Con dâu mất mặt, bất an vì bố chồng thô lỗ
Càng ngày tôi càng không thể chịu nổi ông bố chồng thô lỗ của mình.
Tôi về làm dâu đã được 3 năm. Trong 3 năm ấy không biết bao nhiêu lần tôi phải mất mặt vì bố chồng thô lỗ. Có lần nhà làm giỗ, rất đông họ hàng đến để mỗi người một việc và để gặp gỡ nhau. Lúc đang chuẩn bị làm thức ăn, tôi được giao trọng trách làm món nộm. Tôi mua đầy đủ gia vị về làm. Riêng có giá đỗ là thứ không thiếu trong món nộm tôi làm. Tôi ra chợ mua giá đỗ về và mang đi ngâm nước muối cho đảm bảo an toàn. Vừa nhìn thấy thế bố chồng tôi hét toáng lên “vứt ngay cái giá đỗ ấy đi! Cả họ quay ra nhìn bố tôi đang giơ rổ giá đỗ trên tay: “Đây con xem, giá đỗ gầy thế này, mua ở chợ là giá đỗ ngâm tẩm hóa chất. Lần sau phải biết mà tránh. Thiếu kiến thức đến thế là cùng!”. Ngay lúc ấy khỏi phải nói tôi xấu hổ đến nhường nào. Tôi biết ông bố chồng tôi nói đúng nhưng tôi rất ghét kiểu nói ấy. Tại sao không phải vì góp ý nhẹ nhàng mà phải la toáng lên làm mất mặt tôi như vậy. Tôi vừa bực mình, vừa xấu hổ. Cả buổi tôi không còn tâm trạng nào vào bếp nữa.
Lần khác, khi nhà có khách của bố mẹ chồng tôi, tôi nấu cơm thiết khách. Hôm ấy tôi nấu khá nhiều canh do lỡ tay. Tôi cũng tự biết vậy. Lúc gần đến giờ ăn, bố chồng đi qua đi lại, mở nồi canh thấy đầy quá lại làm ngay bài ca “nấu cho cả làng ăn hay sao mà lắm thế”. Tôi hiểu ý nên nín nhịn. Đến bữa ăn, có món tôi nấu hơi nhạt vì không muốn cả nhà phải ăn mặn theo ông. Vừa nêm vào miệng ông đã nói “mát” ngay: “món này thiếu muối quá, nhạt như người!”. Tôi quá xấu hổ trước mặt khách. Khách thì cười vui vẻ, thấy vẻ mặt tôi không nói gì nên đỡ lời: “Có con dâu thế này quá tốt rồi. Ông ăn mặn không tốt đâu!”. Nghe vậy, lòng tôi đỡ bực và tủi thân chứ thật sự lúc đó chỉ muốn khóc.
Không chỉ thô lỗ trong lời ăn tiếng nói, bố chồng tôi còn thô lỗ cả trong sinh hoạt hàng ngày. Hang ngay, ông co thoi quen cơi trân va măc quân đui. Môi khi ra khoi nha ông cung không chiu măc chiêc quân soóc vao. Tôi thây bât tiêện qua nên mua quân soóc cho ông nhưng ông vân không măc. Tê nhât, ông rât khai tinh nên môi khi tôi gop y la ông bao tôi cây tre chê ngươi gia. Nhiêu lân, tôi đo măt vi cô hang xom cư goi bao ông ra hanh lang “trông chuôi” hay tâp ta bi “lô hang”. Thâm chi, bon tre con hang xom cư nhin thây bô chông tôi la chung lai chi tro cươi. Điêu khiên tôi luôn thây bât tiên la co ông ba thông gia, ban be cua con cai đên ông cung vân không ăn măc cho lich sư.
Video đang HOT
Đi vệ sinh thì ông không bao giờ có thói quen đóng cửa. Ông ngồi thì lâu mà không bao giờ chịu đóng cửa nên tôi buộc phải tự tạo thói quen cho mình là rất thận trọng mỗi lần vào nhà vệ sinh. Có lần ông chỉ khép hờ, tôi không biết nên mở toang cửa ra. Gặp ông ngồi trong đó tôi vừa hoảng hồn, vừa xấu hổ. Xong việc ông đi ra, gặp tôi, ông không những không xấu hổ mà còn mắng “lần sau làm gì đừng có mà hấp tấp”. Tôi như c.hết đứng chẳng thể nói được gì.
Không thể sống cạnh bố chồng thô lỗ, rất nhiều lần tôi đề cập chuyện ra ở riêng nhưng chồng tôi không nghe vì anh là con duy nhất trong nhà. Bây giờ tôi không biết phải làm sao để thay đổi khi mà mỗi ngày về nhà nhìn thấy bố chồng là tôi mất hết cả niềm vui mà trở nên căng thẳng. Mong các bạn cho lời khuyên. Xin chân thành cảm ơn!
Theo Giadinh
Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, dù bằng cách này hay cách khác...
Chỉ khi tự bản thân mình trải qua những chuyện đó, tự mình nghiệm ra thì mình mới thấy thấm thía. Vậy thì cứ sống đi, tập quen với những điều "khôn lường" sẽ đến trong cuộc sống của mình, mỉm cười đón nhận nó.
Hẹn gặp đối tác trong một chiều Hà Nội nắng thật đẹp. Thật không may, đến nơi hẹn thì đứt mất đôi guốc. Đôi guốc mà tôi vô cùng yêu quý, luôn dùng để đi những dịp quan trọng hoặc gặp những người quan trọng. Không thể gặp khách hàng trong bộ dạng như thế này được. Chẳng còn cách nào ngoài việc phải mua ngay một đôi guốc mới. Tôi đã đi bộ một quãng đường khá dài, và thật may mắn khi tìm được một cửa hàng. Lựa một đôi guốc trông được nhất rồi vội vàng xỏ chân vào đôi guốc mới và chạy thật nhanh về nơi hẹn. Tuy nhiên, trên suốt quãng đường trở về đó, gót chân tôi bắt đầu phồng rộp và đau rát.Tôi phải đi cà nhắc vì rất đau.
Tất nhiên, khi đối tác xuất hiện, tôi vẫn phải tươi cươi và sải những bước thật tự tin, như thể, tôi đã đi trên đôi guốc này cả trăm lần, như thể, tôi đã quá quen với nó. Bạn biết cảm giác đó không, thật khó chiu nhỉ, khi bạn đang thật sự rất đau, nhưng vẫn phải kìm nén và giấu đi chuyện đó.
Khi kết thúc công việc, tôi trở về nhà với đôi chân rã rời và gót chân c.hảy m.áu. Lớp da bị rách toác ra, nước chảy vào chân thật sự rất xót. Tôi để đôi giày ở đó và không đi lại nữa. Tôi phải đi dép lê tới công ty trong 3 ngày liền.
Rồi thì sau 3 ngày đó, vết thương ở chân đã lành lại. Tôi quyết định xỏ lại vào đôi guốc mới. Tôi nhận ra rằng, mình không còn đau nữa.
Nghĩ về đôi guốc mua mới trong một hoàn cảnh dở khóc dở cười. Tôi bỗng nghĩ đến nhiều thứ.
Chúng ta chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra phía trước. Cuộc đời có thể từ tươi đẹp mà bung bét trong 1 giây tiếp theo. Chúng ta không thể làm thế nào để biết được chuyện quái quỷ gì sẽ đến. Chúng ta chỉ có thể ở trong tâm thế đón nhận, dù là những điều tươi đẹp hay những điều tồi tệ, có thể đến vào bất cứ lúc nào.
Có lẽ, trên con đường mình bước đi, có quá nhiều thứ cản đường và làm ta bối rối, đau đầu, thậm chí là mất mát, tổn thương đến cùng cực. Nhưng tin tôi đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Rồi sẽ ổn, dù sớm hay muộn. Cũng giống như gót chân của tôi đã lành lại sau 3 ngày. Chỉ có điều bạn vẫn sẽ thấy vết sẹo còn lưu lại ở đó. Mỗi lần bạn nhìn thấy vết sẹo, là sẽ nhớ đến vì sao bạn lại có nó. Cũng giống như trong tình yêu, thật ra, thời gian không giúp bạn xóa đi vết thương trong lòng bạn. Không có khái niệm "quên" ai đó, chỉ có chăng khi nghĩ đến hoặc thậm chí là gặp lại cũng không còn đau lòng nữa mà thôi.
Thực sự, có những điều vô cùng rất đơn giản. Chúng ta có thể nghe bạn bè nói hàng ngàn, hàng vạn lần. Tuy nhiên, chỉ khi tự bản thân mình trải qua những chuyện đó, tự mình nghiệm ra thì mình mới thấy thấm thía. Vậy thì cứ sống đi, tập quen với những điều "khôn lường" sẽ đến trong cuộc sống của mình, mỉm cười đón nhận nó. Bạn biết không, rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, dù bằng cách này hay cách khác. Khi nghĩ rằng đã tuyệt vọng, đã rơi xuống hố sâu thì sẽ có một bàn tay kéo bạn lên, chúng ta sẽ có lại hi vọng vào lúc chúng ta không ngờ nhất.
Theo Phununews
Mất mặt vì đi đâu vợ cũng khoe khoang mình làm giám đốc Trong khi chồng của cô ấy chỉ là một nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng... Đi với cơ quan cô, cái gì cô cũng chỉ đạo. Ngay cả chồng ngồi bên cạnh, cô cũng sai rồi chỉ đạo liên tục.. (Ảnh minh họa) Người ta nói, số tôi sướng vì lấy được cô vợ sắc sảo, chịu khó, chăm chỉ kiếm...