Cơn bão nghiêng đêm…
Trái tim em nguội lạnh không phải vì hết yêu anh mà là cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế kiệt quệ.
Anh à!
Ngày mai, em là cô dâu đấy. Nhưng… người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời em lại không phải là anh mà là một người khác.
Nghe có vẻ kỳ lạ anh nhỉ? Chúng ta từng mơ, hay nói đúng hơn, em từng mơ là một cô dâu thật đẹp và người sánh bước đi bên cạnh cuộc đời em là anh thế nhưng mọi thứ đã phải gác lại…
Em còn nhớ, ngày em gặp anh, một người đàn ông lặng lẽ, trong giữa đám đông hôm đó. Ban đầu em không thích anh, bởi tính cách của hai ta quá khác biệt. Em ồn ào, anh lặng lẽ. Em bốc đồng, anh trầm lắng…
Em đã từng nghĩ, anh là một thế giới khác biệt với em và cũng không hề có bất cứ ý định nào với anh. Thế nhưng rồi, như một cơ duyên cứ nhen nhóm và một ngày nọ, anh nhắn tin làm quen, tiếp đó là những cuộc điện thoại thâu đêm.
Ngày anh tỏ tình với em, em còn nhớ như in, chẳng phải là những lời có cánh, đơn giản chỉ là một cái siết tay thật mạnh. Em cũng chỉ đáp lại anh bằng một cái siết tay như thế.
Vậy mà thành yêu anh nhỉ?
Những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta cũng từ đó, có đủ cung bậc – yêu, thương, giận hờn. Em bắt đầu biết thế nào là cảm giác của việc thương một người xa lạ, thương hơn chính bản thân mình. Và cũng biết thế nào là đau nhói mỗi khi hai đứa giận nhau.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Yêu nhau được 3 năm, em nói: ‘Anh, mình làm đám cưới’. Khi ấy, anh chỉ ậm ờ: ‘Anh, hiện chưa có gì? Thôi từ từ để anh tính’.
Em chờ anh thêm 1 năm nữa. Rồi em lại lấy hết can đảm mà nói:
‘Anh à, con bé Nhung gần nhà em, nhỏ hơn em 2 tuổi mà làm đám cưới rồi đấy anh?’.
Nghe là vậy, anh thừa hiểu tất cả nhưng anh cũng chỉ nói gọn lỏn: ‘Vậy hả. Cưới gì mà sớm thế?’.
‘25 tuổi rồi mà sớm gì anh. Em cũng 27 tuổi rồi đấy’.
Và sau đó là một chuỗi im lặng cùng tiếng thở dài. Tiếng thở dài của cả anh, em và cả gia đình hai bên. Chúng ta cứ bất lực trước những thực tế của cuộc đời. Em cứ đi tìm đủ thứ lý do để lý giải việc vì sao chúng ta không cưới? Tìm hoài vẫn chẳng có lý do ngoài chuyện anh không yêu em nhiều như em đã yêu anh.
Rồi em mệt mỏi lúc nào không hay. Em buông tay anh cũng nhẹ tênh như cái ngày mà chúng ta bắt đầu nắm tay. Anh không tin vào điều đó. Anh cứ tưởng, chỉ là em giận hờn vu vơ.
Anh cũng không xoắn xít xin lỗi hay làm bất cứ việc gì để níu em lại. Chỉ là một sự hững hờ. Không cuộc điện thoại, không tin nhắn. Khi đó, em – cái đứa đã quá mệt mỏi – cũng chẳng có bất cứ lý do nào để bào chữa cho tình cảm của anh. Và thế là chúng ta buông tay thật.
Một tháng sau. Anh vội vã, hoảng hốt khi không thấy em liên lạc. Lúc này, có lẽ anh mới tin là em đã không còn đứng yên ở chỗ đó để đợi anh. Và anh làm đủ mọi cách để níu kéo. Anh nhờ gia đình can thiệp, nhờ bạn bè khuyên nhủ…
Đến lúc này thì trái tim em đã nguội lạnh. Nguội lạnh không phải vì đã hết yêu anh mà chỉ là cái cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế mà kiệt quệ.
Em đã từng nói với anh, tình yêu cũng như một cái cây. Muốn nó xanh tốt, thì cả hai cùng phải chăm bón. Yêu là cả cho và nhận. Em không giận anh, không trách anh, chỉ tiếc cơ duyên của hai đứa mình đến đó. Thôi thì, chúc anh luôn vui nhé! Hãy tin là luôn có một đứa đi bên cạnh cuộc đời anh, chỉ là đứng nhìn từ xa thôi. Hạnh phúc, anh nhé!
Theo Tinngan
10 năm một mối tình câm lặng
Tình yêu em trao anh đến nay vẫn như vậy nhưng em không thể làm được như Xuân Quỳnh và chúng ta chỉ có thể lặng lẽ đi bên đời nhau...
Ngốc ơi!
Em biết rằng anh không đọc được những dòng thư này nhưng em vẫn viết vì em muốn được giãi bày những tâm tư chất chứa trong lòng.
Em yêu anh rất nhiều, tình yêu đó đã có hơn 10 năm trước và bây giờ vẫn vậy. Mỗi lần nghĩ về anh, nhắc đến anh là trong em câu chuyện của những năm tháng đó lại như vừa xảy ra hôm qua vậy.
Em vẫn muốn nói hai từ 'Giá như' mặc dù nó chẳng thể thay đổi được gì nữa.
Giá như ngày đó em đủ nhạy cảm để hiểu được những suy nghĩ trong anh, giá như em hiểu anh nhiều hơn những gì em nghĩ, giá như em yêu anh nhiều hơn những gì em nói có lẽ giờ đã khác.
Khi đó em tự tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh, thông cảm cho anh, chăm sóc cho anh và yêu anh nhiều gấp bội để anh cảm thấy tự tin trong cuộc sống, không thấy buồn vì tuổi thơ thiếu thốn của mình.
Ảnh minh họa
Nhưng cuộc sống đâu lường trước được điều gì. Khi cả anh và em chưa đủ lớn, khi em chưa thể làm được điều gì cho anh thì anh im lặng ra đi.
Cái im lặng đó làm trái tim em chết dần chết mòn vì nhớ nhung, vì đau đớn.
Nhưng lạ thay tình yêu đó lớn đến nỗi em không hề oán trách, không căm thù, không hận. Em gặm nhấm nỗi đau đó một mình, ngày này qua ngày khác, nước mắt cứ chảy, chảy rất nhiều, nhiều đến nỗi em cũng không biết tại dao mình đứng dậy được nữa...
Người ta bảo thời gian dù khắc nghiệt nhưng nó cũng nhân từ, nó làm cho nỗi nhớ anh cũng nguôi ngoai, dần lắng xuống và ngủ say trong tâm hồn em.
Rồi mỗi khi gặp bạn cũ, ai đó nhắc đến anh, tim em lại thổn thức, lại nhớ về những kỷ niệm (dù yêu nhau ngắn nhưng có quá nhiều kỷ niệm) của chúng ta trong những ngày còn đong đầy yêu thương.
Ngốc yêu của em!
Em vẫn yêu anh, dù em không thể hét cho cả thế giới này biết điều đó được nữa nhưng em chỉ cần anh biết là đủ. Tình yêu này cho dù cay đắng, cho dù rạn vỡ con tim thì em vẫn cứ yêu.
Và để tình yêu này được vĩnh cửu có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa bởi em sợ tình yêu của chúng mình sẽ chết nếu những người bên cạnh ta tổn thương.
Em không thể làm được như Xuân Quỳnh, cũng như anh không thể là Lưu Quang Vũ. Chúng ra vẫn sẽ là chúng ta, vẫn sẽ là Ngốc và Bờm: Âm thầm, lặng lẽ đi bên cuộc đời nhau như 'Đôi Dép' kia, chẳng thể nào khác được.
Hãy sống thật hạnh phúc anh nhé!
Theo Tinngan
Vào phòng nhìn thấy tôi, người yêu 'vàng 10' vội bỏ chạy Thấy bạn trai vào, tôi giả vờ ngủ say... sau đó khi nói được vài câu anh đã vội vàng đi mất hút. Tôi quen và yêu anh đến nay đã gần 3 năm. Tình cảm tốt đẹp, hai bên gia đình đều vun đắp. Tôi có nghề nghiệp đàng hoàng, ngoại hình khá, khuôn mặt bầu bĩnh ưa nhìn, trang điểm lên...