Con bò già hấp hối mãi không tắt thở, ông chủ định sáng dậy sẽ giế.t nó làm thịt
Vừa nói ông lão vừa mệt quá ngủ thiếp đi ngay ngoài chuồng bò luôn. Ngờ đâu, đêm đó ông nằm mơ thấy chú bò rơi nước mắt đứng trước mặt mình: “Ông chủ, hãy cứu lấy con tôi. Cứu con tôi với.”
(Ảnh minh họa)
Từ nhỏ, ông đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được các ni cô trong chùa nhận về nuôi. Đến khi tròn 13 tuổ.i, ông phải bỏ ra ngoài tự lập để nhường chỗ lại cho những đứ.a tr.ẻ bất hạnh khác như ông.
Đến nay, ông đã gần 60 tuổ.i nhưng vẫn không có vợ con gì, hằng ngày ông chỉ trò chuyện với chú bò già mà ông đã nuôi từ gần 20 năm trời. Mặc dù không có người thân nào bên cạnh, nhưng ông lão không cảm thấy cô đơn vì bên cạnh luôn có 1 chú bò vừa cùng làm việc vừa có thể bầu bạn tâm sự.
Cho đến tháng trước, bỗng nhiên chú bò lăn ra ốm. Có thể vì nó quá già và yếu nên không thể tiếp tục làm việc được nữa. Đã 3 ngày, chú bò không ăn không uống khiến ông lão vô cùng lo lắng.
Tối đó, ông lão lại mang thức ăn ra chuồng bò, ông thủ thỉ:
-Mày chịu khó ăn đi, ăn để còn sống khỏe mạnh chứ, mày định để lão già này lại 1 mình sao??
Lúc đó, ông lão ngạc nhiên khi nhìn thấy trong mắt chú bò đã ngân ngấn nước:
-Có phải mày thực sự quá mệt mỏi rồi không?? Hay là mày muốn tao giải thoát cho mày??
Nghĩ vậy, ông lão vuốt ve chú bò của mình rồi cũng nghẹn ngào nói:
-Tao phải làm gì với mày bây giờ??
Đúng lúc đó, người hàng xóm chuyên bán thịt đi vào, thấy tình cảnh đó, ông ta nói:
-Ôi dào, lại tâm sự với con bò à?? Đã 3 ngày rồi nó vẫn chưa chế.t sao??
Ông lão lắc đầu:
-Nó kiên cường lắm.
Người kia liền tiến đến sờ sờ vào người chú bò rồi nói lớn:
Video đang HOT
-Tình hình này chả trụ được bao lâu nữa đâu, đã hấp hối tận mấy ngày rồi, cũng lì lợm đấy chứ. Ông có muốn bán được giá thì để tôi giế.t nó lúc còn đang thở, chứ lỡ nó chế.t rồi thì không ai mua đâu đấy.
Thấy ông lão không nói gì, người kia liền vỗ vai ông:
-Tôi trông ông gầy guộc xanh xao thế này, bán đi kiế.m tiề.n mua ít thuố.c bổ hay ông định chế.t theo con bò?? Đúng là..
Ông lão suy nghĩ 1 lúc rồi gật đầu:
-Thôi thì để qua đêm nay tôi xem thế nào, tôi cũng muốn cho nó ra đi thanh thản.
Người kia chép miệng rồi bỏ đi.
Ông lão lại ôm ấp chú bò rồi nói:
-Có lẽ ngày mai tao phải giế.t thịt mày thôi, mày cũng không còn sức nữa phải không??
Vừa nói ông lão vừa mệt quá ngủ thiếp đi ngay ngoài chuồng bò luôn. Ngờ đâu, đêm đó ông nằm mơ thấy chú bò rơi nước mắt đứng trước mặt mình:
-Ông chủ, hãy cứu lấy con tôi. Cứu con tôi với.
Ông lão trợn mắt ngạc nhiên nhìn xuống bụng chú bò thì thấy nó to 1 cách lạ kỳ, ông vội vàng nói:
-Không lẽ mày đang mang thai ư??
Chú bò gật đầu rồi dần dần biến mất. Lúc đó, ông lão mới giật mình choàng tỉnh dậy. Ông nhìn chằm chằm vào chú bò, thấy nó vẫn mở mắt và từ hốc mắt nó vẫn chảy ra những giọt nước mắt. Ông ôm chầm lấy nó và nói:
-Xin lỗi, tao vô tâm quá, tao nhất định sẽ giúp mày hoàn thành tâm nguyện.
Nói rồi, ngay trong đêm ông vội vã chạy đi tìm bác sĩ thú y và nói rằng:
-Tôi nghĩ chú bò già của tôi đang có chửa, trước khi nó tắt thở, anh có thể giúp chú bò nhỏ chào đời khỏe mạnh, an toàn được không??
Người bác sĩ nghe thấy câu chuyện xúc động của ông thì cũng hớt hải chạy đến để cấp cứu cho chú bò. Lúc đó, chú bò đã đuối sức dần, nhưng ông lão cứ ôm lấy chú vuốt ve động viên:
-Mày giỏi lắm, mày là 1 người mẹ can đảm, đừng sợ.
Trong khi đó vị bác sĩ làm phẫu thuật m.ổ bụn.g chú bò và quả thực khi nhìn thấy chú bò nhỏ bên trong thì cả bác sĩ và ông lão đều nhìn nhau rưng rưng nước mắt.
Sau khi “đứa con” được chào đời thì chú bò mẹ chúi mũi sát vào con mình rồi ngất lịm dần đi, nhưng ông lão mỉm cười chua chát nói:
-Cuối cùng mày cũng được ra đi thanh thản rồi. Đúng là tình mẫu tử luôn vô cùng thiêng liêng. Đến con vật còn biết yêu thương con mình như vậy, huống hồ là con người.
Nghĩ đến chú bò, ông lại không ngừng cảm thấy chua chát “Vậy mà, có những người mẹ sinh con ra rồi lại nỡ lòng đem vứt đi, tại sao vậy??”
Theo Blogtamsu
Chị gái nuôi em 18 năm, em trai thành ông chủ, kết hôn không mời chị, trưởng thôn giận dữ nói ra thân phận của anh
Tại một ngôi làng nhỏ có hơn 20 gia đình sinh sống. Hầu như mọi nhà đều ở trong hoàn cảnh nghèo khó, nhưng nghèo nhất phải kể đến nhà của Minh Cường. Minh Cường chưa từng nhìn thấy mặt cha mẹ, cậu được chị gái nuôi ăn học cho đến lúc trưởng thành. Mặc dù gia đình nghèo khổ nhưng chị gái Minh Thúy luôn nhường em trai những món đồ tốt nhất, cho em được đến trường.
Rồi khi Minh Cường lớn hơn một chút, để kiế.m tiề.n lo ăn học cho em, Thúy đã theo người trong thôn ra thị trấn làm công để gửi tiề.n về nuôi em. Cô muốn em trai đi học, lớn lên làm người có văn hóa thì mới có tương lai tốt.
Cứ như vậy, Thúy đã một mình nuôi em khôn lớn. Tốt nghiệp trung học phổ thông, kết quả học tập tốt, tuy nhiên Minh Cường lại không nói gì với chị mà dừng học để đi làm công kiế.m tiề.n. Khi biết sự thật, Minh Thúy rất giận dữ, cô bảo Minh Cường quay về học tiếp.
Thế nhưng Minh Cường đã cương quyết nói với chị: "Chị bảo em học nữa để làm gì, quay lại chỉ để người khác chê cười. Vì chị vất vả nuôi em đi học nên em cũng không dám chểnh mảng mà học hành chăm chỉ. Nhưng vì em không có tiề.n nên bạn bè cười chê. Chị không hiểu cảm nhận của em chút nào cả. Thôi chị không phải nói nữa, em không về đâu".
Nói xong, cậu cúp điện thoại khiến Minh Thúy thẫn thờ. Cô nghĩ, tới bây giờ cô mới biết em trai mình lại nghĩ như vậy.
5 năm trôi qua, Minh Cường đã trở về làng, đây là lần đầu tiên cậu quay về ngôi làng nghèo nhưng lại trông thật khác. Cậu ngồi xe hơi và có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Nhìn Minh Cường như vậy, trong tâm mọi người đều biết, nếu chỉ đi làm công ăn lương thì dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể trở thành ông chủ giàu có như vậy được. Tuy nhiên, trong quá trình làm công cho người ta, một lần cậu đã mạo hiểm cứu mạng ông chủ thoát khỏi cái chế.t. Chính vì điều này, ông chủ đã cảm kích cậu, hơn nữa ông cũng không có con cái nên đã nhận cậu làm con nuôi. Năm trước ông chủ bị bệnh qua đời, tất cả gia tài đều do cậu thừa kế và thế là cậu trở thành ông chủ trẻ giàu có.
Lần này về quê cũ, Minh Cường tỏ rõ khí thế ngút trời, mua rất nhiều lễ vật để tặng bạn học cũ. Cậu muốn nói với các bạn rằng, giờ đây Minh Cường không còn là thằng nghèo kiết xác như xưa nữa.
Thấy vậy, trưởng thôn cũng phải thốt lên: "Bây giờ, cháu thật lợi hại, chắc hẳn phải cảm ơn Minh Thúy rồi. Ngươi biết không, Minh Thúy thực sự ..." Lời chưa nói hết, Minh Thúy đã vội ngăn lại: "Trưởng thôn..."
Minh Cường lại nói: "Công lao của chị ư? Ha ha, chị ngoài việc để cháu bị cười nhạo ra thì không có gì hết".
Nghe vậy, trưởng thôn rít lên: "Ngươi...", nhưng rồi ông nhìn Minh Thúy một chút và không nói thêm lời nào nữa.
Rồi Minh Cường trực tiếp xây cho chị một ngôi nhà lớn đẹp đến mức khiến nhiều người trong thôn ao ước. Sau khi xây xong, cậu cậu nói với chị gái: "Cha mẹ để lại nhà tranh rách nát, giờ sửa lại, căn nhà này dành cho chị ở. Em cũng không tranh với chị. Đây là 170 triệu đồng trả lại tiề.n nuôi ăn học cho chị". Nói xong Minh Cường liền rời đi. Cậu để lại chị một mình sống ở căn nhà đó.
Kể từ đó, hai người trở thành xa lạ, Minh Cường không còn quan tâm đến chị gái nữa, còn Minh Thúy thì không dám tìm gặp em. Mọi người đều nhìn thấy nhưng không ai dám nói, chỉ trách Minh Cường giờ là ông chủ trẻ giàu có.
Thế rồi, Minh Cường lại trở về quê lần nữa. Cậu dẫn theo người vợ mới kết hôn về quê gia mắt họ hàng và bạn bè. Mặc dù đã tổ chức tiệc cưới ở thành thị rồi nhưng lần này cậu lại muốn tổ chức lại lần nữa. Tuy nhiên, người duy nhất Minh Cường không mời lại chính là chị gái Minh Thúy.
Trong ngày hôn lễ, trưởng thôn nhìn quanh không thấy Minh Thúy đâu nên đã hỏi Minh Cường: "Chị gái cháu đâu, sao vẫn chưa tới?"
Minh Cường trả lời: "Cháu không mời chị tới".
Trưởng thôn giận dữ nói: "Cô ấy là chị ngươi đó".
Nghe thấy Trưởng thôn nói vậy, vợ Minh Cường thốt lên: "Sao cơ? Anh còn có chị gái nữa à? Anh Cường, sao anh nói mình chỉ là cô nhi lẻ loi. Chị gái anh sao rồi?"
Không ngờ, Minh Cường lạnh lùng đáp: "Không có gì, anh không có người chị này".
"Ngươi... ngươi... ngươi đúng là một người không có lương tâm. Ngày hôm nay... ngày hôm nay ta sẽ thay Minh Thúy dạy ngươi bài học". Trưởng thôn tỏ vẻ rất giận dữ nói. Bỗng từ đằng xa có tiếng Minh Thúy vọng đến: "Trưởng thôn! Đừng".
Trưởng thôn nói: "Minh Thúy à, cháu xem, cháu đã nuôi một kẻ lòng lang dạ sói vô lương tâm rồi. Biết thế này sớm không nên nhặt nó về nuôi. Không được, ta là không nín được, chuyện này, ta phải nói cho cái thằng vô lương tâm này biết".
Lúc này, Minh thúy muốn ngăn cũng không ngăn được.
Trưởng thôn nhìn chằm chằm Minh Cường vừa nói vừa đấ.m vào ngực mình: "Ngươi nói cũng không sai, ngươi xác thực là cô nhi lẻ loi một thân một mình. Minh Thúy không phải chị gái ruột của ngươi. Ban đầu, người trong thôn thấy ngươi được bọc trong mảnh vải rách bỏ đầu làng, mọi người thương cảm nhưng vì quá nghèo nên không ai nhặt lên. Còn Minh Thúy hiểu được cảm thụ của một cô nhi nên đã ôm ngươi vào lòng. Lúc đó Minh Thúy mới 12 tuổ.i. Khi Minh Thúy ôm ngươi vào lòng, thật kỳ lạ là ngươi lập tức nín ngay nên đã đem về nuôi dưỡng, nhường cho ngươi được đi học.
Cuộc sống nghèo khổ và khó khăn, nhưng Minh Thúy chưa từng than vãn, hơn nữa còn nói: "Cậu bé này là cô nhi, cháu cũng là cô nhi, khi ở bên nhau thì không còn là cô nhi nữa". Minh Thúy đã nhất quyết nuôi để ngươi có thành tựu như bây giờ. Ngươi cho là ngươi ra ngoài làm việc mới có thành tựu như thế sao? Đó là Minh Thúy đã bắc chiếc cầu làm người cho ngươi. Không ngờ giờ đây ngươi lại trở thành người không có lương tâm như thế. Ngươi còn là một con người sao?"
Lúc này, Minh Thúy đứng ở bên cạnh cũng đã không cầm được nước mắt.
Nghe tới đây, Minh Cường đứng ngây người, giờ đây cậu mời hiểu rõ nguồn gốc mọi chuyện...
Nguồn Internet
Thiếu tiề.n nhà, cô sinh viên được ông chủ đề nghị tẩm quất mỗi ngày 100 ngàn/tiếng trừ nợ Ngân đói quá liền lao vào ăn ngấu nghiến , chưa đầy 10 phút sau đĩa cơm to dã sạch bách. Xong xuôi, ông chủ vội vã kéo tọt Ngân vào trong buồng rồi, nhưng Ngân bỗng giật mình... Từ ngày rời quê lên thành phố đi học, Ngân mới biết cuộc sống vất vả, khốn khó thế nào. Cũng nhờ vậy, cô...