Con chết, chồng vẫn nhẫn tâm cạy tủ lấy tiền mua vàng và hành động không thể tin của người vợ 10 năm cam chịu
Tối tăm mặt mũi, gã chị biết hét lên rồi thả tay khỏi những đồng tiền xương máu của chị. Chị nhặt nó lên, nhìn gã rúm ró trong góc nhà chẳng chút xót thương.
Chị lấy gã làm chồng là vì bố mẹ chị ép buộc. Chị từ nhỏ đã là người con gái ngoan ngoãn, chuyện gì cũng vâng lời, nghe theo bố mẹ, đến chuyện nhân duyên cũng do bố mẹ sắp xếp cho luôn. Gã, con nhà giàu, trước mặt bố mẹ chị thì tử tế nhưng sau lưng thì lấc láo lắm. Chị biết, chị nói nhưng bố mẹ chị chẳng tin. Nghĩ rằng do chị không muốn lấy gã nên mới bịa ra chuyện này. Cũng do gã đóng kịch khéo lắm cơ. Chị biết số phận, có tránh cũng không được.
Hôn lễ của chị và gã được tổ chức long trọng lắm. Ai đến cũng tấm tắc khen chị tốt số, lấy được chồng giàu có. Chị nghe cũng chỉ biết thầm hy vọng ông trời sẽ thương xót chị. Nhưng…
Chị về làm dâu nhà gã mà ngay ngày đầu tiên đã chịu không biết bao nhiêu đòn roi vì sự vũ phu, gia trưởng của gã. Nhà chồng gã lại chẳng ai can thiệp, cứ để mặc cho gã muốn làm gì thì làm vì họ đã hoàn toàn bất lực trước sự ngang bướng của gã rồi. Chẳng phải bố gã cũng vì sự buồn phiền mà qua đời sớm. Mẹ gã cũng ốm đau luôn, giờ đang ở với em gái gã. Nên một mình gã tha hồ tung hoành. Chị đêm nào cũng rơi nước mắt vì tủi phận.
Chị nhẫn nhịn cũng là vì con, giờ con không còn, chị chẳng thiết tha gì nữa. (Ảnh minh họa)
Rồi chị mang thai, chị cứ tưởng rằng đứa con này sẽ tiếp thêm động lực cho chị và làm cho gã thay đổi tính cách. Ai ngờ được đâu. Bất cần biết chị có thai hay không, gã vẫn phũ phàng với chị như thường. Gã giống như một kẻ đánh vợ quen tay, một ngày không đánh không chịu được vậy. Chị sức yếu, không thể chống lại, chỉ biết oằn mình trước những trận đòn của gã. Chị đã muốn buông tay nhưng cứ nghĩ đến cảnh con sinh ra không có bố, chị lại thấy xót xa rồi gắng gượng. Cũng đến ngày con chị chào đời.
Nhìn con khỏe mạnh, chị mừng rơi nước mắt. Chị lúc này chỉ cầu mong mình có đủ sức khỏe để nuôi dưỡng con khôn lớn. Thấy gã cưng nựng con, chị tưởng gã đã bắt đầu thay đổi. Nhưng được một thời gian gã giúp chị chăm con rồi lại đâu vào đấy.
Gã tiếp tục lao vào những cuộc rượu chè, cờ bạc, tài sản trong nhà lũ lượt đội nón ra đi. Số tài sản mà bố mẹ cho gã cũng chẳng đủ cho gã ăn chơi, bao nhậu. Chị thân gái yếu ớt, vẫn phải nai lưng ra kiếm từng đồng để rau cháo nuôi con. Tệ hơn, gã không chỉ rượu chè, gã còn cặp bồ nữa. Ả bồ của gã, chị biết rõ, chị chẳng đánh ghen vì trong lòng chị, gã đã chẳng còn tồn tại từ lâu rồi. Nhưng chị vẫn muốn níu kéo để con chị được nhìn thấy bố, gọi bố hàng ngày. Chị không ngờ, đây chính là quyết định sai lầm nhất cuộc đời của chị. 10 năm trời chị cam chịu sống thân trâu ngựa…
Video đang HOT
Tức nước vỡ bờ, chị cam chịu 10 năm qua là quá đủ rồi. (Ảnh minh họa)
Con chị bệnh nặng. Những gì chị có, chị dồn hết cả vào chữa bệnh cho con. Nhưng ông trời bạc với chị quá, lời kêu cứu của chị chẳng đến tai ông, đứa con bé bỏng của chị vẫn rời bỏ chị mà đi. Ôm con về nhà, chị đứt từng đoạn ruột. Mọi người đến chia buồn đông lắm mà gã vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cho đến khi mọi người tản ra giúp chị lo hậu sự cho con trai thì gã mới mò về. Gã nhìn con chẳng rơi 1 giọt nước mắt. Lẳng lặng vào buồng cạy tủ lấy đi số tiền mà chị dành để mua quan tài cho con.
- Anh không có quyền động vào nó. – Chị hét lên
- Cô là cái thá gì mà dám cấm đoán tôi. Tôi phải lấy nó để mua chiếc vòng vàng tặng sinh nhật cho người yêu tôi. – Gã quát lên với chị
- Vòng vàng ư? Anh không biết đó là số tiền dùng để mua quan tài cho con anh hay sao? – Chị cười nhạt
- Quan tài cái gì chứ? Cô quấn chiếu cho nó cũng được. Việc của tôi quan trọng hơn. Con chết thì đẻ con khác. Hay là cô không đẻ được nữa.
Chị không ngờ chị lại có một người chồng tán tận lương tâm đến như vậy. Con là con ruột của gã mà gã lại thốt lên những lời độc địa đến như vậy. Gã lôi tiền ra khỏi tủ, chị cũng nhào tới, giằng co với gã. Gã xô ngã chị, chị tay vào mặt chị:
- Đồ đàn bà thối tha, cô muốn chết à mà dám cản tôi.
Tức nước vỡ bờ, chị cam chịu 10 năm qua là quá đủ rồi. Chị nhẫn nhịn cũng là vì con, giờ con không còn, chị chẳng thiết tha gì nữa. Chị vớ lấy cây gậy lao về phía gã, đánh liên hồi vào người gã. Tối tăm mặt mũi, gã chị biết hét lên rồi thả tay khỏi những đồng tiền xương máu của chị. Chị nhặt nó lên, nhìn gã rúm ró trong góc nhà chẳng chút xót thương. Chị đến bên con, vuốt tay vào đôi má đã lạnh của con. Khuôn mặt lạnh đáng yêu của nó như đang mỉm cười với chị. Chị ôm con bước ra khỏi nhà, bên ngoài, trời tối đen như mực.
Theo blogtamsu
Tôi rơi vào đường cùng vì cú lừa nhẫn tâm của gã trai họ 'Sở'
Những ngày giáp Tết, tôi nhớ mẹ và bà ngoại quay quắt, nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để đưa con gái tôi về quê. Tôi sợ, mẹ tôi sẽ sốc, người đời sẽ dị nghị cho rằng tôi là đứa không chồng mà chửa.
Tôi không dám về quê ăn Tết vì sợ mẹ tôi sẽ sốc (Ảnh minh họa).
Tôi tên H, năm nay 22 tuổi, quê ở Thái Bình. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông, khi tôi tròn 2 tuổi, cha bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà khác. Năm tôi lên 10 tuổi, tôi và mẹ chuyển về sống cùng bà ngoại đã ngoài 70 tuổi.
Căn nhà trống vắng, chỉ có 3 người đàn bà với nhau, tôi cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng. Hằng đêm, khi tỉnh giấc, tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc thầm. Những khi đó, tôi không biết làm gì là ôm lấy mẹ, tôi chỉ muốn mẹ biết rằng, tôi hiểu được những gì mẹ phải trải qua.
Ngày tốt nghiệp cấp 3, tôi xin mẹ theo bạn bè ra Hà Nội tìm việc làm thêm. Mới đầu, mẹ không đồng ý vì sợ thân con gái xa quê vất vả, nhưng rồi khi tôi năn nỉ mẹ mới thay đổi quyết định. Chân ướt chân ráo ra thành phố, tôi gặp không ít khó khăn. Để có tiền trang trải cuộc sống, tôi nhận rửa bát thuê, dọn dẹp nhà cửa cho người ta với đồng lương bèo bọt, mỗi tháng chưa đến 1 triệu đồng.
Cũng may tôi gặp được những người bạn tốt, họ cho tôi ở cùng mà không lấy tiền. Rồi tôi gặp T. một chàng trai Hà Nội, anh làm quản lý cho một dự án xây dựng gần chỗ tôi thuê trọ. Thấy tôi đáng thương, nghe chuyện gia đình tôi, anh ngỏ ý làm chỗ dựa cho tôi. Hàng ngày, sau mỗi giờ làm T. đều ghé qua đưa tôi đi ăn tối.
Thời gian trôi đi, tôi- cô gái quê ngây thơ non nớt, dần phải lòng gã trai Hà Thành vốn nhiều kinh nghiệm sống. T. không chỉ khéo ăn khéo nói, anh ta còn rất được lòng mấy chị em đồng hương cùng quê với tôi.
Bởi yêu, tôi đã trao cho anh ta "cái ngàn vàng" của người con gái. Tôi mù quáng bỏ qua lời can ngăn của bạn bè, chuyển ra ngoài thuê nhà ở với T. Dù T. thường xuyên đi sớm về muộn, nhưng anh ta luôn chu đáo khi cho tôi tiền để trang trải cuộc sống, gửi về quê. Anh ta cũng hứa hẹn với tôi sẽ cho tôi một gia đình, chỉ cần tôi ngoan ngoãn chiều lòng anh ta.
Cứ thế, tôi từ một cô gái quê trổ mã, xinh đẹp không kém gì những cô tiểu thư Hà Nội. Nhưng điều đó chẳng được bao lâu, khi một ngày có một người phụ nữ mập ú, dẫn theo mấy người đàn ông xăm trổ đầy mình, chị ta không nói không rằng cho tôi một cái tát đau điếng.
"Chị tìm hiểu rõ về em rồi, tới thời điểm này, em không phải là con bồ duy nhất của chồng chị. Tuy nhiên, chị vẫn phải giữ bố cho con chị, nên em mau biến khỏi đây. Chị cho em hai ngày, nếu em vẫn ở đây, đừng trách chị tàn nhẫn. Đàn bà với nhau, em hiểu ý chị chứ", người đàn bà đó nhìn tôi vẻ mặt giận giữ.
Sau hôm bị đánh ghen, tôi hiểu, tôi không thể ở lại đó được lâu, nên vội vàng chuyển đi nơi khác. Rồi tôi phát hiện mình có thai, đôi lần tôi gọi điện cho T. nhưng anh ta không nghe máy. Tôi phân vân liệu tôi có nên giữ đứa trẻ đó, trong giây phút hoang mang nhất cuộc đời, tôi quyết định làm mẹ đơn thân.
Khó khăn, không có tiền nuôi con, nên trước khi quyết định sinh bé, tôi đã chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình lên một nhóm tâm sự dành riêng cho những bà mẹ đơn thân. Tôi nói ra tất cả những suy nghĩ của mình về những gì đã trải qua. Tôi không ngờ câu chuyện của tôi lại nhận được sự quan tâm của những chị em khác.
Họ quyên góp quần áo, sữa, ...có người cho tôi tiền để tôi chăm con, có người nhận tôi làm cộng tác viên bán hàng online để tôi có thêm thu nhập. Hiện tại, con gái tôi đã được hơn 1 tuổi, tôi cũng đã có một công việc tạm ổn định để nuôi con nhỏ.
Những ngày giáp Tết, tôi nhớ mẹ và bà ngoại quay quắt, nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để đưa con gái tôi về quê. Tôi sợ, mẹ tôi sẽ sốc, tôi sợ người đời sẽ dị nghị cho rằng tôi là đứa không chồng mà chửa?. Giờ tôi phải làm sao đây, liệu tôi có nên bước qua định kiến để một lần về ăn Tết ở quê hương?
Theo Nguoiduatin
Sắp Tết mà chủ lại nợ lương, cô gái quyết định bán trinh lấy tiền về quê ai ngờ Đường cùng không còn cách nào khác Thúy đành phải bán trinh cho con trai ông chủ để lấy số tiền kia. Khi cô vừa gật đầu thì hắn ta lao vội tới xé toạc cái áo trên người cô ra, Thúy nhắm nghiền mắt co rúm người lại... Hóa ra là cô thật à... Khi nãy tôi còn cứ ngỡ là cô...