Cơm áo không đùa với tình yêu
Tình yêu của chúng tôi sẽ còn đối mặt với nhiều chông gai. Nhưng lúc nào tôi cũng có lòng tin chúng tôi là của nhau.
Ảnh minh họa
Tình yêu của chúng tôi xuất phát từ hai trái tim của hai người bạn đồng cảm. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn. Lần đầu tiên gặp gần như cả hai không có ấn tượng đặc biệt gì về nhau. Chúng tôi hay nói chuyện với nhau và thân thiết từ lúc nào không biết. Tôi và anh đều nghĩ chúng ta chỉ là bạn. Những khó khăn, áp lực trong học tập chúng tôi tìm tới nhau như một nơi để giải tỏa.
Tôi ra trường, anh cũng thế. Hai đứa có những lựa chọn và con đường riêng. Tôi vào Nam còn anh lên Sơn La. Một khoảng cách về không gian vô cùng lớn. Chúng tôi vẫn tâm sự, kể cho nhau nghe cuộc sống của nhau. Để khi vui hay buồn đều tìm tới nhau. Tôi thường mơ thấy anh, tôi nghĩ tình bạn của chúng tôi thật đẹp và trong sáng. Tôi nghĩ chắc chẳng bao giờ tôi gặp lại anh nữa. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi chỉ có thể là bạn. Anh thì khác anh nói yêu tôi.
Cuộc sống nghiệt ngã mang mẹ tôi sang một thế giới khác. Thế giới không có tôi. Tôi như cây cỏ may cô đơn và hoang dại. Những ngày tôi sống vật vờ, tôi thực sự rất buồn và sợ hãi. Thú thật là có lần phải đứng trước gương hồi lâu tôi mới nhận ra mình. Cuộc sống trước mắt đang đợi tôi sẽ vô cùng khó khăn khi tôi là chị cả trong gia đình. Tôi còn một cậu em trai đang học lớp 12, nó là niềm an ủi duy nhất tôi có. Trái tim tôi trở nên yếu đuối, anh vẫn lặng lẽ bên tôi. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi chỉ có thể là bạn.
Tôi trở lại Hà Nội tìm hướng đi mới. Sau gần một năm không gặp, anh về Hà Nội thăm tôi. Lần đầu tiên tôi có cảm giác hồi hộp, bối rối. Ngồi sau xe anh, tôi muốn ôm anh thật chặt nhưng…vì xấu hổ nên tôi cố tỏ ra lạnh lùng. Tôi sợ anh yêu tôi sẽ khổ vì tôi nghèo, tôi không có cha, tôi không còn mẹ. Tôi sẽ là gánh nặng của anh. Dù anh nói muốn bên tôi, muốn che chở tôi. Rằng anh sợ một ngày người khác cướp tôi của anh mất. Rồi những ngày sau đó là những ngày nhớ nhung và chờ đợi khi anh quay lại Sơn La. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi chỉ có thể là bạn.
Tôi có một công việc không tốt lắm nhưng tôi có làm ra tiền. Dù những đồng lương đó quá ít ỏi. Hà Nội là nơi gắn kết chúng tôi. Anh về Hà Nội để đi học liên thông. Anh nói không muốn xa tôi. Muốn tìm một công việc để hai đứa gần nhau. Tình yêu trong tôi vỡ òa. Tôi biết tôi đã yêu.
Video đang HOT
Rồi tôi thất nghiệp, không một đồng dính túi. Tôi xin vào làm ở công ty bảo vệ. Ngày đầu tiên tôi đi làm tôi đã khóc tới 3 lần. Và những ngày sau đó với tôi thật khủng khiếp. Những đêm phải thức đêm để trực, những lúc chạnh lòng buồn vì nhớ mẹ, thương em. Anh đã hát cho tôi nghe, anh hát không hay, người ngoài chắc không yêu cầu anh hát lần thứ hai. Với tôi thì khác, tôi cười nhiều hơn. Tôi biết anh đang cố làm cho tôi vui và điều đó an ủi tôi rất nhiều. Khoảng thời gian đó nếu không có anh ở bên không biết tôi sống thế nào. Tôi nghĩ tôi không thể sống thiếu anh.
Anh xuống Hà Nội ôn thi liên thông, bố mẹ anh cắt hết viện trợ. Anh đấu tranh rất nhiều để ở lại Hà Nội. Rồi anh xin được vào làm công nhân điện. Công việc rất vất vả, có những hôm 9h tối anh mới đi làm về. Tôi cũng vừa xin được vào làm kế toán. Mọi sự khởi đầu rất khó khăn. Có những hôm tôi và anh đều không còn một đồng dính túi. Tôi thương anh nhiều bữa dấu tôi nhịn ăn trưa. Có những hôm tôi khóc cả đêm khi biết anh đi bộ mà rộp phồng hết chân. Tôi không ngờ có những lúc cuộc sống tôi lại quá khó khăn đến thế. Cuộc sống quá áp lực, nhưng nó làm chúng tôi biết quý trọng nhau hơn. Tôi cần anh như cần chính trái tim mình. Tình yêu của chúng tôi sẽ còn đối mặt với nhiều chông gai. Nhưng lúc nào tôi cũng có lòng tin chúng tôi là của nhau.
Theo Vietnamnet
Phân vân lấy chồng không môn đăng hộ đối
Chúng em quen nhau được gần một năm. Anh đã tỏ tình với em vài lần nhưng em chưa đồng ý. Vì chưa yêu lần nào nên em không biết yêu là sao nhưng em biết mình có cảm tình với anh ấy, xa anh ấy em thấy nhớ lắm.
2 đứa đều lớn tuổi nên anh ấy muốn em dứt khoát để tính chuyện kết hôn. Vì anh ấy hay đến nhà chở em đi chơi nên mọi người trong nhà đều biết. Ba mẹ em không cấm nhưng cũng không thích anh ấy. Vì học vấn anh ấy thua em, nghề nghiệp cũng không ổn định bằng em, gia đình em là công chức còn gia đình anh ấy làm nông và em gái anh ấy lại bị bệnh Down. Ba mẹ em sợ sau này em khổ và sợ sau này em và anh cưới nhau lỡ sinh con bị bệnh Down nữa.
Em nhận ra mình ngày càng thích anh. Nhưng em lại sợ tính chuyện tương lai vì rất nhiều người phân tích cho em và bảo hãy suy nghĩ kỹ. Mong chuyên gia cho em lời khuyên. (Dong Nhi)
Ảnh minh họa: News.
Trả lời:
Đông Nhi thân mến,
Thật khó có thể định nghĩa một cách rõ ràng và chính xác tình yêu là gì. Rất nhiều nhà tâm lý, nhà thơ, nhà văn, nhà giáo dục đã cố gắng xây dựng nên một định nghĩa thế nào là yêu. Nhưng thật tiếc, định nghĩa "yêu là gì" vẫn còn là một thách thức với tất cả mọi người.
Một nhà thơ từng được mệnh danh là "Ông hoàng của thơ tình" cũng chỉ có thể viết:
"Đố ai định nghĩa được chữ yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Gặp cô em gái xinh xinh ấy
Rồi thương rồi nhớ gọi là yêu".
Tuy nhiên, từ việc "chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì" đến việc "em theo chàng về dinh" là cả một khoảng cách lớn, thậm chí là cả một quyết định khó khăn cho những người trong cuộc.
Khi yêu người ta sống trong thế giới lãng mạn của thương nhớ, của giận hờn. Nhưng khi chung sống với nhau, họ phải đối phó với thực tế trần trụi của cơm áo gạo tiền, của những lo toan hàng ngày mà nếu không có tình yêu đích thực thì khó có thể vượt qua được.
Càng ngày bạn nhận ra mình càng thích anh ấy, đó là một phần biểu hiện bạn đang có cảm tình với anh ấy. Tuy nhiên, để có thể khẳng định rằng bạn có yêu người ấy thực sự hay không còn cần thêm khá nhiều dấu hiệu khác, chẳng hạn luôn có cảm giác muốn được ở bên anh ấy, trong mắt bạn anh ấy thực sự là người bạn cần thiết, anh ấy luôn là người đầu tiên bạn muốn chia sẻ những vui buồn, bạn luôn muốn có những cử chỉ thân thiện và gần gũi với anh ấy...
Khi bạn đã thực sự yêu anh ấy, cảm nhận những phẩm chất đẹp mà anh ấy đang có, cảm thấy anh ấy thật sự có thể là người đồng hành cùng bạn trên đường đời thì tất cả những trở ngại còn lại chỉ là "vấn đề nhỏ" bạn thừa sức vượt qua mà chẳng hề phải băn khoăn suy nghĩ. Không phải tự nhiên ông bà ta nói: "Yêu nhau trăm sự chẳng nề, dù trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng".
Chính vì thế, điều bạn cần xác định là có cảm thấy yêu anh ấy thực sự không? Đó chính là điều kiện quyết định để bạn nhận lời cầu hôn của anh ấy hay từ chối. Với các vấn đề còn lại: sự chênh lệch về học vấn, sự khác biệt giữa hai gia đình trong nghề nghiệp, vấn đề sức khỏe sẽ có phương án giải quyết tốt đẹp khi xuất phát từ hai con tim chung nhịp đập.
Chúc bạn xác định rõ được tình cảm của bạn dành cho anh ấy.
Theo VNE
Bạn gái muốn buông xuôi vì gia đình phản đối Hai đứa tôi yêu nhau luôn bị gia đình phản đối vì không hợp tuổi. Chúng tôi buồn lắm nhưng cô ấy lại tính buông xuôi vì không muốn cãi lại gia đình. Cô ấy bảo người ta gặp nhau bởi chữ duyên, cưới nhau bởi chữ phận. Nhưng tôi nghĩ duyên phận không chỉ là sự ngẫu nhiên mà còn là sự...