Con dao hai lưỡi của tình yêu
Thời gian có thể hàn gắn, đoàn tụ cho tình yêu nhưng đồng thời cũng tạo sự xa cách.
Tôi quen anh do một người bạn của anh và tôi giới thiệu, anh sinh năm 1979 còn tôi sinh năm 1983. Lần đầu gặp anh, tôi thật sự ấn tượng với một người con trai to cao, mặt buồn rười rượi chất chứa nhiều tâm sự.
Tôi choáng khi trong điện thoại anh nói nhiều mà gặp trực tiếp lại ít nói vậy, rồi chúng tôi đi uống nước và anh bắt đầu nói nhiều hơn.
Tôi đau vì để mất người mình yêu, người mình thương (Ảnh minh họa)
Anh là người đàn ông mạnh mẽ, hoài niệm với quá khứ đau buồn, vương vấn của mình, còn tôi một cô gái rất mạnh mẽ, cá tính, thông minh, khép kín tình yêu và có tuổi thơ đầy những kỷ niệm không vui về gia đình.
Tôi và anh có những điểm chung mà không ai có thể thấy nên chúng tôi dễ đồng cảm và chia sẻ những điều mà chưa bao giờ nói với ai. Cả hai thấy rất hợp và quyết định tìm hiểu để hướng tới hôn nhân.
Nhưng mọi việc không đơn giản, anh là người công giáo còn tôi là người bên lương đang làm trong cơ quan nhà nước. Rất nhiều người khuyên tôi nên thôi và cả gia đình tôi cũng vậy, tôi suy nghĩ rất nhiều không biết phải làm sao?
Video đang HOT
Anh đã âm thầm chuẩn bị nhiều thứ cho cuộc sống của chúng tôi còn tôi cứ nghĩ cả hai chắc chắn sẽ là vợ chồng nên ngây ngô để độ ngốc nghếch không biết rằng thời gian là con giao hai lưỡi. Nó có thể hàn gắn, đoàn tụ nhưng đồng thời cũng tạo sự xa cách.
Khoảng khắc đó đến cũng là lúc tôi được gia đình đồng ý, im lặng tạo sự bất ngờ cho anh như anh đã từng tạo cho tôi nhiều bất ngờ, nhưng anh đã làm tôi bất ngờ trước. Anh đã nhắn tin chia tay, còn tôi vì sự ngạo mạn, bướng bỉnh của mình cũng đồng ý điều này.
Một tuần trôi qua tôi nhận thấy tình yêu của mình dành cho anh rất lớn, tôi bỏ qua cái tôi của mình, tôi gọi điện anh không nghe máy, khi anh nghe thì say không nói được gì. Tôi nhắn tin mong rằng tôi vẫn có cơ hội, vẫn mong chờ từng ngày, từng ngày chúng tôi quay lại với nhau… Nhưng tất cả đều vô vọng.
Tôi đau vì để mất người mình yêu, người mình thương và vô tình đẩy anh vào lựa chọn vội vàng của cuộc đời.
Quá khứ của anh đầy nỗi buồn khổ, đau đớn, bất hạnh. Giờ tôi lại gieo cho anh tương lai mịt mù, tôi hy vọng và cố gắng lôi kéo anh từ bỏ chọn lựa đó, nhưng quy định của bên Công giáo không cho phép anh làm điều đó.
Từ nỗi đau của mình tôi nghĩ đến suy nghĩ và nỗi đau anh chịu đựng, tôi quyết định không làm phiền anh và cầu nguyện cho anh được hạnh phúc.
Thời gian trôi, tôi đã bắt đầu tập trung vào công việc và nghĩ mình sẽ vượt qua. Nhưng một hôm tình cờ thấy anh đi cùng vợ trái tim tôi lại đau nhói.
Tôi phải làm sao đây? Giờ tôi chỉ có anh, tất cả những người con trai đến với tôi, tôi đều có cảm giác họ đang quấy rầy mình. Tôi biết điều này không đúng nhưng tôi không làm được.
Tôi vô tâm và đã để thời gian lấy đi người tôi yêu và mong rằng nó sẽ chữa lành vết thương này.
Theo Khampha
Còn yêu nhau thì mình phải chia tay
Dù là khó khăn nhưng anh hãy nghe em "Còn yêu nhau thì mình phải chia tay anh nhé"!
Anh! Đông vê rôi anh nhớ mặc áo âm, nhớ dành ra vài giây quàng chiêc khăn em tặng đê em thây yên tâm rằng gió lạnh chẳng làm anh bị ôm.
Em xin lôi! Xin lôi vì ngày tháng qua đã đè nặng lên đôi vai anh quá nhiêu mêt mỏi. Sau bao sóng gió mình vân yêu nhau nhưng chỉ là yêu thôi mà chẳng bao giờ có cái kêt tôt đẹp cho tình yêu cả. Vì thê dù là đau đớn, dù là khó khăn nhưng anh hãy nghe em, "Còn yêu nhau thì mình phải chia tay anh nhé"!
Chúng ta yêu nhau nhưng chẳng thê chung đường (Ảnh minh họa)
Thời gian mình yêu nhau chưa đủ lâu nhưng cũng đủ coi nhau là tât cả. Lúc nào em cũng dằn vặt vê ý nghĩ "mình chỉ yêu thôi không cưới được". Chúng mình cũng trải qua bao nhiêu cuôc hẹn hò giông bao cặp tình nhân khác nhưng tuyêt nhiên hai đứa chưa từng có môt lời hứa...đơn giản vì hai đứa chẳng bao giờ dám nghĩ đên chuyên tương lai.
Anh lo lắng điêu gì em biêt, nhưng em cứ nín lặng chỉ đê giữ anh bên mình lâu nhât có thê mà thôi. Ích kỷ ư? Có thê, nhưng ai yêu mà không ích kỷ. Em chẳng làm gì sai khi đên bên anh cả, chỉ là cái quá khứ của em chẳng được đẹp như gia đình anh mong muôn nên mình chẳng thê nào mơ ước vê ngày sau.
Anh là trai chưa vợ, con môt gia đình tri thức, anh có chút địa vị trong xã hôi... Em biêt, anh biêt, ai ai cũng biêt. Nhưng có khập khiêng quá không khi đem so sánh với em - gái nạ dòng và có con riêng. Như vây thì đã sao? Anh trả lời đi, em có lôi gì?
Những cay đắng trong cuôc đời em đâu phải em muôn, và cái quá khứ kia đâu phải quá sức không thê vượt qua? Vây sao anh cứ đê thời gian trôi, đê tình cảm trở nên nhạt nhòa mà không cho chúng ta môt cái kêt?
Anh đã 29 và em cũng 26 tuôi rôi anh nhớ không? Đừng kéo dài mọi thứ trong vô vọng nữa. Em đã bât châp tât cả mọi thứ đê yêu anh, kê cả cái nhìn miêt thị của người đời rằng "Em đang lừa anh". Còn anh đón nhân tât cả mà chẳng lỡ hi sinh điêu gì... Vây giữa hai ta ai tham lam, ai ích kỷ hơn ai?
Anh à! Mình chia tay nhau thôi. Lại phải nói câu xin lôi nhưng em không muôn cô gắng nữa, bởi người sát cánh bên em đâu có muôn cùng em cô gắng. Anh đâu có muôn tìm môt người vợ hêt lòng vì anh, anh chỉ muôn tìm môt người đàn bà có quá khứ trong sạch, có địa vị, có tiên làm vợ mà thôi. Vây thì buông tay em đi nhé! Nôi đau ây mình em mang thôi, còn anh cứ bước đi theo con đường mà anh đã chọn.
Chúng ta yêu nhau nhưng chẳng thê chung đường. Em không trách anh mà chỉ là em học cách châp nhân rằng người em yêu chẳng đủ mạnh mẽ đê đâu tranh vì tình yêu hoặc là tình yêu nơi anh chưa đủ lớn!
Cho đên giây phút này, dù lý do có là gì thì anh à mình cũng chia tay anh nhé. Hãy buông tay em và nắm chặt môt bàn tay khác. Em sẽ đứng ở phía sau, không khóc đâu mà nhìn anh hạnh phúc.
Cười lên anh nhé, hãy vui cả niêm vui của em nữa, hãy sông tôt, sông cả cho em nữa. Còn em, em sẽ quay vê với cuôc sông của em. Chẳng cô gắng cùng ai đó viêt lên câu chuyên cô tích làm gì nữa.
À phải rôi! Hạnh phúc đôi khi chỉ là bằng lòng với những gì mình có phải không anh?
Theo Khampha
Anh chia tay thật phũ phàng Anh đã cho em thêm một cơ hội để hiểu rằng: em dại quá! Nếu chúng mình cãi nhau thật nhiều, nếu anh giận dỗi và chê trách em thì chia tay... em chấp nhận. Em sẽ đón nó nhẹ nhàng hơn, giống như việc người ta đã chuẩn bị tâm lí trước cho một sự chẳng thể nào thay đổi. Nhưng mình...