‘Cơm nguội còn phải gọi vợ tôi bằng… cụ bà’
“Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà…”
Khác với vẻ mặt hớn hở, vui mừng của một người mới lấy vợ, anh Tuấn (Ba Đình – Hà Nội) lại thở dài ngao ngán khi có ái đó chúc mừng hoặc nhắc đến người vợ mới cưới của mình. Theo lời anh Tuấn kể thì anh và chị Huyền – vợ anh, kết hôn sau một năm tìm hiểu nhau. Anh nhận thấy chị Huyền thuộc mẫu phụ nữ ít nói, hiền lành, chăm chỉ. Cũng chính vì vẻ hiền thục, nhu mì nên anh Tuấn cho rằng chị sẽ là người vợ, người mẹ chuẩn mực.
Tuy nhiên cưới chị Huyền về rồi, anh Tuấn mới thực sự thấy nỗi thống khổ của người đàn ông có vợ mà như không. Lúc nào anh cũng là người chủ động hoặc gần như độc hành trong cuộc sống vợ chồng. Anh Tuấn cho biết mình đã từng phải gọi điện đến tổng đài tư vấn tình yêu hôn nhân để nhờ các chuyên gia gỡ rối tình trạng
“Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà. Suốt 2 tháng sống với chồng, cô ấy cứ lặng lẽ làm việc nhà, lặng lẽ lên phòng ngủ, lặng lẽ ăn, lặng lẽ đáp ứng đòi hỏi gối chăn của tôi. Rất ít khi cô ấy có điều gì đó để nói với chồng. Nhà có 2 người mà lúc nào tôi cũng trở thành kẻ độc thoại. Cô ấy nghe tôi nói chuyện cũng không tỏ ra tán đồng hay phản bác. Thực sự là tôi không biết mình nên làm thế nào để thay đổi được cô ấy” – anh nói.
Là một thành viên của một diễn đàn xã hội, anh Thanh (Gia Lâm – Hà Nội) đã không có ít lần kêu gào với các thành viên trên diễn đàn về người vợ “lạnh lùng” đến độ kì quặc của mình. Anh Thanh cho biết, Thùy – vợ anh, hình thức bình thường xong anh rất yêu vợ. Vì yêu vợ nên anh thường xuyên bộc lộ thể hiện tình cảm của mình với vợ. Tuy nhiên đáp lại anh, chị Thùy hoặc là ậm ừ, hoặc cho rằng “anh rách việc”.
Video đang HOT
“Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy”.
Anh Thanh kể: “Suốt mấy năm chung sống vợ chồng, chưa bao giờ cô ấy chủ động hôn chồng một cái. Chồng nói &’anh yêu em’ thì cô ấy tỉnh bơ nói rằng &’anh hâm à?’. Chồng đi làm về mệt hoặc bị ốm, cô ấy không một lời hỏi thăm xem chồng làm sao. Vợ chồng mà cứ như hai kẻ ở trọ với nhau vậy. Cô ấy hành xử theo kiểu việc anh anh làm, việc tôi tôi lo. Khoản &’chiều chồng’ của cô ấy thì càng ngày càng lạnh nhạt, khiên cưỡng. Thái độ của cô ấy khiến tôi chán nản vô cùng”.
Anh Chiến (Cầu Giấy – Hà Nội) thì cho biết: “Cả ngày cậy miệng cũng không nghe được tiếng của cô ấy. Suốt ngày cô ấy như con rùa lầm lũi, ngồi trong mâm cơm, đối diện với chồng mà cô ấy chỉ chăm chăm nhìn vào bát cơm, thở dài rồi dường như cố gắng ăn cho nhanh để đứng dậy. Cô ấy làm như kiểu nhìn thấy tôi là chán ngán lắm rồi mặc dù vợ chồng mới kết hôn được chưa đầy một năm. Trong nhà có chuyện gì, tôi bàn bạc cùng thì cô ấy chỉ nói được câu &’thế à’ hoặc &’tùy anh, sao cũng được’. Có hôm tôi mang chuyện sẽ phải ra nước ngoài làm việc trong vòng 2 năm để xem cô ấy phản ứng thế nào. Nhưng khác với mong đợi của tôi, cô ấy cũng chỉ nói một câu &’cũng lâu nhỉ!’. Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy”.
Cũng trong trường hợp tương tự là anh Nam (Sóc Sơn – Hà Nội). Anh kể rằng mình phiền lòng vì khi vợ chồng ở nhà cùng nhau, chị Hoài – vợ anh, chỉ cắm đầu đọc báo mạng rồi xem tivi. “Có hôm bố chồng đến chơi, cô ấy cũng cứ miệt mài ngồi dán mắt vào màn hình, tay ôm khư khư cái điều khiển. Khi tôi nhắc nhở thì cô ấy gọn ghẽ nói rằng: &’Có chuyện gì để nói đâu’. Rồi cứ chứng nào tật ấy, ai làm gì cô ấy mặc kệ. Tôi luôn cố gắng để cải thiện tình hình giữa hai vợ chồng và giúp cô ấy thay đổi tâm tính nhưng cũng đành bất lực” – anh Nam kể.
Chuyện giao tiếp hàng ngày đã không hợp đến cả chuyện gối chăn của hai vợ chồng, chị Hoài cũng đáp ứng anh theo kiểu “xã giao”, nằm cứng đơ như búp bê tình dục. “Lúc nào tôi xong là cô ấy lăn ra ngủ, chẳng cần biết chồng có thỏa mãn, có cần âu yếm trò chuyện hay không. Rồi cứ thế, từ việc chán nản với lối ứng xử của cô ấy, chúng tôi càng ít có chuyện để nói với nhau. Cô ấy cứ dần nhạt nhòa trong suy nghĩ và tình cảm của tôi” – anh Nam tâm sự.
Theo VNE
Một đêm vụng trộm
Tôi là con gái, đó vẫn là lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của tôi trước ngày tôi gặp anh. Tôi ghét ai gọi tôi là đàn bà bởi tôi chưa thực sự là đàn bà. Tôi đã từng yêu, đã từng si mê một ai đó nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Nhưng mọi sự đã thay đổi, đời tôi đã lật sang trang mới. Người ta nói, "nói trước bước không qua", không nên quá khẳng khái một điều gì khi tương lai còn quá dài.
Tôi khẳng định cho đến lúc này, thứ tôi cần nhất đó chính là sự quan tâm, chăm sóc yêu thương của một người đàn ông. Tôi đã từng yêu và cũng đã chia tay. Thời gian quá dài ấy cũng đã đủ để khiến tôi quên đi tất cả những đau thương buồn khổ khi bị người đàn ông đó phản bội. Và thời gian ấy cũng quá đủ để trái tim tôi nguội lạnh, không còn biết rung động trước một ai.
Nhưng gặp anh, tôi đã khác. Tôi cũng không hiểu sao, trái tim đóng băng của tôi lại dễ dàng bị đánh thức như lúc này. Cuộc gặp mặt tình cờ của tôi và anh giống như duyên số. Anh lạnh lùng, tôi bàng quan với tất cả những ánh mắt của người khác nhìn tôi. Tôi đi cùng bạn, ai hỏi gì tôi nói ấy. Tôi ít giao tiếp, ít nói và được coi là con người hiền lành, nhu mì. Lúc nào gặp ai tôi cũng vậy. Nhưng hôm ấy, thấy chúng bạn vui vẻ, ai cũng có đôi có cặp, tôi đã rất khổ tâm và nghĩ về người yêu cũ, về những kỉ niệm đã qua. Bao nỗi đau đớn lại ùa về. Tôi thấy cô đơn trống trải và lạnh lẽo quá.
Tôi là cô gái có đôi mắt buồn và ướt, ai gặp tôi cũng nói như vậy. Sau này, anh cũng nói với tôi như thế. Anh nói, anh tò mò về đôi mắt ấy, muốn tìm hiểu xem, trong con người tôi có điều gì xa xăm đến thế. Và rồi chúng tôi đã rất hợp nhau, chia sẻ cùng nhau nhiều chuyện trong ngày hôm ấy. Tôi và anh đã chúc rượu nhau rất nhiều. Tôi cảm thấy mình thành thật với anh hơn.
Chúng tôi đi chơi, hát hò sau khi đã ăn uống xong. Anh hát rất hay, chúng tôi trở thành một đôi song ca ăn ý. Tôi biết, tay anh đã đeo nhẫn nhưng điều đó có ý nghĩa gì vì chúng tôi chỉ là vui vẻ với nhau thôi. Có người nhắc đùa tôi: "Anh ấy có vợ rồi đấy em nhé!". Tôi chỉ cười rồi lại không nói gì. Tôi biết chứ, không thể thích anh nhưng tự nhiên, tim tôi rung động.
Tôi đã đi lạc con người mình, đi lạc lại những đạo lý mà từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng phải thực hiện. Tôi ngã cầu thang khi đi vệ sinh, anh thấy vội chạy đến và xoa chân tôi. Lúc chở tôi về nhà, anh đã ân cần xoa đầu gối cho tôi. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy, tim tôi lại đập rộn ràng đến vậy. Có phải chăng có chút hơi men rượu đã khiến tôi trở nên thế này? Hay tại tôi lâu quá rồi không được cảm nhận một bàn tay ấm áp quan tâm ân cần đến thế. Tôi bắt đầu thấy thích anh.
Khi gần về đến nhà tôi, lúc ấy bạn bè ai đi đường nấy. Chỉ có anh đưa tôi về. Lúc tiễn tôi đến cổng, tôi xuống xe và chào anh. Tôi đi khập khiễng vì chân bị đau, anh đứng đó nhìn theo bóng tôi. Bỗng anh chạy lại, ôm chầm lấy tôi và nói: "Cho anh ôm em một lần được không?!". Tại sao tôi lại không giật anh ra, tại sao tôi lại đứng im để cho anh làm thế? Tôi không hiểu nổi lòng mình nữa, có phải tôi cũng đang chờ đợi cái ôm ấy?
Anh có vợ, tôi biết chứ nhưng có lẽ anh không yêu vợ mình, qua lời kể của anh tôi cảm nhận được điều đó. Người ta nói, người đàn ông đi ngoại tình thường mang chuyện gia đình không hạnh phúc để lừa gạt người khác. Nhưng bạn có tin không, cũng có những lời nói ấy là thật lòng. Có những người vì hoàn cảnh mà phải lấy vợ, có những người vì bị ép buộc và cũng có những người trót lầm lỡ rồi phải sống một cuộc sống gò bó, không thể nào thoát ra được. Họ muốn tìm tự do, muốn được yêu và yêu thương ai đó giống như anh lúc này. Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh đang lan tỏa trong người tôi. Cảm nhận được giây phút hạnh phúc, ấm áp ấy.
Và đêm ấy, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Tôi được nghe anh kể rất nhiều điều về cuộc đời anh, được nghe anh nói rất nhiều về những gì anh giấu kín trong lòng. Có thể, bạn cho tôi là người con gái dễ dãi, là người nhẹ dạ cả tin, là người không ra gì... Nhưng tôi không hối hận về điều đó, vì tôi cảm nhận được, những gì anh dành cho tôi là thật sự, anh đã thật lòng thích tôi. Đêm ấy, tôi trở thành đàn bà, thứ mà tôi gìn giữ bao lâu giờ trao cho anh.
Anh đã khóc khi biết, chính một người đã có vợ như anh lại làm cho tôi thành ra như thế. Nhưng anh thương tôi và xin lỗi tôi. Tôi gạt dòng nước mắt đang lăn trên má anh, ôm anh vào lòng. Tôi bỏ đi và đã không bao giờ liên lạc với anh nữa hoặc trốn tránh không nghe điện thoại của anh.
Anh nhiều lần đến nhà tìm tôi nhưng tôi không gặp. Tôi biết, tôi sợ, nếu tiếp tục mối quan hệ này, người đau khổ chỉ có tôi. Tôi không muốn phá vỡ một gia đình, không muốn gieo bi kịch cho người khác đặc biệt là vợ anh. Tôi sợ phải cô đơn, phải chờ đợi, phải yêu một người mà chẳng bao giờ thuộc về mình.
Theo VNE
Chồng bỏ nhà đi vì không được đứng tên sổ đỏ Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhục nhã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao. Mình đã mắc phải một lỗi mà theo chồng là vô cùng "lớn và nghiêm trọng". Riêng mình thừa nhận là mình có...