Con dâu là kho tiền để nhà chồng khai thác?
Chẳng ai ngờ, dù là giám đốc một công ty ăn nên làm ra nhưng trong ví của tôi chưa có nổi 300 nghìn đồng. Tôi thấy cuộc sống đang quá ngột ngạt.
Đây là lần đầu tôi mạnh dạn gửi bài tới mục Tâm sự. Bởi tôi thấy đồng cảm với trường hợp của chị Nguyệt Anh nhiều lắm. Nhà chồng tương lai trước đây cũng đã phản đối gay gắt hôn nhân của chúng tôi vì gia đình tôi nghèo. Nhưng khi sống cùng với họ rồi thì bộ mặt tham tiền mọi người nhà chống khiến tôi ngán tận cổ.
Tôi làm kế toán một công ty may mặc. Còn anh là giáo viên dạy trường cấp 3 trên thành phố. Chúng tôi quen và yêu nhau tình cờ như bao cặp đôi khác.
Tôi và anh trái tính trái nết nhưng rất biết nhường nhịn nhau. Anh cầu hôn tôi bằng 99 bông hồng kết hình trái tim. Tôi đã tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Anh đã dẫn tôi về ra mắt gia đình. Trước đó, anh chia sẻ với tôi về nếp sống gia đình mình. Kinh tế gia đình anh khá giả. Cả nhà anh mọi người đều có suy nghĩ rất thực tế.
Ngay từ ngày ra mắt nhà chồng tương lai, từ lúc tôi đặt chân vào phòng khách, cả nhà anh đã thi nhau truy vấn tôi về gia cảnh, nhất là về công việc và lương thưởng.
Mẹ anh bĩu môi nói bóng gió: “Bám lấy đồng lương để chết đói nhăn răng à? Con cái ăn bằng gì. Nhà này không nuôi bá cô”. Tôi giật mình thảng thốt.
Video đang HOT
Sau bữa ăn tối, bố anh tiếp lời: “Mỗi người trong gia đình bác đều có khả năng chu cấp cho ba nhân khẩu. Thế thì mới có đồng ra đồng vào được. Ngay con trai nhà này, ngoài lương giáo viên ra, còn kiếm gấp 4 lần nhờ dạy thêm…”.
Tôi cũng chia sẻ việc mình có nhận làm thêm sổ sách kế toán cho 2 doanh nghiệp nữa. Nhưng rồi tôi thấy chùn người lại khi “yêu sách” của gia đình anh ngày càng tăng thêm cấp số nhân chỉ ngay trong lần gặp đầu.
Chị dâu người yêu tôi vốn là con nhà giàu nên ăn nói khá kênh kiệu. Chị rỉ tai bảo tôi: “Phúc đức tại mẫu, nhà này có lệ, không có của cải thì đừng chòi mâm son”. Tôi cảm thấy sợ thói tham tiền sau cuộc gặp mặt với gia đình người yêu.
Nhà tôi nghèo lắm. Bố tôi ốm yếu và đã mất vào năm tôi mới học đại học. Mẹ tôi đã già nên chỉ sống nhờ vào đồng lương hưu. Tôi vẫn vừa đi làm vừa nuôi cô em gái đang học cao đẳng.
Chính vì thế, tôi chần chừ chuyện kết hôn với anh. Dù vậy, tôi vẫn yêu anh thật lòng. Chúng tôi đã “vượt rào” và 3 lần tôi phải đi phá thai. Người yêu tôi không muốn có lần thứ tư vì anh đã muốn làm bố nên muốn cưới sớm. Tôi cảm thấy bế tắc không biết nên làm thế nào cho ổn thỏa.
Điều bất ngờ làm thay đổi cuộc đời tôi. Cô tôi vốn sống ở Pháp hơn 20 năm nay và quay trở về Việt Nam mở công ty thương mại. Cô đề nghị tôi làm giám đốc. Thời gian đầu, mọi việc rất khó khăn. Song mọi thứ dần đi vào guồng quay.
Tôi đã nỗ lực làm tốt công việc của công ty. Thu nhập của tôi khá cao đủ để vực dậy kinh tế gia đình mình. Lúc này, bố mẹ người yêu tôi lại giục chúng tôi cưới ngay.
Họ thay đổi thái độ trước đây với tôi ngay tức khắc. Mọi chi phí cho việc tổ chức cưới, gia đình anh nghiễm nhiên cứ để tôi phải tự lo liệu. Mẹ anh vừa đùa vừa thật: “Con dâu làm giám đốc, phong bì mừng cưới nhiều, cần chi nhà trai phải lo nữa”.
Chị dâu anh khuyên tôi nên sắm quà tặng cho các thành viên trong gia đình. Tất nhiên, món quà phải có giá trị mới được lòng mọi người. Chị bảo: “Dân thượng lưu làm vậy mới sành điệu”. Chị cũng hay qua công ty rủ tôi đi mua sắm. Chị thường bước ra khỏi shop với túi nặng đồ trong khi tôi luôn là người phải trả tiền.
Sau ngày cưới, bố mẹ chồng gọi chúng tôi lên nhà để nói chuyện. Bố mẹ yêu cầu vợ chồng tôi phải nộp hết lương thưởng cho bố mẹ giữ. Mẹ chồng tôi nói: “Của cải nhà này rồi cũng về tay các con thôi. Nhưng giờ các con còn trẻ, chưa va chạm nhiều, nên để cho mẹ cầm lương hộ. Khi cần tiêu gì, nói bố mẹ đưa”.
Vì muốn gây thiện cảm với bố mẹ chồng, tôi đã đồng ý nhờ họ cầm hộ thu nhập của hai chúng tôi. Thế mà khi tôi cần tiền chi cho những mối quan hệ cần thiết, mẹ chồng có đưa nhưng luôn trách tôi lãng phí.
Chẳng ai ngờ, dù là giám đốc một công ty ăn nên làm ra nhưng trong ví tôi không có nổi 300 nghìn đồng. Tôi thấy cuộc sống của mình quá ngột ngạt.
Sau một năm nén chịu, tôi không đưa lương cho bố mẹ chồng giữ nữa. Họ đã chửi tôi “giở quẻ”, “chỉ biết ăn không” mặc dù tôi nộp đầy đủ sinh hoạt phí hàng tháng của hai vợ chồng. Mỗi ngày, tôi đều bị bố mẹ chồng tìm cớ nhiếc móc. Chẳng lẽ chuyện tôi giữ thu nhập của mình là sai? Họ coi tôi là con dâu hay là kho tiền để khai thác?
Vợ chồng tôi vẫn chưa có con mà cuộc sống gia đình sao đã chán chường và nhạt nhẽo quá. Tôi phải làm gì với gia đình quá coi trọng tiền? Xin các bạn cho tôi một lời khuyên để giải tỏa nỗi lòng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngột ngạt vì sống với người chồng không yêu
Tôi không biết quyết định thế nào giữa một bên là người chồng hờ hững và bên kia là tình cũ luôn dào dạt yêu thương.
Tôi năm nay 28 tuổi, là một người phụ nữ đã có chồng. Tình yêu đầu đời của hai chúng tôi không hề vướng bận một chút buồn phiền, lo lắng nào. Nó kéo dài hơn ba năm, tưởng chừng như sẽ có một cái kết thật đẹp cho tình yêu đôi lứa. Vậy mà không ngờ, chỉ vì vướng phải sự phản đối từ gia đình tôi, cộng thêm những suy nghĩ trẻ con của tôi lúc bấy giờ mà tôi dần dần rời xa anh, không một lời giải thích.
Sau bốn năm yêu nhau, tôi đơn phương cắt đứt liên lạc để đến với người chồng hiện tại. Ngày đó, anh đã khóc rất nhiều vì tôi. Chồng hiện tại hơn tôi 4 tuổi, luôn chăm sóc chu đáo cho tôi và yêu thương tôi. Vì thế, tôi đã quyết định lấy anh để quên người cũ.
Thời gian trôi qua, tôi và chồng cũng đã có với nhau những ngày tháng hạnh phúc. Tôi đã sinh cho anh một cô công chúa giống anh như đúc. Nhưng ngày qua ngày, sự chăm sóc của anh dành cho tôi không còn nữa. Tôi hiểu rằng, anh là một người đàn ông từng trải, anh chỉ lấy tôi vì thấy tôi phù hợp với vai trò người vợ, chứ không yêu thương tôi thật lòng. Mỗi ngày sống bên cạnh nhau nhưng tôi và anh như ở hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Tôi mệt mỏi với kiểu đàn ông hờ hững đó. Dù biết cuộc sống không thể hàn gắn nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vững mối quan hệ này vì tôi không muốn làm tan nát mái ấm gia đình của con tôi.
Mọi chuyện sẽ không có gì phải suy nghĩ nếu như tôi không chủ động liên lạc lại với người yêu cũ, người từng rơi rất nhiều nước mắt và đau khổ vì tôi. Vẫn gương mặt thân quen đó, vẫn vóc dáng và ánh mắt thân thương đó, sau gần bốn năm chia cách, tôi vẫn còn nhớ như in. Và rồi, tôi đã đánh mất chính mình trong cuộc gặp gỡ với người tình cũ. Anh kể cho tôi nghe về thời gian xa cách, anh đã nghĩ về tôi rất nhiều và luôn mong muốn chúng tôi được bên nhau như xưa. Những giây phút ở bên anh, tôi được chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất tận. Tôi cảm thấy lòng mình như ấm lại sau tất cả những tổn thương, đau đớn. Tôi và anh cũng đã vạch ra rất nhiều kế hoạch cho tương lai nhưng rồi, tôi chợt tỉnh giấc thảng thốt: "Rồi con gái tôi sẽ ra sao và nó sẽ nghĩ gì về mẹ nó? Những người thân của tôi có thất vọng vì tôi?".
Giờ đây, nếu tôi nói rằng hai vợ chồng chúng tôi không hợp nhau về cách sống, cách nghĩ thì các bạn sẽ cho rằng tôi đang biện hộ. Nhưng thật sự, tôi cảm thấy sống cùng chồng trong một mái nhà mà sao cảm thấy như hai người xa lạ, không có bất cứ một điểm chung nào. Tôi đang sống trong sự dày vò, cắn rứt của lương tâm. Cuộc sống vợ chồng tôi không còn hạnh phúc như ngày mới lấy nhau nữa, anh cũng chẳng thể hiện một chút tình cảm quan tâm, yêu thương gì với tôi. Còn người cũ, anh ấy rất yêu tôi và vẫn mong muốn tôi quay về bên anh. Chính vì thế nên tôi đang phân vân và không biết mình sẽ quyết định như thế nào?
Nếu tôi hy sinh tất cả cho con để nó có được một cuộc sống trọn vẹn, hạnh phúc thì tôi sẽ phải cam chịu sống bên người chồng vô tâm, hờ hững và không có kế hoạch cho tương lai. Còn nếu như tôi bỏ qua những lời dị nghị của mọi người xung quanh thì tôi sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người yêu cũ của mình. Theo các bạn thì tôi nên quyết định ra sao để tìm được sự thanh thản, bình yên cho tâm hồn mình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kiếp vợ hai Cứ nghĩ đến viễn cảnh làm vợ hai, tôi đã cảm thấy ngột ngạt, sợ hãi vô cùng Tính đến nay, tôi và anh đã yêu nhau được 3 năm nhưng dường như hai chúng tôi vẫn chưa thực sự tin tưởng nhau. 25 tuổi, cái tuổi bạn bè đã yên phận làm vợ, làm mẹ gần hết, vậy mà tôi vẫn nhùng...