Con dâu cắn răng ép mẹ chồng bán nhà trả nợ nên bị cả họ ruồng rẫy. Chị nhẫn nhịn chịu đựng cay đắng cho đến 1 ngày…
Vợ chồng tôi cưới nhau xong liền ra ở riêng. Cách đây 2 năm, em trai anh lấy vợ, gia đình chú ấy sống cùng với mẹ chồng tôi.
Thím út được cái hiểu biết, lại khéo léo nên rất được lòng mẹ chồng. Tôi thì thú thật chẳng có bụng dạ gì nhưng lại không biết cách thể hiện tình cảm. Mẹ chồng cho rằng tôi cứ lạnh lùng như thế nghĩa là ghét bà nên đâm ra bà cũng hay khó chịu với tôi.
Hầu như có gì bà cũng thậm thụt bớt xén cho gia đình con út. Tôi hiểu điều đó nhưng không lấy vậy mà ganh tị. Dù sao thì thu nhập của gia đình tôi vẫn ổn hơn, nói trắng ra là có điều kiện hơn nên bà hay giúp đỡ như thế cũng là dễ hiểu.
Cách đây không lâu chú út bị đuổi việc. Đùng 1 phát chủ nợ kéo nhau đến nhà đòi tiền. Lúc ấy cả nhà mới ngã ngửa chú bỏ bê công việc, sa đà vào cờ bạc nên mới ra nông nỗi ấy.
Ảnh minh họa
- Anh chị cố gắng giúp chúng em với! Tụi nó đang bảo không trả sớm trong tháng này sẽ không để nhà em được yên.
Biết tôi mới bán được 2 đám đất mà bên ngoại chia cho, thím dâu liền tìm đến xin hỏi vay tiền.
Tôi bần thần suy nghĩ 1 lúc rồi bảo:
- Chị không có đâu.
Thím ấy lầm lũi ra về, tôi cứ đứng nhìn theo dáng nhỏ liêu xiêu, cảm thấy buồn vô cùng.
Chắc là mẹ chồng gọi điện thoại cho chồng tôi than vãn nên tối đó, anh cũng hỏi dò vợ. Tôi bảo:
- Anh cứ yên tâm, em sẽ nghĩ cách giúp họ.
Chồng hiểu tôi nên anh chẳng nói gì thêm, chỉ bảo phải khéo léo ứng xử kẻo mẹ chồng lại hiểu nhầm mà đâm gây khó dễ với mình.
1 hôm, mẹ chồng bắt thím út đưa lên nhà tôi. Bà vừa mới bước chân đến ngõ đã nổi khùng la ó:
- Chị em gì cái loại người ấy, thấy người ta chết đến nơi mà không cứu. Sống nó bạc tình bạc nghĩa vừa thôi chứ!
Video đang HOT
Tôi vội vàng chạy ra, thấy mẹ chồng đang chống nạnh, chỉ thẳng mặt mình quát:
- Tôi nói chị đấy! Chị tưởng mình hay lắm hả?
- Mẹ à, mẹ vào nhà đi đã. Mẹ đứng đó nói vậy hàng xóm người ta lại đàm tiếu.
- Chị sợ người ta đàm tiếu mà còn dám làm cái điều thất đức ấy à?
Bà cứ loanh quanh chửi rủa om sòm 1 lúc, mãi tôi mới thúc thím dâu dỗ được bà vào trong nhà.
Tôi rụt rè đặt chén nước xuống trước mặt mẹ chồng. Bà giận, gạt nó xuống dưới đất. Cái chén vỡ đôi.
- Tôi không cần chị phải giả nhân giả nghĩa.
Tôi ức lắm nhưng vẫn cố cắn răng kìm chế, cố nghĩ ra 1 lý do:
- Mẹ à, chúng con không có tiền để cho chú thím ấy vay trả nợ đâu. Con gửi tiền về cho bố mẹ đẻ cả rồi.
Bà hằn học, đứng dậy bỏ ra ngoài.
Thím dâu ngồi lặng yên, cúi đầu mân mê vạt áo. Tôi nuốt nghẹn, bước đến bảo:
- Em đừng nghĩ anh chị khó khăn với các em. Chị chỉ muốn tốt cho 2 đứa thôi. Nếu bây giờ chị cho em vay tiền trả nợ, chú ấy liệu có tỉnh ngộ không, hay là vẫn lún sâu vào vũng bùn?
Cô ấy giật mình, mếu máo nắm lấy tay tôi, định nói điều gì đó nhưng tôi đã bảo:
- Nghe chị đi, chỉ còn có cách ấy thôi.
Thế là chị em tôi đã thông đồng với nhau diễn 1 vở kịch mua nhà. Chúng tôi quyết định không để cho mẹ chồng biết vì e sợ bà sẽ buột miệng nói ra thì hỏng hết kế hoạch. Hơn nữa, xưa nay bà rất xót chú út, sợ rằng bà thấy con vất vả, khổ sở thì lại không đồng ý.
Tôi thuê 1 người giả danh là người mua nhà đến đó để thỏa thuận. Mẹ chồng tôi lúc đầu nhất mực không chịu bán. Tôi đành phải đóng vai kẻ ác 1 lần nữa:
- Mẹ không bán thì để người ta bắt chú út đi đi!
Bà vằn mắt nhìn tôi, ấm ức không nói gì, cứ bưng mặt khóc lóc:
- Trời ơi là trời, sao ông lại bạc với gia đình tôi thế hả?
Sau nhiều ngày suy tính, cuối cùng họ cũng phải chấp thuận bán nhà.
Mẹ chồng giận tôi nên nhất mực không chịu nghe tôi chuyển lên nhà mình sống. Bà cứ chày cối ở trong cái lán dựng tạm ngoài vườn, hàng ngày nhìn về phía căn nhà cũ buồn rầu khóc lóc mãi.
Tôi nghe thím kể lại chuyện của mẹ mà cảm thấy tội lỗi vô cùng. Tôi cứ lo sợ nhỡ kế hoạch của mình không thành công thì sẽ ân hận cả đời mất!
May mắn thay sau khi bán đi căn nhà, chú út tận mắt chứng kiến cũng như trải qua tất cả những khổ đau, tủi nhục nên đã đổi tâm đổi tính. Chú ấy lao vào làm việc, chẳng mấy chốc đã mở được 1 cửa hàng đồ điện tử làm ăn cũng khấm khá.
Lúc này tôi mới báo tin cho chồng biết, anh mừng ra mặt, hết lời nói cảm ơn tôi.
Chú út mở được chi nhánh mới, đợi đúng ngày chồng tôi đi công tác về thì mở tiệc liên hoan. Suốt bữa cơm mẹ chồng tôi mừng rơn, hết lời ngợi khen vợ chồng chú ấy, lại nói bóng gió tôi là chị mà sống không biết điều.
Tôi ngại, cảm thấy xấu hổ nên định ra về. Chợt thím dâu nắm lấy tay tôi nói to.
- Chẳng mấy khi đại gia đình ta có mặt đông đủ ở đây, con mới có cơ hội để nói rõ chuyện này. Vợ chồng con được như ngày hôm nay là nhờ có chị dâu. Chính chị ấy đã bày ra cái chuyện thuê người đến mua lại căn nhà, những mong chồng con tu tỉnh làm người có ích. Thực ra để có vốn mở được chi nhánh này, con cũng đã dùng đến số tiền mà chị ấy đã cho người thuê căn nhà đó ở trong suốt thời gian qua.
Tôi bối rối níu lấy tay không cho cô ấy nói tiếp rồi rụt rè ngồi xuống bên chồng. Mẹ anh liền tới nắm lấy tay tôi khẽ bảo:
- Cảm ơn con!
Tối hôm ấy, tôi đã xuống nhà giao lại chìa khóa cho vợ chồng họ. Thím dâu cũng mang trả lại số tiền mà tôi đã giả vờ bỏ ra mua cái nhà ấy. Bây giờ gia đình họ đã có 1 căn nhà mới, không còn sống ở đó nữa nhưng vẫn nhất mực không bán. Cả gia đình tôi đều bảo nhau phải giữ lại để làm bài học cho các con cháu sau này.
Theo WTT
Thế nào mà trên đời này lại có chuyện như người yêu cũ của chồng lại cho mẹ chồng em vay những 2 cây vàng
Từ ngày mẹ chồng em vay được tiền của cô ta thì đổi hẳn cách xưng hô. Gọi cô ta là con gái nuôi, em nghe mà không thể chấp nhận được.
Em mới gọi điện cho chồng và nói anh ấy phải về giải quyết việc gia đình gấp. Trước đây khi chưa có con, em đã nhẫn nhịn mẹ chồng rất nhiều. Bây giờ trong nhà có thêm cháu nhỏ, mâu thuẫn của em và mẹ chồng ngày càng lớn.
Mẹ chồng không thích em từ những ngày em mới bước chân đến nhà chồng. Nguyên nhân vì trước kia chồng em yêu một cô gái vừa gần nhà lại khéo ăn nói và gia đình cũng có của. Mỗi lần cô ấy đến chơi là lại mua quần áo, thuốc bổ cho mẹ chồng em.
Chẳng thế mà em đến chơi mang theo hoa quả thì mẹ chồng bĩu môi không ăn vì sợ nhiễm thuốc. Mua bánh kẹo bà cũng nói toàn đường hoá học. Thà rằng đợi khi em về bà hãy chê, đường này lần nào bà cũng thẳng thừng chê trước mặt. Em chán không mua nữa thì mẹ chồng lại rêu rao với mọi người và nói em là người bủn xỉn, đến nhà bạn trai mà chỉ vác người không đến.
Mẹ chồng em đã không hiểu còn nói em yếu. (Ảnh minh họa)
Người yêu cũ của chồng sống gần nhà em. Vì thế khi về làm dâu, em lại càng bị mang ra so sánh. Mẹ chồng em khen cô ta tháo vát siêng năng. Còn em thì ít nói nhác việc. Thành thật mà nói, em cũng không muốn bị quở trách.
Nhưng em mang thai không được khoẻ như những người khác. Mẹ chồng em đã không hiểu còn nói em yếu. Chẳng bù cho người yêu cũ của chồng em lúc nào cũng phơi phới khoẻ mạnh. Có lần thấy em nôn vì ốm nghén, mẹ chồng ở ngoài liền thở dài: "Chẳng biết là rước vợ về nhà hay là rước con bệnh nữa".
Em sinh con nhưng rất thiệt thòi. Mẹ đẻ ở xa nên chỉ có thể ở với em 2 tuần rồi về. Từ ngày mẹ đẻ về, em phải làm hết mọi việc trong nhà kể cả giặt giũ, nấu cơm. Tiền trong nhà mẹ chồng em giữ, thức ăn cũng là bà mua về. Nhà có người đẻ nhưng mẹ chồng em toàn mua cá khô và rau luộc. Như vậy làm sao có chất cho con em đây?
Vậy mà thấy cháu gầy, mẹ chồng lại nhiếc móc em là độc sữa, không biết nuôi con. Con em quấy khóc ban đêm nhưng chưa bao giờ mẹ chồng em dậy đỡ đần. Lúc nào cũng thế, mỗi lần con khóc là mẹ chồng lại sang sảng chửi em không biết trông con. Em nghĩ mà thấy tủi thân lắm. Chồng thì động viên cố gắng chịu đựng. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Con em quấy khóc ban đêm nhưng chưa bao giờ mẹ chồng em dậy đỡ đần. (Ảnh minh họa)
Tuần trước mẹ chồng em mở lời muốn vay vàng cưới của em để cho con trai út xây nhà. Em không đồng ý. Vợ chồng em còn bấp bênh như thế, làm sao dư giả để cho vay? Hơn nữa đó cũng là số vàng phòng thân mà em quyết không đụng vào.
Mẹ chồng em mặt nặng mày nhẹ với em. Không ngờ không đi vay được em, mẹ chồng lại vay người yêu cũ của chồng em. Em cũng chẳng hiểu sao cô ta lại cho mẹ chồng em vay những 2 cây vàng. Từ ngày mẹ chồng em vay được tiền của cô ta thì đổi hẳn cách xưng hô. Gọi cô ta là con gái nuôi, em nghe mà không thể chấp nhận được.
Hôm nay, trước mặt em mà mẹ chồng lại gọi người yêu cũ của chồng em là con. Em không nhịn được nên phải lên tiếng. Không ngờ mẹ chồng lớn giọng với em, còn nói là vì em mà bà mất đi người con dâu quý. Giờ em cảm thấy không thể sống tiếp được với mẹ chồng nữa, vừa uất ức vừa giận bà. Mà khuyên chồng ra ở riêng thì chồng không chịu. Có khi nào em nên ly hôn cho vừa lòng mẹ chồng em không?
Theo Afamily
Mẹ chồng lườm nguýt chê: "Cái ngữ cô sinh ra ở nơi tăm tối như vậy thì biết gì mà chăm con" Nghe những lời nói ấy, tôi thắt nghẹn cả tim. Đành rằng bà không giúp, nhưng dù sao cu Tin cũng là cháu bà, tôi cũng là con dâu bà, sao bà lại có thể nỡ lòng nào nói thế. Tôi là người dân tộc Tày, lên Hà Nội học theo diện cử tuyển rồi quen anh khi đang học Đại học. Anh...