Con bệnh nặng: Cha rao bán cặp lợn nái không ai mua
Cậu bé có vẻ rất thân thiện khi thấy người lạ giơ máy chụp đã nhoẻn miệng cười. Mặc dù không nghe được tiếng Kinh nhưng khi chúng tôi giơ tay chào thì cậu bé cũng đáp lại bằng nụ cười và cái vẫy tay. Cậu bé ấy còn quá nhỏ để hiểu được căn bệnh mình đang mang. Cha mẹ bé đang lo đứng, lo ngồi vì không biết lấy tiề.n đâu để chữa bệnh cho bé.
Bé Ai Pan (9 tuổ.i, người dân tộc Vân Kiều ở thôn Tà Đỗ, xã Ea Hiu, huyện Krông Pắc, tỉnh Đăk Lăk) bị bệnh u não đang cần được hỗ trợ.
Bé Ai Pan từ nhỏ luôn khỏe mạnh chỉ thời gian gần đây gia đình mới phát hiện thấy bé có biểu hiện lạ như chân tay run và kêu đau chân. Lúc đầu gia đình bé lại nghĩ do bé chơi đùa chạy nhảy nhiều mới dẫn tới tình trạng như vậy. Khi gia đình đưa bé tới bác sĩ tư để khám thì được chẩn đoán bé bị suy dinh dưỡng. Bé uống thuố.c theo đơn bác sĩ cả tuần không thấy bớt mà triệu chứng chân tay run và sốt lại nặng thêm.
Bé Ai Pan đang rất cần tiề.n chữa bệnh.
Gia đình đưa bé tới trạm y tế xã rồi bé được chuyển lần lượt lên tới viện nhi Sài Gòn. Sau nhiều các siêu âm, xét nghiệm và chụp chiếu mới phát hiện bé có khối u trong não. Bé có chỉ định phẫu thuật cắt bỏ khối u trong não để bảo toàn tính mạng.
Dù bé đã nhập viện hơn 1 tháng nhưng gia đình chưa biết kiếm đâu ra tiề.n để lo chữa bệnh cho con.
Hai vợ chồng anh Ai Choai và chị Mó Nhâm đều làm nông nghiệp, tuy nhiên đất canh tác quá ít nên cuộc sống vẫn chật vật. Nuôi hai đứa con nhỏ, ngoài những lúc làm việc nhà anh chị phải đi làm thuê để kiế.m tiề.n mới tạm ổn định cuộc sống.
Hai vợ chồng tích góp nuôi được cặp lợn nái đang trong thời kỳ mang thai hy vọng đây như là nguồn vốn để sinh lời. Tuy nhiên khi gặp khó khăn gia đình đã gọi bán nhưng không ai mua.
Video đang HOT
“Chúng tôi chỉ làm đủ ngày nào ăn ngày đó, hai vợ chồng có 2 sào đất, 1 sào cà phê và một sào đất lúa một vụ thu hoạch được 3 triệu tiề.n cà phê, lúa thì cũng chỉ được mấy bao còn lại là đi làm thuê kiếm ăn.
Hai vợ chồng hai đứa con nhỏ nên làm tới đâu hết tới đó, mỗi lần tích góp một chút để chăn nuôi con gà con lợn. Giờ chỉ có cặp lợn là có giá nhưng vì lợn đã bỏ đực nên người ta kiêng không mua. Từ hôm đưa con xuống bệnh viện tới nay phải đi vay mượn tiề.n. Từ khi cháu nhập viện cũng chưa có tiề.n đóng, sắp tới cháu phải phẫu thuật dù có bảo hiểm nhưng vẫn phải đóng những khoản ngoài danh mục bảo hiểm y tế.
Chúng tôi còn cố gắng ở đây được là nhờ những bữa cơm từ thiện của bệnh viện, chứ nếu không biết bao nhiêu thứ cần chi tiêu không có tiề.n làm sao ở được”, anh Ai Choai nói.
Anh Nam người cùng phòng nói: Chú (PV) xem có kêu gọi nhà hảo tâm giúp đỡ cho cháu Ai Pan được đồng nào hay đồng đó. Nhìn thằng bé đó hồn nhiên và vui vẻ lắm ai cũng thấy tội cho nó. Cha mẹ nó khó khăn không có tiề.n. Xảy nhà ra thất nghiệp, ở đây cái gì cũng phải mua, có khi nó ăn cơm chay từ thiện với cha nó”.
Đức Toàn
Mọi sự giúp đỡ gửi về: Bạn đọc có thể đóng tiề.n tạm ứng viện phí cho bé Ai Pan tại Phòng Tài chính kế toán hoặc Tổ trợ giúp bệnh nhân nghèo BV Nhi Đồng 2, TP.HCM hoặc gửi về gia đình anh Ai Choai thôn Tà Đỗ, xã Ea Hiu, huyện Krông Pắc, tỉnh Đăk Lăk
VietBao.vn (Theo VietNamNet
Đừng cho em là một con bệnh vì... em yêu chị
Đôi lúc, em thấy mình cô đơn, cũng muốn được ai đó yêu thương và chăm sóc... nhưng em không hề có chút rung động với bất kì người con trai nào.
Họ theo đuổi, nói lời yêu nhưng với em họ chỉ là bạn bè bình thường. Em không hề cảm nhận được một chút nào hơi ấm từ bàn tay, tim em cũng không thấy đậ.p nhộn nhịp khi họ ở gần. Và rồi cuối cùng em hốt hoảng và nghi ngờ giới tính của mình.
Em biết chị sẽ không dễ dàng gì chấp nhận tình cảm của em, một đứa con gái giống chị nhưng chị ơi, tình yêu không có lỗi.
Em, một đứa con gái chính hiệu trăm phần trăm. Từ nhỏ, em cũng không có gì khác biệt so với những người khác. Em cũng không biết đến thế nào là thế giới thứ 3 chỉ biết rằng khi càng lớn lên, tâm lý của em có chút thay đổi. Bình thường, em vẫn tiếp xúc với đám con trai, vẫn nô đùa, vẫn trêu chọc nhau nhưng tuyệt nhiên em không có chút tình cảm khác giới nào với họ. Rồi đến khi bạn bè có bạn trai, em bỗng thấy ghen tị, một thứ cảm giác khó diễn tả thành lời.
Đôi lúc, em thấy mình cô đơn, cũng muốn được ai đó yêu thương và chăm sóc... nhưng em không hề có chút rung động với bất kì người con trai nào. Họ theo đuổi, nói lời yêu nhưng với em họ chỉ là bạn bè bình thường. Em không hề cảm nhận được một chút nào hơi ấm từ bàn tay, tim em cũng không thấy đậ.p nhộn nhịp khi họ ở gần. Và rồi cuối cùng em hốt hoảng và nghi ngờ giới tính của mình.
Bạn bè bắt đầu trêu chọc em khi thấy em hay ngắm nhìn các bạn nữ cùng lớp, một số bắt đầu xa lánh em, điều đó khiến em rất buồn. Em ngồi một mình trong một góc sân trường, suy nghĩ vẩn vơ và khóc. Chị đã đến bên em, giọng nói dịu dàng của chị khiến em thấy an lòng, bàn tay ấm áp của chị bỗng làm em nổi trống ngực, ánh mắt đen huyền nhìn em một cách tò mò. Em thôi không khóc nữa, cũng không nói câu gì, chỉ dám liếc nhìn chị.
Rồi từ đó, em thấy trong mình một thứ tình cảm khác lạ. Em nhớ chị mỗi khi đi qua góc sân ấy, thèm khát hơi ấm từ nơi bàn tay nhỏ nhắn của chị, thích được chị xoa đầu dỗ dành.
Rồi em tìm gặp chị hàng ngày. Mỗi giờ ra chơi, em đều chạy thục mạng từ tầng 3 xuống tầng 1, xuống chỗ lớp chị học để được ngắm nhìn chị, muốn nói chuyện với chị nhưng chị đã không dễ gần buổi đầu gặp ấy. Chị không muốn gặp em, còn nhờ bạn ra đuổi em đi nữa nhưng em vẫn không nản lòng. Mỗi lần chỉ được ngắm nhìn chị một lát, được nhìn thấy chị cười là em cũng thấy vui.
Những món quà em dành bao tâm huyết để tặng chị, chị lại đem chúng cho những người khác không chút bận tâm, điều này khiến em bị tổn thương nhưng không đủ để em từ bỏ chị.
Em viết thư cho chị nhưng lá thư đó chị không đọc mà đưa cho bạn đọc, để rồi cả lớp chị nhìn em như một kẻ bệnh hoạn, họ nhìn em như nhìn một vật thể lạ.
Chị xa lánh em như xa lánh một kẻ mang bệnh lây nhiễm, chỉ cần nhìn thấy em là chị lại tỏ vẻ khó chịu và sợ hãi, rồi chạy đi thật nhanh, để lại một mình em đứng nhìn theo bóng chị. Em lại tự trách mình không biết đã làm gì để chị giận em, em đã làm gì để chị phải sợ em? Chẳng lẽ em lại đáng sợ đến thế sao?
Rồi một ngày em thấy chị khoác vai một người con trai, tim em bỗng thắt lại, đau nhói.
Nước mắt em rơi mỗi khi đêm về, khuôn mặt rạng rỡ của chị khi ở bên người đó đã cho em tỉnh ngộ ra một điều, em không thể có tình yêu của chị được bởi em không phải là người bình thường.
Phải một người không bình thường thì đâu có được một tình cảm bình thường được, đâu dễ để chị chấp nhận tình cảm khờ khạo này. Điều đó là điều không thể mà. Em biết chị không thuộc về thế giới của những người như em nhưng xin chị đừng xa lánh em.
Những người như em có gì là xấu xa đâu, cũng là con người, cũng có tình cảm bình thường, chỉ khác là tình cảm ấy thường không được chấp nhận.
Em sẽ ra đi, tình cảm này của em đang bị mọi người đem ra chế giễu và em không chịu nổi điều đó. Em sẽ không làm phiền chị nữa, sẽ không làm cho chị thấy khó chịu khi gặp em hay nghe thấy tên em. Em sẽ tới một nơi thật xa và quên chị. Hi vọng một ngày nào đó quay trở lại, em sẽ lại ngắm nhìn chị nhưng lúc đó tim em không còn thấy đau nữa.
Em sẽ trân trọng những gì chị đã dành cho em dù chỉ là thoáng qua. Luôn hạnh phúc chị nhé!
Theo Phunutoday
Công an viên bị tôn.g chế.t: Vợ con bệnh tật đói nghèo Từ lúc ông Nguyễn Văn Tý nằm xuống, bà Ngát- vợ ông bệnh tật càng thêm nặng, tiề.n thuốc thang chữa trị đều phải chạy vạy vay mượn xóm giềng. Như đã đưa tin, vào ngày 30/6/2014, ông Nguyễn Văn Tý (Công an viên xã Hải Hà, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam định) đang tuần tra tại khu vực cầu Hà Lạn đã...