Con dâu bật khóc khi nghe lời ‘trăn trối’ của bố chồng
Con xin lỗi bố, con đã hiểu sai về bố. Chúng con xin lỗi vì không ở bên bố được…Những năm tháng qua, hẳn bố buồn lắm”.
Hải cưới Hùng từ những năm 20 tuổi. Sau khi cưới xong, vì cuộc sống ở Hà Nội vất vả, học hành không đến nơi đến chốn nên cô bàn với chồng vào Vũng Tàu mưu sinh. Khi đó, bố Hùng một mực phản đối.
Với ông, chỉ có mỗi Hùng là đứa con trai duy nhất. Mẹ Hùng mất sớm khi Hùng vừa lọt lòng, bao năm qua mình ông chăm sóc cho con trai. Nay nghe tới chuyện đi làm ăn xa, ông không hề hài lòng. Ông nói “Dù cuộc sống vất vả, nhưng bố không nhất trí với việc các con đi làm ăn xa”.
Nói rồi, ông lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, đưa 5 chỉ vàng cho hai vợ chồng Hải “Đây là số tiền tiết kiệm cả đời bố mẹ dành dụm. Nay bố trao lại để các con mở quán sá làm ăn. Như thế vừa đỡ vất vả, lại có cơ hội hương khói cho mẹ con”. Nghe thế, Hùng đồng ý còn Hải dù không vui nhưng cô không dám trái ý với chồng.
Tuy nhiên, vì thiếu kinh nghiệm lại không có đầu óc kinh doanh nên hơn 2 tháng kinh doanh dù đã cố gắng nhưng vợ chồng Hải vẫn thất bại. Không những không huề vốn mà còn thua lỗ. Bố chồng Hải thấy thế buồn lắm. Ông một mực động viên con cái, ông nói với vợ chồng Hải thế chấp sổ đỏ vay vốn, kiên trì làm ăn. Nhưng rồi, Hải vẫn cương quyết “lần này chúng con đi thật bố ạ”.
Nghĩ chị gái kinh doanh thành công, Hải cũng muốn đổi đời. Vì thế, sau khi thuyết phục được chồng, cô vội vã từ biệt bố chồng với lời hứa hẹn “chúng con sẽ sớm quay về”, “chúng con sẽ đón bố vào”.
Ngày con đi xa làm ăn, bố chồng Hải thắp nén nhang nói với vợ mà không cầm được nước mắt. Có cha mẹ nào muốn xa con, đặc biệt khi con ra đi với đôi bàn tay trắng ông sao tránh khỏi nỗi xót xa.
Hải nhờ chị gái hỗ trợ nên làm ăn ngày một khấm khá. Tuy nhiên, cô vẫn có sự hờn trách vì bố chồng thường xuyên gọi điện giục giã vợ chồng cô sớm lo chuyện sinh con nối dõi tông đường. Vì thế, cô né tránh không về quê ăn Tết. Phải hơn 5 năm sau đó, khi con được 2 tuổi, cô mới nghĩ tới chuyện về quê.
Ngày về thấy cháu, bố chồng Hải mừng rơi nước mắt. Nhìn ông ngày một già đi, râu tóc bạc phơ, Hải có chút chạnh lòng. Nhưng rồi cô thầm nhủ “Dù sao mỗi tháng mình cũng gửi về 2 triệu, mình ông chừng đó tiêu cũng thoải mái rồi”. Chưa kể, Hải còn phát hiện chồng cô thi thoảng vẫn giấu vợ gửi thêm, mua thuốc bổ để gửi về cho bố. Nghĩ tới những điều đó, cô đỡ giằn vặt.
Sau cái Tết đó, vợ chồng cô lại đi miết. Những cái tết dần qua đi, những mùa đông thêm lạnh lẽo khi bố chồng cô đang ngày một già đi. Mỗi lần ông gọi điện hỏi “Các con có về Tết không?”, cô lại gắt gỏng “Chúng con gửi quà và Tiền cho bố rồi. Con gửi biếu bố 5 triệu, bố thích gì cứ mua thoải má nhé! Năm nay xây nhà, vợ chồng con chưa về bố nhé”. Khi đó bố chồng cúp máy vội vàng, Hải cảm nhận bố chồng giận vợ chồng cô lắm.
Chồng Hải vì nhớ bố nên luôn miệng đòi vợ về quê. Hải thấy vậy liền can ngăn, không được vợ đồng ý anh liền nói “Bố già rồi. Mình phải thuê người giúp việc cho ông, hoặc gửi thêm tiền để ông còn ăn uống thêm chứ”.
Video đang HOT
Hải dù không hài lòng, nhưng cô vẫn phải gật đầu gửi thêm cho bố chồng tháng 4 triệu”. Cô thầm nhủ “Nhiều thế ông tiêu sao cho hết. Ông cũng chẳng thông cảm gì cho con trai, suốt ngày bắt bẻ này nọ hay ông đang cố tình vờ than vãn để con phải có trách nhiệm?”.
Hải ấm ức trong lòng nhưng vẫn không nói ra. Những cái Tết dần qua đi, vợ chồng cô luôn luôn vội vã. Có những năm đón bố chồng vào ăn Tết, vì mâu thuẫn quan điểm “về” hay “ở” mà có những cuộc cãi vã. Bố chồng vì thương nhớ con, muốn gần con nên không lúc nào nguôi ngoai.
Con xin lỗi bố, con đã hiểu sai về bố. Chúng con xin lỗi vì không ở bên bố được…Những năm tháng qua, hẳn bố buồn lắm (Ảnh minh họa).
20 năm trôi qua, chồng Hải luôn canh cánh nỗi niềm nhớ nhung cha già, nên anh quyết định phải về quê. Lần này chông Hải không cho vợ quyết định, anh bán nhà, bán đất đưa các con về trước. Hải thấy vậy, nên cũng bắt xe về ngay sau hôm đó. Cuộc sống của cô từ đây cũng có những thay đổi không ngờ.
Dù vui vì con cái sum vầy, nhưng bố chồng Hải sức khỏe ngày càng già yếu. Hải dần nhận thấy mình chưa làm trọn phận dâu con nên vô cùng áy náy. Cô tìm mọi cách bù đắp cho ông, nhưng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Một chiều, bố chồng Hải gọi con dâu, con trai vào nói có điều muốn các con biết. Ông cầm chiếc hộp gỗ năm xưa đựng 5 chỉ vàng đưa cho Hải. Ông nói “Bao năm tháng qua bố sống bằng tiền lương hưu. Số tiền các con gửi bố vẫn dành đây không tiêu đến một đồng, giờ các con hãy giữ lấy sau này con góp vào cho các cháu ăn học”.
Tới đây, chồng Hải bật khóc nức nở quỳ gối ôm cha mà khóc, còn cô không giấu nổi sự xót xa. Cô luôn miệng nói “Con xin lỗi bố, con đã hiểu sai về bố. Chúng con xin lỗi vì không ở bên bố được… Những năm tháng qua, hẳn bố buồn lắm. Con cứ nghĩ tiền là tất cả, gửi nhiều tiền là bù đắp được trách nhiệm…con nông nổi con sai rồi bố ơi”.
Lần đầu tiên trong đời, Hải cảm thấy tim đau tới như thế. Cô tự nhủ sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm để chăm sóc chu đáo cho ông những ngày cuối đời.
Theo Người đưa tin
Phút lâm chung, vợ chua chát nói câu khiến tôi rụng rời chân tay
Chuyện vợ trăn trối với tôi, như một cú sốc cực lớn khiến tôi rụng rời chân tay. Tôi không thể nào nghĩ chuyện này là thật, đến bây giờ tôi cũng không dám tin câu nói đó của vợ nữa...
Tôi cố gắng chăm sóc cô ấy thật tốt những ngày tháng cuối đời (ảnh minh họa)
Tôi lấy vợ được hơn chục năm nay. Gia đình đang vui vẻ, hạnh phúc bỗng dưng tin dữ vợ tôi mắc bệnh ung thứ mấy năm rồi sau lần đưa vợ đi cấp cứu, khiến cả tôi rụng rời chân tay. Chẳng ai cười nổi được một cái khi biết vợ bị bệnh. Vậy là nhà có bao nhiêu tiền cũng đổ vào chữa bệnh cho cô ấy hết. Nhưng dùng thuốc cũng chỉ để cầm cự cho vợ sống thêm năm nữa thôi.
Dù thương vợ bệnh tật, con nhỏ sắp phải rời xa mẹ trong nay mai, tôi cũng nhiều phen ngậm ngùi thương vợ con và cả chính mình nữa. Từ ngày vợ bệnh chuyện chăn gối của hai vợ chồng hạn chế đến mức tối thiểu, để đảm bảo sức khỏe tốt cho cô ấy. Là thằng đàn ông bị cấm vận chuyện ấy nên tôi rất khó chịu, nhiều khi muốn giải tỏa những nỗi thèm khát của mình, nhưng nghĩ đến vợ lại thôi. Tôi không muốn làm vợ mình buồn trong những ngày tháng cuối đời này.
Khi nghe tin bác sĩ nói vợ tôi chỉ sống thêm được khoảng 1 tháng nữa, tôi buồn biết bao nhiêu. Tôi có xin bác sĩ giấu chuyện này với vợ tôi, để cô ấy không bị suy sụp mà vui vẻ sống những ngày cuối đời. Tôi cố gắng làm tất cả mọi việc cô ấy yêu cầu, dù là vô lý hay không. Đơn giản tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ, được sống những ngày cuối đời tràn ngập tình yêu thương của bố con tôi.
Cuối cùng cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến, vợ tôi nằm trên giường bệnh yếu ớt cố gắng gượng nói từng câu trăn chối trước khi mất. Vợ nắm chặt tay tôi cười chua chát. Giọt nước mắt rơi trên đôi má gầy gò của cô ấy, khiến tôi xót xa hơn bao nhiêu.
- Anh này. Em xin lỗi vì đã không chăm sóc bố con anh được nữa. Nhưng...em không còn nhiều thời gian để sống, nhìn bố con anh nữa. Anh có thể thay em chăm sóc hai đứa được không?
- Tất nhiên là được chứ. Chúng là con anh mà, em yên tâm đi.
- Anh à....thằng...Thái (con thứ hai của vợ chồng tôi)...không phải là....con...anh...
- Cái gì? Em nói đùa anh ư? Đây không phải chuyện đùa đâu nhé. - Tôi nổi khùng lên với vợ.
- Em không còn nhiều thời gian để sống nữa, em muốn nói cho anh biết sự thật. Xin anh hãy nuôi và chăm sóc nó như con mình được không?
- Anh.... - Tôi ngần ngừ chưa biết trả lời sao khi đang rối bời trước sự thật này.
- Em xin lỗi, anh hãy giúp em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này được không? Nếu không em không thể nhắm mắt yên nghỉ được.
- Được rồi. Em yên tâm, anh hứa với em sẽ coi nó như con ruột của mình. Và chuyện này chỉ có mình anh biết, kể cả thằng Thái sẽ không bao giờ biết chuyện này.
- Cảm ơn anh, bây giờ em có thể ngắm mắt được rồi.
Thằng Thái...không phải...con anh (ảnh minh họa)
Nói xong vợ trút hơi thở cuối cùng mà ra đi mãi mãi trong thiết khóc lóc thẳm thiết của hai đứa con tôi. Chuyện vợ vừa trăn trối với tôi, như một cú sốc cực lớn khiến tôi rụng rời chân tay. Tôi không thể nào nghĩ chuyện này là thật, đến bây giờ tôi cũng không dám tin câu nói đó của vợ nữa...
Tôi không thể nào nghĩ cô ấy lấy tôi rồi, mà dám vụng trộm quan hệ với người đàn ông khác, để chính tôi lại phải nuôi đứa con của thằng cha đó. Sao vợ lại có thể như thế được, nếu như ngày hôm nay cô ấy không bệnh tật như thế này, có lẽ tôi sẽ mãi là kẻ bị lừa dối. Một bí mật đến phút lâm chung, cuối đời cô ấy mới dám thú nhận với tôi.
Sau ngày tang lễ vợ, tôi như người mất hồn lúc nào cũng ngồi nhà với chai rượu và điếu thuốc hút thâu đêm. Mọi người nhìn thấy vậy, tưởng tôi thương nhớ vợ quá hóa đau buồn nên khuyên nhủ các kiểu. Nhưng có ai biết rằng cùng với nỗi đau mất vợ là nỗi đau phản bội tôi phải gánh chịu đau.
Lúc nào tôi cũng cầm tấm ảnh của cô ấy mà cười nhạt bảo "sao em không mang bí mật ấy đi, sao em lại nói chuyện này với tôi. Có lẽ em không nói thì tôi sẽ thương nhớ em, và yêu thương thằng Thái hết cả phần của em nữa ấy".
Bây giờ sống cảnh gà trống nuôi con, tôi cảm nhận được sự cô đơn và nỗi ám ảnh vì câu nói "thằng Thái không phải con anh" luôn bủa vây trong tôi. Làm sao tôi có thể trở thành một ông bố tốt được đây, dù nhiều lúc rất muốn quên chuyện ấy đi và con Thái như con ruột của mình.
Theo blogtamsu