Con dâu sốc khi mẹ chồng xông vào phòng, can thiệp chuyện “yêu”
Cảnh mẹ chồng xông vào phòng tân hôn, cấm con dâu ngồi lên người con trai không ngờ lại có ngoài đời thực.
Câu trả lời là có nếu như chỉ trò chuyện với những nàng dâu từng sống cuộc đời địa ngục trong sự quản lý của mẹ chồng. Có người còn khẳng định, họ đã trải qua tất thảy cái sự oái ăm, vô lý, cay nghiệt của bà mẹ chồng trong phim, dù chẳng hề tiểu thư, đôi lúc đanh đá thái quá như nàng dâu tên Vân trong bộ phim ấy.
Người đó là chị H.G. (32 tuổi), đem thân đi lấy chồng từ lúc đôi mươi. Chị kể, ngày ấy chưa xây nhà mới, phòng nọ ngăn phòng kia chỉ bằng một tấm rèm mỏng.
Có đêm hai vợ chồng giỡn nhau, bà mẹ chồng thấy “chướng tai gai mắt”, vén rèm xông vào tận nơi nhắc nhở. Ngờ đâu, giữa lúc ấy chị lại đang… ngồi lên người chồng. Vậy là cảnh tượng y như trong phim xảy đến.
“ Sao cô dám ngồi lên người con trai tôi? Sao mày để vợ cưỡi đầu cưỡi cổ như thế?”. Mẹ chồng nói rất nhiều nhưng vì quá sợ hãi nên chị nghỉ nhớ được hai câu ấy.
Cuộc sống của chị bên cạnh mẹ chồng đầy bế tắc (ảnh minh họa)
Chị G. tự nhận mình là người hiền lành, người ngoài còn không muốn cãi lại chưa nói đến mẹ chồng. Chị cũng biết mẹ chồng thiệt thòi, chồng mất sớm, đứng lặng nuôi con từ khi còn son sắc. Hiểu rõ, với bà con trai quan trọng đến mức nào nên chị luôn cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng mẹ chồng bao bọc con trai quá, khiến chị không được hưởng phúc làm vợ. Mọi việc trong nhà chị lo cả, chưa một lời kêu ca, vậy mà nhờ chồng xoa bóp một chút cũng bị chửi mắng.
“Có hôm đi làm về mệt quá, mình nhờ chồng bóp chân, ai dè bị bà nhìn thấy. Bà tỏ thái độ ra mặt, rồi nói bóng gió: “Tôi đẻ con trai ra bao nhiêu năm, không thấy nó bóp chân cho. Giờ lại đi hầu đứa con gái đâu đâu”, chị lặng lẽ kể.
Sự cay nghiệt của mẹ chồng chị sẵn sàng “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Thế nhưng, điều khiến chị buồn hơn tất thảy là sự vô lý của chồng, luôn bênh mẹ vô điều kiện. Tủi thân, cô độc, bơ vơ giữa căn nhà không thuộc về mình, chị có cả ngàn lần muốn viết đơn ly hôn.
Ngày cuối cùng chị G. sống trong căn nhà đó là sau khi pha một bát mì tôm cho mẹ chồng. Bà bốc một nắm cát cho vào bát rồi kêu khóc ầm ĩ: “Con dâu nó muốn giết tôi”. Kết quả, hai vợ chồng cãi nhau lớn rồi chị bị đuổi ra khỏi nhà.
“Ngẫm lại mới thấy, bát mì tôm ấy đã cứu cả cuộc đời mình. Bởi, nếu không bị đuổi, chắc mình chẳng bao giờ đủ can đảm ký vào tờ giấy ấy”, chị nở nụ cười đắng chát.
Không phải sống đời “địa ngục” như thế nhưng chị N.C cũng thấy ngột ngạt khi sống chung với mẹ chồng. Mà mọi chuyện đau đầu của chị lại xuất phát từ những lý do rất vụn vặt.
Mẹ chồng từng là nỗi ám ảnh của chị (ảnh minh họa)
Chị bận rộn nên muốn có người chăm lo cho hai con nhỏ, để rảnh rang kiếm tiền nhưng mẹ chồng chị phản đối với lý do: “Người ngoài chăm con sao bằng mẹ ruột?”.
Phải mất mấy tháng trời, chị C. mới thuyết phục được mẹ chồng cho thuê người giúp việc nhưng khi thuê được rồi thì trong nhà lại xảy ra cả núi chuyện đau đầu.
Mẹ chồng chị to nhỏ với con trai rằng chị tối ngày ra ngoài, không biết chăm lo cho con cái. Khi chị và người giúp việc bất đồng, mẹ chồng chị sẵn sàng mắng mỏ chị, bênh vực người kia.
Cả tháng, hai vợ chồng chị mới có một ngày đi chơi riêng để hâm nóng tình cảm, con cái cũng gửi người giúp việc nhưng mẹ chồng chị lại nhất quyết đòi đi theo.
“Những lúc ấy tôi u uất lắm, thấy cuộc sống của hai vợ chồng bí bách. Chị biết không? Đã có lúc khao khát lớn nhất đời tôi là được sống riêng, được thoát khỏi mẹ chồng…”, chị nói.
Còn cả những tình huống nhỏ nhặt hơn nữa, khiến nhiều nàng dâu ngậm ngùi thừa nhận “khác máu thì tanh lòng”, không thể mơ ước được mẹ chồng yêu thương như con gái ruột.
Ví như chị L. luôn tôn trọng mẹ chồng hết mức, cũng cảm nhận rõ được bà cảm mến nhưng vẫn tủi thân bởi một thói quen của bà. Đó là, ngày nào chị cũng đi làm về trước chồng 1 tiếng đồng hồ, mỗi lần về đều ngang qua phòng bà chào hỏi cẩn thận.
Thế nhưng, phải đến khi chồng chị về, bà mới đưa cho một đĩa hoa quả bảo con trai ăn lấy sức. Mỗi lần như vậy chị lại trộm nghĩ: “Sao mẹ không đưa cho mình từ 1 tiếng trước, không lẽ sợ mình ăn hết phần chồng…”.
“Nhưng nếu nghĩ nhiều thế thì cuộc sống tăm tối quá… Cứ chấp nhận “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, bớt kỳ vọng, cư xử đúng mực là được rồi”, chị cười.
…
Video đang HOT
Thế nhưng, liệu có phải mọi mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu đều tăm tối đến mức gái trẻ phải thốt lên: “Thà ở vậy chứ chẳng lấy chồng”. Và làm sao để có được mối quan hệ hòa hợp với người mẹ thứ hai ấy?
Theo Hathien/24h
Cuộc tình tai tiếng (Phần 19)
Mở cửa và bế cu Sóc xuống xe, Lệ ngước lên nhìn toà bệnh viện to lớn. Tự nhiên trong trái tim chị lúc ấy nổi lên một thứ cảm xúc rất khó tả. Không phải hồi hộp, cũng không phải lo lắng. Nó giống như chuyện biết trước kết quả nhưng vẫn mong chờ chân thành.
- Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ tai nạn của ca sĩ Thiên, mời anh đi theo chúng tôi! - Sau một loạt những giới thiệu về pháp lý, người công an bắt đầu nói đến nguyên nhân mà họ đứng ở đây.
Nguyễn Hoàng ôm đầu, nhìn họ trong sự sợ hãi.
- Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi?
Người công an lạnh lùng không trả lời, ra hiệu cho vài người khác đến đưa anh đi. Nguyễn Hoàng nhũn người, mất hết sức lực. Trước khi bị đưa đi, anh vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt giận giữ của những khán giả. Họ có phải là fan hâm mộ của anh không?
Không quan trọng, những kẻ đó đều không xứng đáng!
Anh Vũ ngồi trước màn hình máy tính, bên cạnh cô là chiếc điện thoại. Có người vừa thông báo về buổi diễn của Nguyễn Hoàng đang tạm hoãn vì một số lý do. Anh Vũ biết đó là lý do gì. Chính cô là người đã gọi điện cho cảnh sát, cũng chính cô là người thu mua vé để bán cho fan của Thiên. Cô đã nói rồi, cô là người đứng ngoài nên cô biết được mọi chuyện!
Thiên vẫn luôn hỏi cô muốn gì, cô không muốn gì ở anh cả. Đơn giản anh từng là hàng xóm của cô, vậy thôi.
Nguyễn Hoàng thì chưa bao giờ nghĩ ra được nổi một lý do tại sao việc làm của mình lại bị bại lộ, thậm chí người đàn ông đã cao chạy xa bay nay lại trở về để làm chứng. Ông ta đã nhận tiền của anh, nếu như ông ta khai ra anh thì đồng nghĩa ông ta cũng có tội.
- Cậu ấy là người đã thuê tôi làm! - Người đàn ông chỉ vào Nguyễn Hoàng, không một chút e sợ.
- Nói dối, tôi không làm thế!
Buổi diễn của anh đã tan tành mây khói. Sẽ không có ánh hào quang nào, cũng sẽ không có tiếng hò reo nào hết. Đó giống như là một cơn ác mộng. Anh đã làm tất cả để có thể đứng lên được đỉnh cao, nhưng thất bại hoàn toàn. Ông trời thật bất công. Một kẻ vô danh tiểu tốt như Thiên lại có thể xứng tầm ca vương, còn một kẻ được sinh ra trong một gia đình nghệ thuật như anh lại phải chật vật để bước lên bục cao nhất. Anh thật sự không cam lòng.
Anh đã làm tất cả để có thể đứng lên được đỉnh cao, nhưng thất bại hoàn toàn. Ông trời thật bất công. (Ảnh minh hoạ)
Nguyễn Hoàng đưa mắt nhìn xung quanh, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải rơi vào vòng lao lý như thế này. Anh không giết người, anh chỉ cố gắng lấy lại những gì của mình thôi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh Hoàng đã không còn run sợ, ông ta đang nói một câu chuyện nào đó với công an, anh hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Khoảnh khắc ấy Nguyễn Hoàng cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng, hình như anh đã không còn đường thoát nữa rồi.
Song, một suy nghĩ đã kéo anh lại, rằng Thiên sẽ không bao giờ đi hát được nữa. Cái nơi mà anh ta từng đứng sẽ trống vắng. Chỉ cần anh còn sống, một ngày nào đó anh sẽ là người lấp đi chỗ trống đó.
Nguyễn Hoàng ngẩng đầu lên cười khùng khục, công an và người đàn ông quay ra nhìn anh. Họ nghĩ anh bị sốc tâm lý khi phải vào đây và ngồi khai ra tội trạng của mình. Từ bên ngoài, hai người công an khác bước vào và giữ lấy anh, xem xét tình hình.
Nhưng Nguyễn Hoàng không ngừng cười được, chỉ cần nghĩ đến việc Thiên không thể tỉnh lại, ngay cả cất giọng nói cũng không là anh lại thấy vui mừng. Anh vẫn còn trẻ, một ngày nào đó anh sẽ quay lại!
...
Hai năm sau.
Lệ trở về sau một chuyến bay dài, cu Sóc bây giờ đã chín tuổi, lớn hơn những bạn cùng trang lứa khác. Nó không hỏi nhiều nữa, nhưng nghịch thì vẫn. Bây giờ câu hỏi thường trực duy nhất của nó chính là: Mẹ, bố con là ai?
Thiết nghĩ, một đứa trẻ không có bố ở thời đại nào cũng là một việc rất thiệt thòi. Nó không phải là về vật chất, mà là về tinh thần. Nếu nó biết bản thân nó không có bố, thì tâm hồn nó sẽ khuyết thiếu một cái gì đó mà chính nó cũng không biết được. Lệ biết rồi một lúc nào đó cô sẽ phải nói cho con trai mình biết bố của nó là ai. Và bây giờ là thời điểm thích hợp.
- Bố trông như thế nào hả mẹ?
Lệ không muốn trả lời ngay bố cu Sóc đã không thể gọi tên nó, hay là ẵm bế nó được nữa. Cậu ấy nằm một chỗ đã hai năm rồi. Nhưng cậu ấy vẫn còn sống. Lệ nghĩ như thế là được, chỉ cần cậu ấy vẫn luôn ở đó thôi.
Bắt một chiếc taxi về nhà của Huy, em trai chị giờ đã mở thêm nhiều chi nhánh, lấn sân sang cả bất động sản và nhà hàng. Chị không còn bất kỳ liên quan nào đến chuyện kinh doanh ở Việt Nam nữa, cho nên cũng không thể nào cấm cản được em trai mình làm gì. Nhưng rõ ràng là nó làm tốt hơn chị.
Nhưng vừa ra đến sảnh thì ở đằng xa đã có người vẫy tay gọi:
- Lệ!
Lệ ngạc nhiên khi người đứng ở đó là Quang Minh, dường như anh đang đợi chị.
Lệ dắt tay cu Sóc chạy đến, nói giọng ngạc nhiên:
- Sao lại là anh?
Quang Minh chuyển hành lý của hai mẹ con lên xe, đáp:
- Huy nói với anh!
- Cái thằng này - Lệ chép miệng.
Quang Minh chống tay vào hông, nhìn chị:
- Em không muốn gặp anh à?
Lệ phì cười.
Chiếc xe chạy êm ru trên đường, mọi thứ vẫn thật quen thuộc so với hai năm trước. Lệ nhìn Quang Minh, xem anh có chút thay đổi nào không. Hình như anh đã bắt đầu già rồi. Năm nay anh bốn mươi mấy tuổi nhỉ?
- Anh lại vừa ly hôn với vợ. - Quang Minh nói - Cô ấy không yêu anh!
- Cũng có người không yêu anh sao?
- Không ai yêu anh cả, họ chỉ yêu tiền của anh thôi. Em biết mà.
- Đó là anh luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ đó thôi.
- Sao em không lấy anh?
Câu hỏi này không phải lần đầu Lệ được nghe, nhưng chị không thể lấy anh được, dù anh rất tốt. Cũng như anh nói, chị không yêu anh. Để sống với nhau thì cần phải yêu nhau. Dù anh có tốt với chị như thế nào đi chăng nữa thì chị cũng sẽ vẫn từ chối anh.
- Về Việt Nam em sẽ làm gì đầu tiên?
Lệ cúi đầu nhìn ngón tay mình, rồi chị ngẩng đầu, xúc động nói:
- Anh biết mà.
Chị sẽ đưa cu Sóc đến chỗ Thiên, đồng thời nhìn cậu ấy luôn. Quang Minh hiểu được nên im lặng, nhưng khuôn mặt anh hình như đang rất phân vân. Vì sao thì Lệ không biết, chị cũng không quan tâm.
Quang Minh chuyển hướng đưa Lệ tới bệnh viện mà Thiên đang nằm. Trước khi Lệ bước vào cổng, Quang Minh giữ tay chị lại nói ngập ngừng:
- Thật ra, sao em không đợi buổi tối? Anh nghĩ có lẽ lúc này hơi vội vàng.
- Em sẽ nói với cu Sóc đó là bố nó.
Cu Sóc nghe thế liền reo lên, nó bám vào cánh tay của mẹ, hỏi liên hồi:
- Bố con á? Con sẽ được gặp bố ạ? Mẹ ơi bố con là ai? Mẹ, con muốn gặp bố, cho con gặp bố. Được không mẹ?
Lệ nhướn mày, Quang Minh cũng nhìn chị. Hai người không còn cách nào khác cả. Quang Minh thả tay chị ra, thở dài bảo:
- Anh nghĩ anh nên ở đây đợi em.
- Tại sao?
- Em vào đi! - Quang Minh không trả lời.
Lệ nhìn Quang Minh thêm một lúc nữa, hình như anh đang giấu chị một điều gì đó. Anh không nói gì, đưa tay bật một bài hát của Thiên. Đây là bài hát đã đưa Thiên đến với ánh hào quang, bao nhiêu năm qua nó vẫn sừng sững như một tượng đài. Thi thoảng Lệ vẫn nghe Thiên hát, giọng ca trầm ấm của cậu luôn chạm được tới trái tim chị.
Lệ nhìn Quang Minh thêm một lúc nữa, hình như anh đang giấu chị một điều gì đó. (Ảnh minh hoạ)
Mở cửa và bế cu Sóc xuống xe, Lệ ngước lên nhìn toà nhà bệnh viện to lớn. Tự nhiên trong trái tim chị lúc ấy nổi lên một thứ cảm xúc rất khó tả. Không phải hồi hộp, cũng không phải lo lắng. Nó giống như chuyện biết trước kết quả nhưng vẫn mong chờ chân thành.
Lệ dắt cu Sóc vào trong sảnh, chị hỏi lễ tân rằng:
- Ca sĩ Thiên có phải nằm ở bệnh viện này không?
Hai lễ tân nhìn nhau, dường như họ rất ngạc nhiên bởi câu hỏi này. Nụ cười trên môi Lệ gượng gạo dần. Chị hỏi lại:
- Ca sĩ Thiên từng bị tai nạn và sống thực vật vào hai năm trước. Anh ta được điều trị tại đây, đúng chứ?
Một trong hai người ái ngại trả lời Lệ:
- Anh ấy đã về nhà từ hơn một năm trước rồi. Chị không biết sao?
- Về nhà? Anh ấy đã tỉnh lại ư?
Cả hai người đều lắc đầu:
- Chúng tôi không biết. Nhưng nếu chị là người quen thì nên hỏi anh ấy. Chúng tôi chỉ trả lời một số...
Không đợi họ trả lời hết, Lệ dắt tay cu Sóc chạy ra bên ngoài.
- Mẹ, chúng ta không gặp bố nữa sao?
Lệ không thể trả lời câu hỏi của con trai lúc này, vì chính chị cũng không biết.
Đó là lý do mà Quang Minh nói sẽ đợi chị sao? Anh biết cô sẽ trở lại ngay. Anh biết hết tất cả chuyện này. Tại sao không ai nói gì với chị? Tại sao phải giấu chị?
Theo Lanvy/Eva
Sáng nào cũng phát điên vì tiếng động bên phòng hàng xóm, chết đứng tại chỗ khi vô tình phát hiện nguyên nhân Sáng sớm tinh mơ nào tôi cũng phát điên vì tiếng động bên phòng hàng xóm, đến khi biết nguyên nhân mới chết đứng tại chỗ.. Tôi lấy Hùng tức chồng tôi đã 3 năm chúng tôi có 1 con hơn 1 tuổi, cuộc sống không khá giả nên hai vợ chồng vẫn đi làm rồi thuê nhà ở trọ. Với tôi chuyện...