Cơn ác mộng của chồng
“Reng.. reng …” đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ. “Quái lạ, vợ mình hôm nay làm sao thế? Bình thường có bao giờ để chuông kêu đến hồi thứ 2 đâu!”. Anh quay sang, đang định lay vợ dậy thì kinh hãi mắt muốn rơi khỏi tròng: Một lão giống hệt mình đang nằm chình ình bên cạnh.
Nhìn lại mình, trời ơi, mình đã biến thành vợ từ khi nào. Chưa kịp hoàn hồn, lại thấy gã chồng đang ngái ngủ làu bàu: “Sáng nay anh muốn ăn trứng ốp la”. Nhìn cái mặt sao đáng ghét thế! Muốn ăn tự dậy mà làm! Uất ức không trút được, “chị” bấm bụng tắt cái đồng hồ báo thức đang réo inh ỏi, xuống bếp. Thôi thì thử làm vợ xem thế nào?. “Có gì là khó, quá đơn giản là đằng khác, mình làm ngon!” – “chị” tự tin.
Trứng ở đâu? Muối ở đâu? Dầu ăn ở đâu? Điên cả đầu! Bữa sáng được dọn lên, món trứng hơi xém một tí, bánh mì nướng hơi cháy một tí và chỉ vỡ mất… 2 cái đĩa thôi. “Lần đầu tiên làm như thế là ổn chán!” – “chị” vỗ ngực tự hào.
“Mẹ ơi, cái váy đồng phục của con giặt khô chưa?” – tiếng bé Tuyết Linh. “Mẹ ơi, mẹ chưa mua khăn đỏ cho con à, hôm qua con dặn rồi mà. Không có con không đi học đâu, bị cô giáo phạt ê mặt lắm!” – tiếng cu Hoàng eo éo. Chưa kịp trả lời thì giọng ông xã lại vọng ra: “Vợ ơi, cái sơ mi màu xanh của anh đâu?”. “Chị” đang dọn dẹp, nghe thấy mấy lời này lại nhỡ tay làm vỡ thêm cái bát nữa.
“Anh đi làm đây!” – chồng phóng vút đi, bỏ lại 3 mẹ con. Sau khi đưa hai con tới 2 điểm trường khác nhau, “chị” đến công ty thì đã muộn 30 phút.
Khổ quá, tìm trường con còn bị lạc. Ai bảo không đưa con đi học bao giờ, khai giảng, họp phụ huynh cũng không đi, toàn “nhường” cho vợ!
Tan làm, thật là mệt chết đi được! Ông sếpnày quảđúng làtính khí thất thường như… bà chửa làm “chị” tức anh ách nhưng cũng chẳng dám ho he. Chắcphải đi xả stress thôi. Vừa móc điện thoại định gọi “đồng bọn”, một SMS phi ngay đến: “Vợ yêu ơi, tối nay anh muốn ăn sườn xào chua ngọt!”. Ôi trời, mình đang là vợ mà!
Thịt nào ngon? Rau nào tươi? Hoa cả mắt! Hàng nào cũng mời chào, lôi kéo điếc cả tai! Chen được ra khỏi chợ thì đã mệt bơ phờ, thở không ra hơi, “chị” ôm đồm túi trước túi sau, cuống quýt về nhà làm cơm tối.
Video đang HOT
“Vợ ơi, anh về rồi! Các con ơi, bố về rồi” – tiếng ông chồng léo nhéo ngoài cửa. “Vợ ơi, hai con đâu? Sao yên ắng thế này?” – chồng thò đầu vào bếp hỏi. “Ôi trời ơi! Em quên chưa đón con rồi!”. “Em làm sao thế, việc của mình mà cũng quên được!”. Vội vàng đến trường đón con, thấy hai đứa mặt buồn thiu ngồi thơ thẩn ngoài cổng trường, “chị” thương vô cùng. Cũng chỉ tại mình chưa “quen việc” nên quên!
“Vợ ơi, lấy cho anh bộ quần áo!” – ông xã quấn khăn tắm vào bếp nhìn chị nói. “Em cho các con tắm luôn đi, còn ăn cơm!”. “Vậy ai cho mình tắm đây?” – “chị” cười khổ.
“Canh nhạt quá vợ ơi! Sườn xào chua ngọt gì mà như sườn kho mặn vậy?” – nghe chồng than thở trên bàn ăn, “chị” ủ rũ.
“Em ơi, dọn dẹp, rửa bát rồi hãy tắm một thể chứ! Ai lại ngâm đầy bát trong bồn rửa thế này”, “chị” xách quần áo định đi ngâm mình cho sảng khoái thì chồng gọi giật giọng. Khổ cái thân mình quá, ăn cơm no cũng không được nghỉ ngơi!
Rửa bát, lau dọn bếp, lau nhà xong, “chị” không cất nổi bước nữa. Tắm xong, ngồi khểnh trên sô pha, định bật tivi xem phim. “Cuối cùng thì cũng được nghỉ tay!” – “chị” thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn chưa yên. Chồng đang đọc báo bên cạnh, ngẩng lên ngạc nhiên: “Em giặt quần áo chưa vậy? Mà thôi, cu Hoàng vừa hỏi anh bài toán, em vào giảng cho con đi rồi hãy giặt! À, anh mang quần áo khô ngoài ban công vào giúp em rồi đấy, em gấp gọn luôn đi!”. “Chị” méo mặt. Ôsin cũng còn có lúc được thở, mình thì…
Xong hết việc, chị lết vào phòng ngủ, đổ uỳnh xuống giường, chân tay mỏi rụng rời, chỉ muốn nhắm mắt đánh một giấc. Chồng bên cạnh mơn trớn mà chả có tí hứng thú nào, liền gạt tay chồng ra. “Em sao thế? Em không muốn chiều anh? Muốn để người khác chiều hộ à?”.
Thấy chồng có vẻ làm “căng”, chị đành cố gắng “yêu” chồng. Xong xuôi, anh cười thỏa mãn, căn dặn chị: “Cuối tuần này, anh mời mấy người bạn về nhà làm một bữa. Em chuẩn bị làm nhiều món ngon, lạ lạ cho bọn anh nhậu. Còn nữa, 17 lịch âm tới là giỗ cụ nội ở quê, chiều mẹ vừa gọi cho anh. Em xem thu xếp quà cáp, đồ đạc để hôm đó nhà mình về quê. Thêm nữa, lúc em tắm, cô giáo chủ nhiệm của Tuyết Linh gọi đến báo họp phụ huynh. Anh quên mất ngày rồi, em hỏi lại cô lịch họp mà đi cho đúng giờ đấy…”. Nghe chồng dặn dò, “chị” mệt mỏi chìm vàogiấc ngủ nặng nề…
1 ngày xấu trời, “chị” bắt gặp chồng dắt bồ vào nhà nghỉ. “Chị” uất ức hét lên: “Sao anh dám phản bội tôi?”. Chồng ôm chặt bồ cười vào mặt “chị”: “Cô là một bà già xấu xí, lôi thôi, lại cứng đơ như khúc gỗ, tôi chán ngấy rồi. &’Cỏ non, hoa thơm’ thế này, tội gì không thưởng thức?”
“Chị” đau đớn nhìn bóng chồng và bồ đã xa, ngửa mặt thét lớn: “Tôi hy sinh là vì ai, tôi cố gắng là vì ai?”….
“Á…á….”. Anh choàng tỉnh, tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh vội vã nhìn quanh, vẫn là phòng ngủ quen thuộc, vợ mình vẫn say ngủ bên cạnh. May quá! Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Anh vuốt sợi tóc xòa trên má vợ, âu yếm đặt một nụ nôn lên trán vợ. Bước chân xuống giường, anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, lần đầu tiên từ khi lấy vợ anh làm như thế. “Lát nữa còn đưa các con đi học nữa chứ!” – anh nhủ thầm. “Vợ mình đã quá vất vả rồi!”.
Theo Dantri
Dù sao đi nữa...
Đời người, có những khi buồn bã, những khi oán trách, những khi tuyệt vọng tưởng không thể vượt qua được, rồi cũng bất ngờ nhận ra mình đã sống qua quãng đời ấy mà chẳng biết động lực nào đã giúp mình vượt qua...
Lần hồi đi từng ngày, từng tháng, có những nghịch lý tồn tại trong mỗi ngóc ngách ngôi nhà của mình, cuộc đời của mình, dù có nhận ra hay không, đó vẫn là những ẩn số, mà có khi cho đến tận cuối đời, đáp số vẫn không tìm ra được.
Người yêu mình ngày đó là một người tốt vô cùng, kiên nhẫn, dịu dàng, chăm lo cho mình đến từng chân tơ kẽ tóc, vậy mà mình không yêu. Vậy mà mình đã đem lòng yêu một người kỳ cục, hay làm mình khổ đau, buồn khóc. Cắc cớ vậy nhưng mình vẫn yêu. Cho đến ngày đám cưới, người yêu mình ngày xưa vẫn hỏi: "Tại sao không phải là anh?", mà mình thì không thể tìm được câu trả lời. Nghịch lý đầu tiên này đã dẫn mình vào cuộc sống hôn nhân với hàng loạt những nghịch lý khác, tiếp nối mãi những câu hỏi khó khăn.
Mình đã trao tặng tất cả: tuổi trẻ, tình yêu, tự do của mình cho một người, bằng một đám cưới. Người ấy cũng tặng lại mình chừng ấy thứ. Cả hai đều không biết những quà tặng ấy được cất vào đâu, cho đến lúc tìm kiếm tuyệt vọng rồi mới biết là đã mất. Mặc dù vậy, mình vẫn tiếp tục tặng thêm những tháng ngày hiện tại cho người ta. Bởi vì, dù sao đi nữa, nếu không tặng, mình cũng không biết sẽ cất vào đâu!
Khoảnh khắc để cho riêng mình, để có thể thư giãn với bạn bè, có thể rong chơi ngoài phố... tất cả những thời gian ấy đã biến mất tăm trong những bồn rửa chén, kỳ cọ chùi toilet, thay vải trải giường và lau sàn nhà. Có thể công sức cả một ngày Chủ nhật của mình sẽ bị tàn phá trong tích tắc, khi anh xã say mèm về đến nhà và ói ngay lên khăn trải giường vừa mới giặt. Mình cũng sẽ bắt đầu thay khăn mới, và đi giặt khăn bẩn. Tự hỏi mình sao vậy ta? Rồi tự trả lời: thì dù sao đi nữa, cũng phải đi giặt cái khăn trải giường hôi mùi ói; vì dù sao đi nữa, đây không phải lần đầu tiên và còn lâu lắm mới là lần cuối cùng.
Cố gắng nấu một bữa ăn thật ngon là cố gắng vượt quá sức mình. Nhưng có khi sau cơn vật lộn mồ hôi mồ kê trong bếp, sau tất cả những trang hoàng bày biện lên mâm lên bát, là một cái tin nhắn, hay một cuộc gọi vội vàng "anh về trễ, không ăn cơm nhà!". Bỏ cuộc ư? Cũng được thôi. Nhưng mình sẽ bỏ luôn người đàn bà trong mình đứng lại giữa đường đời buồn thảm vì thiếu những bữa ăn ngon. Vậy đó, dù sao đi nữa, vẫn nên tiếp tục nấu những bữa ăn ngon.
Tất cả tình yêu, sự chung thủy giữ gìn của mình dành riêng cho chồng rất có thể một ngày nào đó sẽ được đổi lại bằng một sự phản bội. Tình yêu thật là một nghịch lý xót xa. Suốt nhiều năm chung sống, thỉnh thoảng giật thót mình phát hiện ra một tin nhắn lả lơi, một bộ điệu khả nghi, một tin đồn nào đó theo gió vòng vèo bay đến tai mình. Dự cảm về một sự đổ vỡ, lo lắng rồi tất cả sẽ tan tành luôn luôn hiện hữu. Nhưng mặc tất cả những điều đó, mình vẫn cố gắng vun vén, vo cho tròn hạnh phúc nhỏ nhoi của mình. Dù sao đi nữa, mình đâu có thể ngừng xây dựng một tổ ấm, hay tệ hơn, cho dù có khi cái tổ ấy vỡ, mình sẽ lại bắt đầu cặm cụi xây một cái mới, có phải vậy không?
Mình đã sinh con, nuôi con bằng tất cả tình yêu thương và nỗi lo lắng thường trực. Bọn trẻ lớn lên, tuổi dậy thì hoang mang, ngang ngược, thậm chí có lúc rất vô ơn. Một ngày nào đó, những đứa con sẽ đem theo tất cả những yêu thương của mình, để đi quỵ lụy một con bé thần nanh mỏ đỏ, hay một thằng cu con nào đó mình thấy không đáng gì. Vậy mà mình vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục yêu thương và lo lắng cho chúng. Lũ con ấy, và con của lũ con ấy nữa, dù sao đi nữa, cũng phải được ai đó trông nom chăm sóc chứ...
Và rồi trong những đứa con ấy, có thể đứa con ngỗ nghịch nhất, kém cỏi nhất, hư hỏng nhất, lại là đứa con mình yêu thương, tốn công tốn sức lo âu nhiều nhất. Người đàn bà nào cũng có khi giật mình nhận ra mình trao lầm trái tim từ hồi còn thiếu nữ cho đến khi làm mẹ, làm bà. Mà rồi vẫn không cách nào sửa chữa được. Bản chất đã là sự bù đắp, sự san sẻ những thiệt thòi thiếu hụt, nên cứ hễ ở đâu có cái gì níu lấy lòng thương cảm, níu lấy nỗi lo lắng quan tâm, là níu luôn người đàn bà vào đó. Dù sao đi nữa, nếu mình không thương yêu bù đắp cho đứa trẻ thiệt thòi ấy, thì ai sẽ thay? Dù sao đi nữa, chắc cũng vì mình đã không thương yêu chăm lo cho nó được đủ đầy như chị em, nên mới ra làm vậy.
Sau chừng ấy năm chung sống, những ngày cuối cùng của đời sống hôn nhân thật sầu thảm, khi có kẻ thứ ba chen ngang vào giữa gia đình. Dự cảm thế là thành sự thật. Những gì mình đã bỏ một đời tạo dựng, chăm sóc, vun vén, bây giờ sụp đổ tan tành trong chốc lát. Ly thân. Vẫn cố níu giữ một mái nhà trên đầu cho con, khi người ta hồ hởi đi theo tình yêu mới. Các con bảo mẹ: tiếc làm gì con người bạc bẽo ấy. Nhưng mình thì mình biết: dù sao đi nữa, đó vẫn là cha của các con, là ông của các cháu. Cái nghịch lý của đời mình nó đã lan đến những cuộc đời khác. Và để đỡ cho nhau, vì xét cho cùng rồi ai cũng phải gánh chịu nhiều nghịch lý, thôi thì, mình sẽ tiếp tục gánh lấy gánh này thôi...
Đã đến những ngày mình bình tĩnh nhận ra, cuộc sống của người đàn bà là một chuỗi ngày dài nhẫn nại. Bởi vì, dù sao đi nữa, vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải tiếp tục yêu, vẫn phải tiếp tục tự mình duy trì ngọn lửa trong nhà mình... Chắc là trước mình, và sau mình nữa, cũng nhiều người đàn bà đã sống như thế, hơn thế, nuốt vào lòng những câu hỏi không có câu trả lời, vì, dù sao đi nữa, cũng là đàn bà...
Theo Dantri
"Mất mặt" chồng Hôm đó, anh mời đồng nghiệp về nhà mình chơi nhân dịp được lên chức. Với em, đây là một dịp trọng đại nên vừa mừng, vừa lo, lại vừa bị áp lực khi lần đầu "ra mắt" đồng nghiệp của chồng. Chuẩn bị cho "sự kiện" này, em đã nghiên cứu và tham khảo kỹ bạn bè xem nên làm những món...