Coi nhà vợ bằng cái móng tay nhà mình
Thật không may, từ ngày lấy nhau về, tôi mới phát hiện ra tính nết khó ưa đó của chồng. Đọc câu chuyện &’chán vì chồng không biết cách cư xử’ của bạn, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện của bản thân mình.
Vậy mà, tôi cứ phải gắng chịu, cứ phải gồng mình lên sống cùng chồng suốt những năm tháng qua, không dám oán thán nửa lời. Bởi tôi biết, đó là bản chất ngấm vào máu ăn rồi, không sao có thể thay đổi được. Nếu phản kháng, chỉ có nước là chia tay.
Thật không may, từ ngày lấy nhau về, tôi mới phát hiện ra tính nết khó ưa đó của chồng. Chúng tôi ở riêng, mỗi tuần, chồng đều bảo hai vợ chồng về thăm bố mẹ. Nhà bố mẹ chồng cách nhà chúng tôi khoảng chục km, còn nhà mẹ tôi thì cách tầm 15km. Chuyện con cái hàng tuần về chơi với bố mẹ là chuyện nên làm, đó cũng là cách để gia đình sum vầy, tôi không thắc mắc nhiều. Chỉ là, những lần đầu thì được, nhưng những lần sau đó, tôi cảm thấy khó chịu.
Chúng tôi ở riêng, mỗi tuần, chồng đều bảo hai vợ chồng về thăm bố mẹ. Nhà bố mẹ chồng cách nhà chúng tôi khoảng chục km, còn nhà mẹ tôi thì cách tầm 15km. (ảnh minh họa)
Mỗi lần, chồng phải xách biết bao nhiêu quà hàng về cho bố mẹ. Cứ có tiền tôi giữ, chồng bảo đưa cho vài triệu, nào là mua rượu Tây, nào là mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh cho bố mẹ, nào là sắm đồ đạc…, nói chung là tất cả những thứ gì bố mẹ cần, chồng tôi đều sắm sửa hết. Mỗi tuần chồng đều sắm rất nhiều đồ ăn, rất nhiều hoa quả xịn cho bố mẹ. Tôi nói mua làm gì nhiều thì chồng bảo, nhà còn có anh chị, cháu chắt. Bố mẹ ăn rồi còn cháu chắt ăn cũng vừa. Nhưng tại sao anh chị ở cùng bố mẹ lại không làm chuyện đó, cứ phải là vợ chồng tôi. Thì đã đành là con cái ở xa, có về nhà thì mua quà cho bố mẹ nhưng không thể cứ mua cho bố mẹ biết bao nhiêu là thứ như thế được. Thi thoảng mua cân hoa quả, hay có món gì ngon mua cho bố mẹ là được rồi.
Video đang HOT
Chồng cứ nói vợ chồng làm ăn, thu nhập được nên lo được cho bố mẹ thì lo, gánh bớt cho anh chị. Tôi không phải xấu tính, ki bo, tị nạnh nhưng thú thực, anh chị có sắm được cái gì cho nhà ấy đâu, hay là chỉ là nhà của bố mẹ và anh chị ở đó, còn chúng tôi đã ở riêng, sắm sửa toàn bộ lại còn mua sắm đủ thứ trên đời.
Bức xúc hơn, nhà tôi gần đó nhưng chưa tuần nào chồng chủ động nói là về nhà mẹ vợ chơi. Bố mẹ tôi cũng ở nhà đó, còn nghèo, còn thiếu thốn hơn nhà chồng rất nhiều, vậy mà anh có bao giờ nghĩ phải sắm cho bố mẹ cái gì đâu. Chỉ là mua được cân hoa quả là cùng. Tôi nói thì anh bảo, bố mẹ anh khác, bố mẹ vợ khác. À thì ra là vậy, khác là ở chỗ bố mẹ tôi không phải ruột thị của anh, nên chẳng lý nào anh lại sắm sửa cho nhà người khác cả. Vậy tôi là cái gì trong mắt anh.
Gia đình nhà tôi có biết bao cháu chắt, mà đã bao giờ về anh chủ động nói tôi mua cho các cháu ít quần áo, hay mua quà cáp cho các cháu đâu. Vậy mà, khi tôi mua anh còn nói tôi hoang phí này nọ. Cứ là phải về nhà nội thì phải chu toàn cho trọn bổn phận làm dâu, còn nhà ngoại thì mặc, tôi lo được thì lo, không thì thôi.
Nhưng những năm qua, có góp ý nhiều anh vẫn chứng nào tật ấy. Thôi thì, tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận với nhà chồng. (ảnh minh họa)
Hai nhà khoảng cách chẳng xa nhau là mấy nhưng anh không bao giờ nghĩ tới chuyện thường xuyên về nhà ngoại mà chỉ về nhà nội. Bực mình, từ lâu lắm rồi, tuần nào anh về nhà nội bảo tôi về, tôi nhất định không đồng ý. Tôi nói nhà tôi có việc, phải về cùng với bố mẹ, anh không đi thì tôi đi một mình. Thế là, cứ thành thông lệ, dường như tôi về nhà tôi, anh về nhà anh mỗi dịp cuối tuần. Xa xôi thì không nói làm gì, đằng này gần ngay trước mắt.
Tết nhất, anh cũng nói tôi đi sắm sửa cho bố mẹ chồng, vì bố mẹ già rồi không tiện đi mua sắm, trang trí nhà cửa. Thiết nghĩ, chuyện đó có anh chị anh lo, anh việc gì phải nhúng tay vào. Tôi chẳng làm vì lại thấy thương bố mẹ mình. Thật ra, tính cách cư xử của anh đã khiến tình cảm hai bên nội ngoại rạn nứt. Có thể, tôi không cầu toàn, không yêu cầu anh phải công bằng mọi thứ với nhà nội, nhà ngoại. Vì phận làm dâu khác làm rể. Nhưng chí ít, anh cũng đừng quá thiên vị như thế, giống như đang coi thường nhà vợ, khiến người làm con như tôi cảm thấy bức xúc vô cùng.
Nhưng những năm qua, có góp ý nhiều anh vẫn chứng nào tật ấy. Thôi thì, tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận với nhà chồng. Còn phần gia đình tôi, tôi sẽ tự quyết định và tự chăm sóc bố mẹ cho chu đáo, tròn bổn phận của người con gái đi lấy chồng.
Theo VNE
Chuyện xúc động về mẹ vợ
Sau khi hỏi thăm gia cảnh và dự định tương lai của chúng con, mẹ bảo: "Con có ý định cưới con gái bác thì phải hiểu rõ về nó.
Con vẫn nhớ như in ngày con theo người yêu về ra mắt mẹ. Sau khi hỏi thăm gia cảnh và dự định tương lai của chúng con, mẹ bảo: "Con có ý định cưới con gái bác thì phải hiểu rõ về nó.
Con gái bác đã một lần lầm lỡ. Bây giờ biết sự thật, con muốn chia tay với nó gia đình bác cũng không trách. Còn ngược lại, con phải suy nghĩ cho kỹ. Bắt đầu cuộc sống vợ chồng là bắt đầu giong thuyền ra khơi. Lúc sóng yên gió lặng thì không sao, còn khi bão tố nổi lên, vợ chồng phải bền lòng chặt dạ, yêu thương nhau, tin tưởng lẫn nhau mới có thể dìu nhau vượt qua cơn bão đời". Cảm giác đầu tiên của con về mẹ khi đó là lòng cảm phục và kính nể dâng trào.
Mẹ tự nhận là người ít học, nhưng con luôn tìm thấy ở mẹ những bài học làm người sâu sắc. Nhớ có lần đơn hàng gấp, công nhân mỏi mệt nên để lỗi một số hàng, muốn sửa cũng không kịp. Mọi người bàn nhau nên trộn lẫn trong lô hàng đạt chuẩn, chắc không ai phát hiện, còn hơn là lỗ vốn. Biết chuyện, mẹ bảo con: "Làm được bao nhiêu thì giao bấy nhiêu rồi bồi thường cho người ta. Chữ tín đã mất, con đừng nghĩ chỉ mất một đối tác. Một đồn ra mười, con sẽ mất cả cơ nghiệp". Mọi người trù trừ mãi, nhưng con thì quyết làm theo ý mẹ. Nhờ vậy mà con đã giữ được khách hàng ấy tới bây giờ.
Mọi người trù trừ mãi, nhưng con thì quyết làm theo ý mẹ. Nhờ vậy mà con đã giữ được khách hàng ấy tới bây giờ. (ảnh minh họa)
Trong số đối tác của công ty con, có một phụ nữ rất giỏi. Dù đã có gia đình, nhưng tình cảm của cô ấy dành cho con khá đặc biệt. Con muốn giữ mối làm ăn lâu dài nên đã lửng lơ con cá vàng với cô ấy. Chỉ vài lần tình cờ nhìn cách con tiếp chuyện với cô ấy, mẹ đã nhìn ra vấn đề. Mẹ bảo: "Đối xử với ai cũng phải chân thành con à. Con cứ thành thực nói rõ tình cảm với cô ấy. Nếu là người biết nghĩ, cô ấy sẽ càng cảm phục con. Còn ngược lại, con có mất mấy đơn hàng lớn của cô ấy cũng không sao, còn hơn là tan cửa nát nhà. Chồng con cô ấy biết được, cô ấy cũng sẽ khổ, những đứa trẻ vô tội sẽ bị liên lụy...". Nhiều lúc con hoảng hốt khi nhận ra mình thật nông nổi, chủ quan. Nếu không có mẹ nhắc nhở, có lẽ con đã phạm rất nhiều sai lầm.
Mỗi lần vợ chồng con cãi nhau, vợ con luôn hờn dỗi: "Em về nhờ mẹ phân xử". Con không chút lo lắng khi vợ xách túi ra đi, vì con biết mẹ sẽ không bênh vực con gái, mẹ chỉ đứng về phía lẽ phải. Có mẹ ở bên, con luôn yên tâm rằng mọi việc sẽ rất suôn sẻ, tốt đẹp.
Mừng sinh nhật mẹ, chị Hai bảo sẽ tặng mẹ tấm vé đi du lịch, vợ con thì mua cho mẹ chiếc vòng cẩm thạch kiểu cổ. Riêng con, chỉ lẳng lặng đặt trước hành lang phòng ngủ của mẹ hồ cá nhỏ, bên cạnh có mấy dây trầu quấn quít quanh cây kiểng bonsai. Nhìn thấy món quà của con, mắt mẹ rưng rưng. Mẹ thầm thì: "Cám ơn con đã mang một góc quê nhà của mẹ về đây. Con thật hiểu ý của mẹ". Con luôn làm theo lời dạy của mẹ, "đối xử với ai cũng phải thật lòng".
Theo Eva
Mẹ chồng đuổi về vì tôi sinh con gái đầu lòng Ngày nào mẹ cũng nói bóng gió về chuyện phải sinh cháu trai đầu lòng, vì con trai của mẹ là con trưởng, lại là trưởng họ. Gây áp lực bắt sinh con trai Ngày nào mẹ cũng nói bóng gió về chuyện phải sinh cháu trai đầu lòng, vì con trai của mẹ là con trưởng lại là trưởng họ. Tôi mệt...