Con dâu bắt lỗi mẹ chồng
Sau này lên chức ông bà, tôi cũng xác định rõ: khi con khôn lớn, lấy vợ gả chồng và sinh con sẽ sống cho mình, thăm cháu chứ không trông cháu.
Các hội nhóm Facebook đang chia sẻ chuyện cô con dâu trách móc mẹ chồng: “Chẳng có bà nội nào như thế!”.Vợ chồng cô nhờ mẹ chồng đã nghỉ hưu đến trông cháu để đi làm. Ở nhà, ngoài trông trẻ, mẹ chồng còn phải làm việc nhà. Một lần, con dâu xem camera thấy con đang khóc đòi bà trên giường nhưng bà nội xoay lưng, không quan tâm. Cô con dâu thương con, tức giận mách với chồng: “Chẳng có bà nội nào như thế!”.
Dù câu chuyện được đoán là xảy ra ở Trung Quốc, nhưng thu hút rất nhiều bình luận từ người sử dụng mạng xã hội Việt Nam.
Con dâu trách móc mẹ chồng chăm cháu khi xem hình ảnh qua camera
Chuyện nhờ ông bà trông cháu không phải vấn đề mới và luôn gây tranh cãi. Ăn theo câu chuyện trên, không ít bà mẹ bỉm sữa tranh thủ bình luận chê bai mẹ chồng, tố mẹ chồng không thương cháu, nuôi trẻ kém khoa học… Cũng có rất nhiều tài khoản Facebook phản ứng kịch liệt, cho rằng cô con dâu chụp mớ hình từ camera kia vô ơn. Họ lý giải, việc chăm một đ.ứa t.rẻ rất cực nhọc, quá sức với người t.uổi ông t.uổi bà. Người bà trong khuôn hình có thể đang bị bệnh, có thể quá mệt nên không thể đáp ứng nhu cầu đòi ẵm bồng của cháu và mới xoay lưng để nghỉ ngơi.
Trên thực tế, có rất nhiều đứa con đòi hỏi cha mẹ phải có trách nhiệm nuôi cháu và hay “bắt lỗi” cha mẹ. Một đồng nghiệp của tôi tới cơ quan bày tỏ nỗi ấm ức khi mẹ chồng không trông cháu để cô đi du lịch cùng đồng nghiệp, vì bà nói bà bận tham gia họp hội đồng hương.
Trong khi đó, mẹ chồng của cô đã ở cùng để chăm cháu từ lúc cô mới sinh cho đến khi bé vào t.uổi đi mẫu giáo. Chỉ vì một lần bà từ chối giữ con mà cô kết luận bà “ham chơi, chỉ nghĩ đến bản thân”.
Tôi nghĩ khác người đồng nghiệp, khi sinh con tôi đã xác định “con mình mình chăm”, ông bà giúp đỡ được chút nào thì biết ơn ông bà chút ấy. Ông bà từ chối giúp, dù với lý do gì đi nữa, con cái cũng chẳng có quyền trách móc.
Video đang HOT
Khi tôi mới lấy chồng, mẹ ruột tôi cũng nói thẳng: “Mẹ đã khổ hơn nửa đời rồi, giờ có t.uổi sức khỏe không được như xưa. Nếu con sinh nở mẹ chỉ phụ giúp chơi cùng, chứ không thể trông nom, chăm sóc cháu được. Vợ chồng tự tính toán và nuôi con cho tốt”.
Sinh 2 đứa con, tôi hoàn toàn không nhờ vả mẹ ruột chuyện con cái. Khi đứa đầu lòng ra đời, mẹ chồng chăm cháu cho tôi một năm rồi về quê, tôi gửi con đi học và tự lo liệu mọi việc. Nhờ bà được chừng ấy thời gian, tôi biết ơn bà nhiều lắm.
Đến khi tôi sinh đứa con thứ hai, mẹ chồng không phụ giúp ngày nào, khi bà nhớ cháu thì lên chơi với cháu. Tôi và chồng tuy vất vả, nhưng lại có cảm giác thoải mái vì không làm phiền ông bà, cũng không có xung đột thế hệ trong cách nuôi dạy con.
Chuyện của em họ tôi lại khác, cô ấy xích mích nặng nề với cha mẹ ruột về chuyện trông cháu. Em họ tôi lấy chồng sinh liên tiếp 2 đứa con và sống cùng cha mẹ ruột. Việc nuôi cháu do chú thím tôi đảm nhận đến khi bé nào cũng 4 t.uổi mới cho đi học mẫu giáo.
Đến khi em vỡ kế hoạch và sinh đứa con thứ 3 (lúc này vợ chồng em cũng đã ra riêng), chú thím tôi nhất quyết không nhận trông cháu nữa. Một phần vì ông bà đã già, sức khỏe đi xuống, không còn sung sức, phần nữa ông bà muốn con sống trách nhiệm hơn. 2 đứa cháu đầu, ông bà lụm cụm chăm lo hết mọi việc nên vợ chồng em tung tăng hệt vợ chồng son, không hề biết đến nỗi cơ cực của người nuôi con nhỏ.
Ông bà chỉ nên thăm và chơi với cháu khi ông bà muốn, không có nghĩa vụ phải chăm sóc, nuôi nấng chúng (ảnh minh họa)
Lúc đầu, em vùng vằng trách móc cha mẹ, nhờ mọi người tác động để chú thím tôi đổi ý. Tôi đã góp ý thẳng với em, việc chăm cháu trên tinh thần nhờ ông bà chứ đừng ép buộc ông bà.
Nếu cha mẹ đã từ chối thì vợ chồng phải chủ động sắp xếp, hoặc bỏ t.iền thuê người chăm con. Sau này, khi xoay xở nuôi con, em mới thấu hiểu được nỗi vất vả của cha mẹ, không còn trách móc nữa.
Tôi nghĩ, tới lúc chức ông bà, tôi cũng xác định rõ: khi con khôn lớn, lấy vợ gả chồng và sinh con, tôi sẽ sống cho mình. Tôi chỉ hỗ trợ chăm cháu vào ở thời điểm sau khi sinh, hoặc trường hợp đột xuất không có người trông, chứ tôi không nhận nuôi cháu theo kiểu “giao khoán”.
Tôi vừa cho con ăn xong thì bị chồng tát cháy má, may nhờ camera hàng xóm giải oan cho tôi
Tôi không ngờ chỉ vì không ưa nhau mà người ta có thể đặt điều, đổ oan cho người khác như thế.
Sau cưới hơn 1 năm thì chồng yêu cầu tôi ở nhà làm nội trợ. Thấy tôi không đồng ý, anh nói như ra lệnh: "Anh đi làm thừa t.iền để em sống thoải mái rồi. Việc của em là làm vợ thôi. Em ở nhà chăm sóc gia đình chồng là đủ rồi".
Vì chuyện ấy chúng tôi mâu thuẫn mất một thời gian, rồi cuối cùng tôi phải nhượng bộ khi sinh con đầu lòng. Từ ngày tôi ở nhà, mọi việc đều đến tay. Chồng đã cho giúp việc nghỉ vì anh nói có tôi rồi thuê người làm thật tốn t.iền.
Một, hai tháng đầu thì không sao nhưng những tháng sau này, tôi cảm nhận chồng đang coi mình như osin. Anh đòi hỏi khi về nhà, tôi phải nấu xong cơm tối rồi, nhà cửa cũng phải lau dọn sạch sẽ... Tôi vừa phải trông con nhỏ vừa lo toan những việc đó, nhiều hôm cơm canh bị muộn, cả chồng và mẹ chồng đều cằn nhằn.
Mẹ chồng còn hay "nói mát" tôi ăn bám, làm khổ con trai bà. Tôi ân hận vì đã quyết định nghỉ việc nhưng muốn đi làm lại thì chồng nhất định không cho.
Trưa hôm qua, tôi cho con ăn. Vì con đã ăn xong rồi và không xem TV nữa nên tôi mới chuyển sang bộ phim mình đang xem dở.
Khi con vui cười líu lo, bất ngờ chồng tôi về hằm hằm quát: "Tôi không về bất ngờ thì không nhìn rõ bộ mặt thật của cô. Thì ra bấy lâu nay cô ở nhà sung sướng còn để mẹ tôi vất vả làm việc nhà...".
Tôi chưa kịp hiểu sự tình gì thì chồng lao vào tát tôi cháy má. Con tôi hoảng sợ khóc ré lên, ôm chặt lấy chân tôi.
Khi tôi hỏi chồng nguyên do thì anh trợn mắt lớn tiếng: "Cô ra ngoài xem mẹ tôi đang phải làm gì? Thì ra bấy lâu nay mẹ tôi mới là osin, còn cô ngồi mát xem phim. Viện cớ trông con rồi bắt bà già 70 t.uổi làm thay mình à?".
Tôi đẩy chồng ra rồi vội vàng chạy ra sân xem mẹ chồng đang làm gì. Hóa ra bà đang xắn tay áo phơi đồ thật. Nhưng rõ ràng là chính tôi đã giặt giũ xong từ sáng và phơi hết lên rồi.
Tôi hỏi mẹ chồng: "Đồ con đã phơi rồi, mẹ làm gì vậy? Cơm nước con cũng đã nấu xong, con đang đợi mẹ lên cùng ăn cơm cơ mà".
Ảnh minh hoạ
Mẹ chồng không thèm nói gì với tôi, xong bà quay sang con trai bảo: "Con không ở nhà mà xem thái độ của nó với mẹ thế nào. Nó suốt ngày chỉ ôm con thôi. Mẹ không làm thì ai làm?".
Những lời mẹ chồng nói về tôi đều không đúng. Tôi uất ức lắm mà không biết phải làm thế nào. Đang bối rối thì tôi bỗng nhìn thấy chiếc camera an ninh nhà hàng xóm lắp ở trước cửa. Chiếc camera đó có thể theo dõi được một nửa sân nhà tôi.
Thế là tôi nói với chồng: "Nhà bác An có camera, anh có thể xem lại mà". Nghe thế mẹ chồng tôi chột dạ bảo: "Sự việc rõ rành rành. Cô còn định cãi già cãi non à?".
Thế nhưng tôi không nghe nữa mà chạy sang nhà hàng xóm nhờ xem lại camera. Lúc bấy giờ sự việc mới sáng tỏ. Mẹ chồng cố tình lôi đồ tôi đã giặt sạch xuống để ngâm nước lại, đợi con trai về thì bà cố tình làm như đang phải giặt giũ để anh ấy tức giận với tôi.
Lúc mọi chuyện vỡ lẽ, mẹ chồng ngượng chín mặt. Bà lấp liếm bằng cách nói tôi giặt bẩn nhưng chẳng ai tin bà nữa, mọi người ở trong xóm đều bênh vực tôi.
Lúc bấy giờ chồng tôi mới xuống nước xin lỗi vì nóng tính. Nhưng tôi uất ức quá sao mà chịu nổi. Tôi đã bắt xe về quê mẹ ngay sau đó. Đến giờ chồng gọi tôi cũng không nghe máy. Tôi cần thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình.
Mẹ chồng thủ thỉ 'Con phải bắt vợ ghi chép chứ tiêu hoang gì 30 triệu/tháng', tôi lập tức đưa ra 1 thứ khiến bà sượng trân Tôi không hiểu tại sao mẹ chồng suốt ngày cho rằng tôi tiêu xài hoang phí, không biết lo cho chồng con. Vợ chồng tôi ở riêng nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà đều có mẹ chồng tham gia. Hàng ngày bà tự ý sang nhà tôi mở tủ lạnh, tủ quần áo của tôi, mở ngăn kéo bàn trang điểm......