Con anh, con em thành con chúng ta
Khi người ta ném ra một hòn đá, thứ người ta nhận về sẽ là nỗi đau, nhưng khi gieo những hạt mầm và chịu khó vun tưới, sẽ nhận về những ngọt lành là chuyện tất nhiên thôi.
Sinh nhật Hưng, thằng lớn nhà chị vào giữa tuần nên chị định mua cho con đôi giày thể thao, bộ cầu lông, thêm cái bánh kem cho hai đứa em thổi nến, đợi đến chủ nhật cha về cả nhà sẽ đi ăn buffet.
Nói ra kế hoạch này, hai đứa nhỏ reo mừng, còn Hưng thì nhíu mày “tốn quá mẹ”. Chị cười, sinh nhật con mà, có bao nhiêu đâu. Hưng nhìn mẹ chăm chú, đột nhiên nhoẻn cười và nhào tới ôm choàng lấy chị, “con chỉ muốn nói, con cảm ơn mẹ”.
Lúc cả nhà đang chờ mua suất ăn buffet, anh chàng bán vé nhìn chị: “còn trẻ thế mà con đã lớn ngần này rồi!”. Chị cười, “do tôi đã xinh còn giỏi thuộc hàng quý hiếm nên được rước đi sớm” và nhận được tràng cười sảng khoái của anh nhân viên với bốn cha con đang đứng phía sau.
Lúc chị đi rửa tay quay lại đã thấy chỗ mình có sẵn những món ưa thích, hẳn anh và ba đứa trẻ đã lấy cho chị. Có được gia đình đông đúc và vui vẻ như hôm nay, anh chị đã phải cố gắng đến kiệt sức, nhiều lúc tưởng buông xuôi.
Ảnh minh hoạ
Hai năm trước, chị đã làm mẹ đơn thân được ba năm với con trai tám tuổi. Anh thì gà trống nuôi con với một trai, một gái. Vợ anh bỏ nhà đi khi con gái được hai tuổi. Ngày con bé năm tuổi, chị quay về yêu cầu anh ký đơn cho chị công khai đến với người mới.
Ngày đó, chị đã nghĩ mình sẽ ở một mình như vậy nuôi con cũng ổn. Chị sợ phải gắn đời mình vào ai đó. Chị lấy chồng vì tình yêu, nhưng khi thành vợ chồng, tình yêu biến mất lúc nào không rõ. Cha của con trai chị đã kịp có tổ ấm khác nhưng cố tình làm khó dễ không cho chị tự do. Hết hù dọa sẽ nuôi con đến lấy hết tài sản, buộc chị ra đi với hai bàn tay trắng, anh ta còn đến cơ quan chị vu vạ chị ngoại tình với đồng nghiệp. Sau nhờ cha mẹ chồng can thiệp, chị mới được giải thoát.
Chị gặp anh trong bệnh viện khi con trai chị và con gái anh nằm cùng một phòng. Ban đêm, nhìn ba cha con co quắp trên giường bệnh mà cám cảnh, chị đã nói anh bồng thằng con sang nằm ké với con chị. Mỗi lần gia đình chị đưa cơm, chị lại sớt cho cha con anh một ít. Cùng hoàn cảnh giúp đỡ nhau, vậy mà thành thân quen. Hai đứa trẻ xuất viện cùng ngày. Khi con gái khỏe hẳn, anh đã tìm đến nhà chị để cảm ơn và cho bọn trẻ chơi với nhau, vì chúng cứ hỏi nhau suốt.
Thi thoảng cuối tuần, chị mời ba cha con sang nhà ăn cơm. Nhìn hai đứa trẻ nhà anh ăn uống rất ý thức và nhường nhịn, chị biết anh dạy con khá ổn. Cũng thời gian này, anh được lên chức, hay phải đi công tác. Hai đứa trẻ không thể ở một mình, chị nói anh đưa chúng qua nhà. Rồi sau này, cha không đi công tác, chúng cũng đòi qua nhà chị vì được ăn ngon.
Một ngày, anh đề nghị gộp hai nhà thành một. Dùng dằng hơn nửa năm, chị mới đồng ý. Người vui nhất là đám trẻ, người lo lắng lại là cha mẹ chị. Ông bà sợ chị khổ khi đâm đầu vào búi nhợ. Cha mẹ anh cũng gặp chị khuyên nên suy nghĩ kỹ, dù ông bà mừng phát khóc khi biết có người thương yêu con trai và hai đứa cháu nội.
Quả thật vất vả khi anh quyết định chuyển đến ngôi nhà rộng hơn nhưng gần cơ quan chị. Rồi chuyển trường cho con, hai con trai chung một trường, con gái út trường xa hơn nhưng cùng đường chị đi làm. Buổi sáng, anh chở hai đứa, chị một đứa cùng ra khỏi nhà.
Ngày trước chỉ cuối tuần nhà chị mới có khách léo nhéo, nay thì ngày nào cũng có, toàn phải xài nồi to, bù lại chị có “thợ phụ” luôn ở bên cạnh giúp đỡ. Nhà rộng vậy nhưng chị không phải lau nhà, phơi đồ, xếp đồ… Anh còn huấn luyện con trai lớn ủi đồ. Sau này, chị mới biết chuyện anh đe hai con: “Phải phụ mẹ làm việc nhà, không được cãi. Ai mà làm mẹ giận là đưa về nhà cũ đó nha”.
Nhìn cả nhà quây quần bên nhau, chị thấy ấm lòng. Đôi khi chị cũng ngạc nhiên không hiểu sao mình gan, nhưng chắc chắn một điều là chị không liều mà đã tính toán kỹ. Cũng do anh thật tâm và điều quan trọng là đám trẻ thật sự quý mến nhau.
Khi người ta ném ra một hòn đá, thứ người ta nhận về sẽ là nỗi đau, nhưng khi gieo những hạt mầm và chịu khó vun tưới, sẽ nhận về những ngọt lành là chuyện tất nhiên thôi.
Thái Phan
Theo phunuonline.com.vn
Khởi đầu năm mới với bộ phim Beginners (2010)
Cuộc đời còn có bao nhiêu điều tốt đẹp, bao nhiêu người thương yêu, sẵn lòng mở rộng vòng tay chào đón mình, hà tất gì phải vì một tình cảm tủn mủn của một hay một vài cá nhân nào đó mà để bản thân phải thiệt thòi đến thế?
Xem trailer Beginners (2010)
Cam kết là những thỏa thuận, quy định, ràng buộc chung được sự đồng ý, thống nhất của cả hai phía.
Chính con người tạo ra những cam kết, nhưng đồng thời, khi đặt bút xuống kí tên mình vào những biên bản có hay không mang tính pháp lý đó, trong đầu ta chẳng ít thì nhiều cũng đã có hình dung đến cái viễn cảnh không may rằng, bất thình lình một lúc nào đó, một trong hai, hoặc cả hai bên đều có thể vi phạm giao kèo lúc ban đầu. Tuy nhiên, trên thực tế, nhân loại vẫn không ngừng hình thành cho mình những cảm xúc an toàn mang tính sở hữu, soạn thảo bằng cách này hay cách khác những tờ giấy vô tri vô giác nhưng có thể mang lại không ít tổn thương, mất mác về sau.
"Beginners", một bộ phim hài kịch - tình cảm dựa trên một câu chuyện có thật được sản xuất vào năm 2010, biên kịch và đạo diễn bởi Mike Mills là một ví dụ điển hình khi nói về những cam kết được các thế hệ khác nhau trong xã hội đương thời đặt ra trong cuộc sống của chính họ.
Không thể không nhắc đến hai nhân vật chính trong phim, anh chàng Oliver trầm lặng và cô nàng Anna lạ lùng. Điểm tương đồng của cặp đôi này đó là họ đều có một nỗi ám ảnh mang tên cam kết, dẫn đến kết cục là cả hai đều trải qua một vài chuyện tình cảm nghiêm túc nhưng rút cuộc lại chẳng đi đến đâu, hôn nhân với họ mà nói có thể gọi là thứ không tưởng. Họ đã gặp và yêu nhau, nhưng lại không hề dám đặt ra cho đối phương bất cứ một điều khoản nào, bởi chính họ cũng không thật sự chắc rằng bản thân có thể duy trì mối quan hệ đó trong bao lâu.
Anna thậm chí còn chẳng có một chỗ ở cố định, vì cô sợ cảm giác gắn bó quá nhiều với một thứ gì đó. Bỏ nhà đi từ năm 16 tuổi, nhiều năm liền cô quen với việc sống trong khách sạn, những căn phòng hoàn toàn mới, trống trơn, không đồ đạc, không kỉ niệm cũ đem đến cho cô sự thoải mái và an toàn.
Trong khi đó, mẹ của Oliver, bà Georgia lại tự nguyện dấn thân vào một mối cam kết đầy phức tạp - kết hôn với cha của Oliver (ông Hal) mặc dù đã biết trước ông là người đồng tính. Phải, một khi đã yêu, người ta chấp nhận những khuyết điểm của nhau (nếu nhỏ nhặt và có thể bỏ qua được) và cũng thường tin tưởng rằng mình vô cùng đặc biệt nên có thể khiến người kia thay đổi theo thời gian, nhưng tin buồn là không nhiều người có thể làm được điều đó. Bà đã từng nói chắc nịch với ông rằng bà có thể thay đổi ông; đáng tiếc thay, thời gian qua đi, cuộc sống hôn nhân với bà vẫn chỉ là những ngày ông làm việc suốt ở viện bảo tàng nghệ thuật, đi đi về về và trao cho bà những nụ hôn kiểu xã giao, không chút ngọt ngào.
Sau khi bà mất, ông mới dám tuyên bố với mọi người rằng ông là người đồng tính. Cũng may mắn cho ông khi đã ở tuổi 75, ông vẫn tìm được cho mình một cậu bạn trai khá trẻ, dí dỏm và tốt bụng. Chính cậu là người đã ân cần ở bên, thường xuyên chăm sóc ông những năm tháng khi ông phải đương đầu với căn bệnh ung thư. Tuy vậy, ông cũng phải chấp nhận việc cậu ta không phải chỉ có một mối quan tâm duy nhất với ông. Hal dù thế vẫn ngậm ngùi cười nói với con trai rằng không sao cả, ông vẫn là ưu tiên số một của chàng ta. Không đòi hỏi nhiều, Hal rút cuộc cũng đã có cho mình một mối quan hệ khá phóng khoáng và vui vẻ cùng những kỉ niệm đẹp lúc cuối đời.
Vậy rút cuộc, theo bạn, nhân vật nào trong phim có thái độ đúng đắn và cư xử một cách có lý nhất?
Riêng bản thân mình mà nói, thật sự là không có cách nào khiến tất cả loài người giảm bớt một cách đáng kể hay thậm chí là ngừng đưa ra những cam kết, đặc biệt là trong tình yêu (một dạng tình cảm đậm chất sở hữu). Duy nhất chỉ có một việc mà nếu cố gắng, chúng ta có thể có cơ may làm được, đó là cố gắng tạo cho mình một suy nghĩ vững chắc về xác suất khả năng có thể xảy ra giữa hai trường hợp (có thể hoặc không thể thực hiện được cam kết) là hoàn toàn ngang nhau. Có vậy thì ta mới giữ cho mình một thái độ trung lập, điềm nhiên, không vì một điều gì chẳng đáng mà khiến ta quá bất ngờ, ngạc nhiên, đâm ra phản ứng một cách thái quá với cuộc sống.
Tái bút: Cuộc đời còn có bao nhiêu điều tốt đẹp, bao nhiêu người thương yêu, sẵn lòng mở rộng vòng tay chào đón mình, hà tất gì phải vì một tình cảm tủn mủn của một hay một vài cá nhân nào đó mà để bản thân phải thiệt thòi đến thế?
Đoàn Nam Anh
Theo blopgradio.vn
Thân xác là ngôn ngữ của tình yêu chứ không phải phương tiện để hưởng thụ Đàn ông ngay từ giây phút đầu tiên đã mở được cánh cửa cuối cùng thì họ chẳng cần gì phải mở nữa và họ chán ngay lập tức. Tình dục là chìa khóa hạnh phúc, nhưng đừng dễ dãi và cũng đừng buông tuồng vạ vật Không ít đàn ông cảm thấy thích thú khi người vợ, người yêu của mình thì...