưa có tiền nên bị mẹ mắng, bèn nhờ tôi xuống nói hộ mấy câu. Tôi xuống trình bày rất bình thường rằng chồng đang thất nghiệp, tôi tháng này trễ lương chưa kịp có tiền nên nhờ mẹ chồng nói hộ cho thư thả một chút. Ấy vậy mà đến tối mẹ chồng triệu tập họp toàn gia đình, bù lu bù loa lên rằng tôi uy hiếp bà.
Sau đó bố mẹ chồng yêu cầu chúng tôi ra ở riêng. Chúng tôi xin thư thả thêm một thời gian cho đến khi anh tìm được công việc ổn định. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, khi suốt ngày phải nghe mẹ chồng từ bóng gió đến thẳng thắn đuổi đi, chúng tôi không chịu được mà phải nhanh chóng thuê nhà ra ở riêng. Lúc ra ở riêng, chúng tôi không một xu dính túi, chồng thất nghiệp, tất cả chỉ trông vào đồng lương nhân viên nhà nước của tôi. Từ tiền thuê nhà, đến mua sắm mọi thứ to nhỏ đều một thân tôi xoay xở. Bố mẹ đẻ cho tôi 20 triệu, tôi vay thêm tiền bạn bè nên cũng lo liệu được chút ít. Còn bố mẹ chồng cho một chiếc tủ lạnh cũ mà ông bà không dùng đến nữa. Chiếc tủ lạnh này chúng tôi dùng được một tháng cũng hỏng, phải mua tủ mới.
Sau khi ở riêng, bố mẹ đẻ tôi ngay lập tức đến thăm, xem chúng tôi còn thiếu thốn gì thì mua thêm cho. Phải nói thêm một chút là bố mẹ đẻ tôi không hề giàu hơn bố mẹ chồng, ngược lại còn vất vả và ít của cải hơn, còn bố mẹ chồng không hề ý kiến gì về cuộc sống của chúng tôi. Đôi ba lần gọi chúng tôi về ăn cơm, nhưng cũng không hỏi han gì.
Mãi đến gần đây, mấy bác bên nhà chồng bỗng nhiên gọi vợ chồng tôi ra mắng, rằng ra ở riêng mà không mời bố mẹ chồng đến nhà chơi, đã thế vừa mới ra riêng là ngay lập tức mời bố mẹ vợ đến (chắc nghe con trai tôi kể chuyện ông bà ngoại đến chơi). Rồi họ mắng chúng tôi không ra gì, mắng tôi có ăn có học mà không biết lễ nghĩa, mắng chồng tôi là nhu nhược bất hiếu. Tôi yên lặng không đáp lời họ, nhưng sau đó nói với chồng rằng tôi sẽ không mời bố mẹ chồng đến nhà, vì chính ông bà biết thừa chồng tôi thất nghiệp và nợ nần, hai vợ chồng không một xu dính túi nhưng vẫn sống chết đuổi chúng tôi ra ở riêng.
Chồng tôi không phản đối. Song bố mẹ đẻ tôi (không hiểu vì sao) biết chuyện, ra sức khuyên tôi nên mời bố mẹ chồng đến nhà chơi để làm lành, giữ quan hệ hòa thuận vui vẻ. Tôi có nên nghe lời bố mẹ mà nhượng bộ không?
Theo VNE
Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, mẹ tiết lộ câu chuyện cũ về người yêu khiến tôi rơi nước mắt Bà xin lỗi tôi, nói ngày xưa là do bà can thiệp ép cô ấy ra đi, nay tôi không hạnh phúc, cũng là do bà không phải. Bố tôi mất sớm, mẹ không đi bước nữa mà ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Cũng chính vì thế nên trong lòng tôi, mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng nhất, ngay cả khi...