Con dâu bụng to như bầu 7 tháng, mẹ chồng uất ức ghét bỏ để rồi thất kinh khi thấy…
Bà bực lắm khi Hương thì ăn nhiều, bụng to như mang thai 7 tháng. Còn Phong thì ốm yếu, dạo này lại còn có bệnh nữa.
Bà bực lắm khi Hương thì ăn nhiều, bụng to như mang thai 7 tháng. (Ảnh minh họa)
Chờ đợi mãi không thấy vợ chồng con trai báo tin mừng cho mình, bà Hoan sốt ruột quá. Bà chỉ có mình Phong là con trai. Rồi Phong cũng mãi mới tìm được cho mình người con gái yêu thương mà bà cũng vừa ý. Cưới xin xong xuôi cũng đã 2 năm rồi mà chẳng thấy Hương, con dâu bà thai nghén gì cả. Trước kia sống chung hai đứa nó, bà còn luôn miệng giục giã, chứ bây giờ cho phép hai đứa nó ra ở riêng để tiện công việc, thoải mái hơn thì bà lại thấy lo.
Bà sợ không có bà bên cạnh quản lý, giục giã hai đứa nó sẽ sao nhãng việc con cái. Bà giục giã, càm ràm nhiều đến mức hai vợ chồng Phong lúc nào cũng tưởng tượng như có ong đang vo ve bên tai mình. Và rồi vào một ngày…
Sau khi bà lại giở cái bài than khóc ra thì Hương nhìn bà, ngập ngừng một lúc rồi thốt ra câu nói:
- Con bị vô sinh mẹ ạ!
Bà Hoan bàng hoàng. Hương nói nhầm hay là bà Hoan nghe nhầm vậy. Vô sinh là thế nào cơ chứ. Phong định nói gì đó thêm nhưng Hương ngăn Phong lại, nắm chặt lấy tay Phong. Bà Hoan trở về nhà trong tình trạng đa.u đớ.n, tuyệ.t vọn.g. Bà không biết phải lựa chọn như thế nào trong tình cảnh trớ trêu này. Bà cũng thương Hương nhưng không thể có lỗi với tổ tiên, ông bà được.
Video đang HOT
Bà không biết phải lựa chọn như thế nào trong tình cảnh trớ trêu này. (Ảnh minh họa)
Bà đề nghi Phong ra ngoài kiếm con thì Phong nhất quyết không chịu đồng ý. Phong còn hùng hồn nói rằng, nếu bà Hoan cứ cố ép Phong bỏ Hương, hoặc ép Phong phải bỏ Hương thì Phong sẽ bỏ đi biệt xứ. Hốt hoảng, sợ mất con, bà Hoan chẳng dám nói gì nữa. Nhưng bà cũng dần hình thành ác cảm với Hương. Nhất là khi thấy từ ngày Hương nói mình vô sinh, ăn càng nhiều, càng béo trắng ra còn con trai bà thì có phần hốc hác, tiều tụy.
- Này, con dâu bà khéo chăm chồng thế. Chăm kiểu gì mà chồng gầy đét như con mắm khô, trong khi vợ thì béo tròn béo trục.
Bà Hoan giận tím mặt, đứng phắt dậy ra về. Từ ngày vợ chồng Phong làm bà thất vọng, bà cũng không còn thường xuyên qua lại bên con trai. Thi thoảng đá sang xem hai vợ chồng sống thế nào thôi. Bà bực lắm khi Hương thì ăn nhiều, bụng to như mang thai 7 tháng. Còn Phong thì ốm yếu, dạo này lại còn có bệnh nữa. Bà muốn đưa Phong về nhà chăm sóc lắm nhưng Phong đã làm cho bà giận, cứ nghĩ đến nỗi giận ấy, bà lại không thể làm được chuyện kia. Nhưng rút cục thì mẹ nào cũng xót con bà lại thuố.c thang cho Phong. Còn về phía Hương, bà Hoan cũng là phụ nữ, không thể nào có cái bụng mỡ nào to như bụng bầu thế kia cả. Mà nhìn người Hương cũng đâu có thừa nhiều mỡ. Bà nghi lắm, bà muốn biết bên trong cái bụng của con dâu vô sinh kia là thứ gì nên bà đã…
Bà Hoan nói muốn đi siêu âm vì dạo này hay đau bụng, bà muốn Hương đưa bà đi. Rồi thấy cơ hội thích hợp, bà chuốc thuố.c mê Hương, để Hương nằm xuống giường, chờ bác sĩ siêu âm vào. Bà không biết việc mình làm là đúng hay sai, bà chỉ rõ, bà muốn biết sự thật. Bác sĩ thấy Hương nằm im bất động, không muốn siêu âm, buộc bà phải kể hết câu chuyện cùng sự nghi ngờ của mình. Vị bác sĩ gật gù rồi…
- Một b.é tra.i. Trong bụng con dâu bà đang có một b.é tra.i.
Câu nói của bác sĩ làm bà Hoan chế.t ngất. Hương vô sinh mà lại có thai. Chuyện này là thế nào. Đợi Hương tỉnh lại, bà Hoan buộc Hương phải nói ra tất cả. Và sự thật đằng sau khiến bà còn cay đắng hơn.
Hương không hề vô sinh. Hương chỉ nói như vậy vì không muốn bỏ Phong. Phong bị bệnh nặng, buộc phải dùng hóa chất để chữa bệnh và sẽ không thể sinh con được bình thường. Hương phải thuyết phục mãi, Phong mới đồng ý làm thụ tinh nhân tạo. Không ngờ chỉ có một lần mà trời thương. Hương định nói ra tất cả rồi nhưng lại sợ bà Hoan không chịu nổi cú sốc sẽ mất đi người con trai yêu quý nên giấu diếm tất cả, nhận hết tội lỗi về mình. Hương định khi đứ.a tr.ẻ chào đời mới nói tất cả vậy mà…
Bà Hoan bật khóc, ôm chặt lấy Hương nói câu xin lỗi. Bà tự trách mình tại sao thời gian qua lại không nhìn thấy sự bất thường này, chỉ chăm chăm ghét bỏ Hương, giận Phong. Nhưng con cái bà, cũng có lỗi, tại sao chúng lại giấu diếm bà chuyện động trời như vậy. Bà đa.u đớ.n nhưng không phải vì thế mà bà bỏ cuộc, bà sẽ cùng con cái chiến đấu đến cùng với cuộc chiến bệnh tật này. Bà dìu Hương về, bà muốn những tháng ngày còn lại cuối cùng của con trai bà phải được sống trong hạnh phúc, vui vẻ.
Theo blogtamsu
Phát điên với bà chị dâu quái đản
Tôi vẫn thường lo ngại về thái độ của chị dâu với mẹ mình. Đối với tôi, chị ta còn có thái độ lườm nguýt không ưa. Mẹ tôi chân lấm tay bùn như vậy, hẳn chị ta sẽ co.i khin.h.
Tôi là con gái nông thôn nhưng may mắn được ăn học đàng hoàng nên có một công việc nhàn hạ, lương cao. Bố tôi mất từ nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con nên mẹ luôn dành tất cả cho tôi. Sau khi lấy chồng ở thành phố, tôi thỉnh thoảng mới về thăm mẹ vì công việc khá bận rộn.
Tôi đã có một con trai 6 tuổ.i và đang mang thai đứa con thứ hai. Ai cũng thường nghĩ cuộc sống sau khi lấy chồng nếu không thoải mái thì phần lớn cũng do quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Thế nhưng, đối với tôi, việc khó chịu nhất là sống cùng với gia đình anh chị chồng. Bố mẹ chồng tôi sống ở một căn nhà nhỏ riêng và để ngôi nhà 2 tầng cho vợ chồng tôi và anh chị ấy.
Khi mới về làm dâu, tôi đã thấy rõ chị dâu không ưa mình. Có khi tôi đi làm về muộn, chị nói bóng gió rằng tôi làm việc bất chính. Nhiều ngày nghỉ, tôi dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cho chồng mấy món quê tôi. Chị đi qua cửa nhà còn hay nguýt ngắn nguýt dài, nói món ăn quê mùa. Không muốn chấp nhặt nên tôi cố gắng làm như không nghe thấy gì.
Những tháng gần cuối chu kì mang thai, tôi thường xuyên mệt mỏi. (Ảnh minh họa).
Những tháng gần cuối chu kì mang thai, tôi thường xuyên mệt mỏi. Nhưng vì công ty nhiều việc, tôi vẫn chưa được nghỉ. Mẹ tôi bỏ việc đồng áng, nhà cửa ở quê, lặn lội lên thành phố để ở cùng tôi. Mẹ nói như vậy sẽ tiện chăm sóc tôi và cháu ngoại. Ban ngày, tôi đi làm chỉ có buổi tối tôi mới về ăn những món mẹ nấu, trò chuyện cùng mẹ.
Tôi vẫn thường lo ngại về thái độ của chị dâu với mẹ mình. Đối với tôi, chị ta còn có thái độ lườm nguýt không ưa. Mẹ tôi chân lấm tay bùn như vậy, hẳn chị ta sẽ co.i khin.h. Tôi có nói đến chuyện này nhưng mẹ tôi một mực muốn ở lại chăm sóc tôi, mặc kệ người ta nói gì.
Buổi trưa hôm ấy, sau khi ra khỏi nhà ăn công ty, tôi đau bụng bất thường. Tôi uống nước ấm và nghỉ ngơi nhưng cơn đau vẫn không dứt. Đồng nghiệp của tôi xin phép ban giám đốc rồi đưa tôi về. Cũng chính buổi trưa hôm ấy, tôi chứng kiến một cảnh tượng không bao giờ quên.
Đồng nghiệp mở cửa rồi dìu tôi vào nhà. Tại nhà bếp, tôi thấy tận mắt cảnh mẹ mình đang lóng ngóng bên cạnh nồi canh nóng đổ lênh láng trên mặt sàn. Tay mẹ đang dần chả.y má.u vì lượm nhặt những mảnh bát vỡ. Chị dâu tôi đứng gần đó, tay không ngừng chỉ trỏ và giục mẹ tôi làm nhanh lên. Chị ta còn liên tục quát mẹ tôi hậu đậu, vụng về.
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi ôm bụng đau đến đỡ mẹ dậy, thấy mẹ đang giàn giụa nước mắt. Chị dâu được thể, kể mẹ tôi cho cháu ngoại ăn không cẩn thận làm vỡ hết bát đĩa đắt tiề.n. Nhìn vẻ tội nghiệp không nói nên lời của mẹ, tôi ức quá giang tay tát chị ta.
Mẹ vội vàng cản tôi lại. Con trai tôi ngồi đó sợ quá nên òa khóc. Có lẽ do chị ta sợ tôi đang mang bầu nên không dám động đến. Sau khi dọa dẫm sẽ mách chuyện này với chồng chị ta và chồng tôi, chị ta bỏ về phòng, đóng cửa đầy giận dữ.
Tôi quên cả bụng đang đau mà chỉ thấy thương mẹ. Bao nhiêu năm trời, mẹ một mình nuôi tôi, khổ cực nhưng không bao giờ phải chịu nhục. Nay chỉ vì tôi và cháu ngoại mà mẹ nhẫn nhịn như thế, tôi thấy không thể để mẹ chịu uất ức được nữa.
Tối đó, con tôi gặng hỏi bà ngoại sao sáng nay mẹ và bác lại cãi nhau, sao bà ngoại lại khóc? Tôi thấy mẹ dỗ cháu đi ngủ sớm. Hôm sau, mẹ nói có việc gấp nên muốn về quê. Tôi cũng đoán là mẹ ngại chạm mặt chị dâu, lại không muốn tôi khó xử nên mới làm như vậy.
Tôi bàn với chồng xin phép bố mẹ ra ở riêng cho thoải mái. Tiề.n bạc có thể thiếu một chút nhưng tôi không muốn sống cảnh tù túng, bức xúc này. Hơn nữa, tôi muốn có không gian thoải mái lúc sinh đẻ.
Chồng tôi ban đầu còn lưỡng lự nhưng thấy tôi áp lực mang thai lại kỳ kèo quá nên anh nghe theo.
Khi tôi đẻ, mẹ tôi lại lên ở cùng vợ chồng tôi hơn một tháng. Ngày đầy tháng con, hai vợ chồng tôi làm mấy mâm cơm mời họ hàng hai bên đến chung vui. Vợ chồng chị ta đương nhiên có đến, nhưng thái độ thì vẫn khinh khỉnh. Đến chỗ tôi, chị ta giải thích, vì mẹ chồng bắt ép nên chị ta mới đến đây.
Tôi không hiểu chị ta có còn tình người hay không. Đã sai nhưng chị ta còn không biết hối lỗi, người làm em dâu như tôi đã phải rộng lượng với chị ta quá nhiều rồi. Tôi không biết sau này chị ta có thay đổi không chứ cứ như thế này thì về sau chẳng ai chịu được chị ta hết.
Theo T.H / Trí Thức Trẻ
Biết kiềm chế sự giận dữ và ghét bỏ chính là một biểu hiện của trưởng thành! Sự giận dỗi chỉ là biểu hiện của những kẻ mang tính cách trẻ con, ích kỉ. Đến một độ tuổ.i nào đó, sự giận dỗi ấy là thước đo để người ta đán.h giá bạn không biết cách ứng xử hợp lý trong xã hội. Đây là một quy tắc mà mẹ bắt tôi phải học! Mẹ hay mắng, nói chính xác...