Cỗ xe tam khuyển và cuộc đời buồn của người đàn bà nghèo
Ở Tây Ninh có một người phụ nữ nghèo đã gần 80 tuổi dùng 3 con chó của mình làm công cụ kéo xe vận chuyển đồ đạc, hàng hóa. Sáng kiến độc nhất vô nhị của bà được người dân trong vùng gọi vui là “cô xe tam khuyển”.
Cô xe tam khuyển – một sáng kiến lạ lùng
Trong một dịp tình cờ về bến nước Trung Dân thuộc xã Phước Vinh, huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh, chúng tôi bắt gặp một cảnh tượng rất thú vị: Ba con chó đang kéo 1 cỗ xe làm bằng nhựa PVC, trên đó có 2 bao lúa, chạy trên cặp bánh xe đạp, đang bon bon trên đường. Phía sau cỗ xe kéo kỳ lạ là một người đàn bà đã gần 80 tuổi gò lưng đạp xe theo. Cỗ xe lạ lùng này giống như những cỗ xe ngựa ở các tỉnh miền Tây trước năm 1975 nhưng nó đặc biệt hơn bởi không phải ngựa kéo mà là chó kéo. Xe này chỉ chuyên chở những bao hàng.
Cỗ xe tam khuyển độc đáo của dì Tư Mỹ
Cô xe chó kéo này do bà Cao Thị Mỹ, hay còn gọi là dì Tư Mỹ, nghĩ ra để giúp bà chuyên chở những bao lúa, gạo từ 40-50 kg mà với sức của một người gần 80 tuổi như bà không thể làm được.
“Sức tui yếu rồi không trông cậy được vào ai nữa nên phải tự lo cho mình. Có mấy con chó làm gia tài nên tui dùng nó để giúp tui trong công việc ấy mà chứ không nghĩ ngợi gì sâu xa cả…”, vừa hút điếu thuốc lá bà Tư Mỹ bắt đầu kể về cơ duyên chế ra chiếc xe kéo lạ lùng này.
Trong một lần tình cờ xem ké truyền hình ở nhà hàng xóm, bà Tư Mỹ thấy cảnh những con chó kéo xe trượt tuyết ở vùng ven Bắc Cực xa xôi rất tiện lợi nên chợt nghĩ đến việc dạy cho đàn chó của bà kéo xe. Bà đến những cửa hàng bán vật liệu xây dựng mua ít ống nhựa PVC rồi xin bánh xe đạp cỡ nhỏ mà chủ tiệm sửa không dùng. Về nhà, bà Tư Mỹ hì hục, cưa đục, lắp ráp để tạo một cái cỗ xe cho bầy chó kéo đi.
“Chừng mười ngày thì cỗ xe tự chế hoàn thành. Có 2 con chó nhỏ là Cơ và Rô nên bà buộc luôn cả 2 con vào xe, tập cho chúng cách kéo cỗ xe này. Lúc đầu, cỗ xe vận hành không như ý muốn vì 2 con chó vốn trái tính nết cũng như hoạt động nên chưa quen với công việc quá mới mẻ. Mất nửa năm kiên trì dạy dỗ, bà Tư Mỹ mới tạo được một cỗ xe chó kéo ưng ý và gọi nó bằng một cái tên khá mỹ miều: cỗ xe Tam Khuyển.
Sáng chế ra cỗ xe kéo lạ lùng, bà Mỹ đem vào ứng dụng trong cuộc sống. Những chú chó giúp bà chở lúa môi khi bà đạp xe đi mót lúa.
Cỗ xe tam khuyển và lễ noel của người cháu
“Tui thấy lạ quá chừng là lạ. Mấy con chó chạy bon bon trên đường kéo chiếc xe chở đồ đi mà tôi ngỡ mình lạc vô xứ thần tiên nào trong truyện cổ tích ấy. Mấy con chó nó cũng khỏe thật”, ông Hai Minh, một lão nông ở Châu Thành hóm hỉnh nói.
Video đang HOT
“Chó của tui là giống chó địa phương thường được gọi bằng cái tên con Vàng con Mực ấy. Tuy chúng nhỏ con nhưng mà kéo khoẻ lắm. Có những lần, lúa, khoai chất lên xe tới 70, 80 kg mà chúng vẫn chạy băng băng. Tui đạp xe đi theo mà không kịp”, bà Mỹ kê.
Thương lũ chó, bà ít khi chất nặng lên xe mà thường chỉ giới hạn từ 50kg trở xuống. Cũng nhờ cỗ xe chó kéo độc đáo mà các nông sản mót được của bà Mỹ, dù chẳng phải loại tốt, luôn nhanh chóng được người ta xúm lại mua hết. Không chỉ ở Phước Vinh, bà Mỹ còn đưa cỗ xe chó kéo cùng mình đi làm ăn xa trong cả huyện Châu Thành, rồi lên thị xã Tây Ninh, Tân Biên, tới tận cửa khẩu Xa Mát.
Cuộc đời buôn của người chủ xe
Có cái tên “Mỹ” nhưng cuộc đời bà không đẹp như tên gọi. Sinh ra trên mảnh đất Tây Ninh với cái nắng, cái nóng thiêu đốt tấm lưng những nông dân quanh năm làm ăn chân chất nên gia tài đến cuối đời của người đàn bà này giờ chỉ có chiếc thuyền và đàn chó 6 con.
Nói bà không có gì cũng không đúng bởi bà có 5 người con gái nhưng trót sinh ra trong phận nhà nghèo nên cuộc đời 5 đứa con cũng không khá hơn bà. Họ sinh con rồi cặm cụi lo cho gia đình và nhà chồng nên việc giúp đỡ, báo hiếu cho mẹ của mấy chị em không được đều đặn. Bà cũng chẳng trách những đứa con mình vì hơn ai hết với thiên chức người mẹ, người phụ nữ khiến bà hiểu cảnh ngộ mà một phần bà đã đi qua trong cuộc đời.
Bà cũng đã từng có một căn nhà và một anh con trai. Tính anh hiền như chính những người nông dân chất phác vùng quê nghèo nhưng có lẽ do cái duyên số của bà không được ở căn nhà tươm tất nên sau khi ngôi nhà mới xây chưa được một năm bà đã phải bán đi để lo ma chay cho đứa con trai “cầu tự” chẳng may qua đời vì tai nạn giao thông.
Giờ đây, một cục đất chọi chim cũng không có, bà Mỹ phải ở trên một chiếc thuyền sát bờ sông. Công việc của bà Mỹ là chuyên chở những bao gạo, bao thóc và đồ đạc từ ngoài chợ qua thuyền rồi đưa về các thôn xóm ở những nơi trong cùng ngõ hẻm ở Phước Vinh và các vùng phụ cận…
Dì Tư yêu thương những con chó của mình như Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao
Chồng mất sớm, đứa con trai để bà nương nhờ tuổi xế bóng cũng không còn nên tài sản lớn nhất của bà Tư Mỹ là một đàn chó 6 con với những cái tên lạ: Rô, Ta, Xì, Mát, Mát xa… Những con chó vừa là tài sản, vừa là bạn đồng thời như những đồng nghiệp của bà trong những chuyến hàng xuôi ngược khắp vùng biên giới của tỉnh Tây Ninh…
Bầy chó giờ đây là tất cả với bà… Thế nhưng bọn trộm chó cứ lấy đi dần những con chó tình nghĩa của bà. Mỗi con chó mất đi lại lấy của bà không ít nước mắt bởi lâu nay bà cứ mặc định chúng như những đứa con thân thương của mình…
Bà vừa xin về những con chó mới, những chú chó này rồi sẽ thay những con Rô, con Cơ, con Mát kéo cỗ xe cuộc đời buôn của bà…
Theo Dantri
Liệt sĩ trở về và hành trình lưu lạc ly kỳ suốt 40 năm
Người liệt sĩ ấy đã được ghi danh trên bia tưởng niệm Tổ quốc ghi công và có mộ phần bên cạnh hàng trăm liệt sĩ khác suốt 40 năm nay. Khi chỉ còn 23 ngày nữa là đến cái giỗ thứ 40 của ông thì ông bât ngờ trở về...
Quên hết mọi thứ, trừ chiến tranh
Tôi tìm về thôn Tự Tiên, xã Tiên Minh - một xã giàu truyền thống cách mạng nhưng thuộc diện "nghèo có số" của huyện Tiên Lãng, Hải Phòng - vào một buổi trưa muộn của tháng 6 vụ gặt. Câu chuyện về liệt sĩ Phan Hữu Được trở về sau 40 năm được làm giô xôn xao ngôi làng nhỏ. Có người bảo may mắn quá, hạnh phúc quá, ông ấy vẫn còn sống để mà trở về với quê hương! Có người lại lắc đầu chua chát: về mà lúc tỉnh lúc điên, về mà không còn cha mẹ, anh em ruột thịt, về mà chẳng có lấy một đồng nuôi thân, một mảnh đất cố cắm...
Câu chuyện xưa về việc đổi họ, "trả vợ", ăn vạ nhà xã đội để được đi bộ đội của ông Được vẫn còn được các cụ già trong làng kể suốt đến ngày nay.
Ông Được bên di ảnh của chính mình, vân được thờ trên ban thờ suôt 40 năm nay
Hồi đó, Phan Hữu Được là con út trong một gia đình có hai anh em trai, bố là liệt sĩ chống Pháp; anh trai đang tham gia kháng chiến chống Mỹ ở chiến trường miền Nam. Chàng thanh niên Được nằm trong diện miễn nghĩa vụ quân sự đặc biệt của địa phương. Mặc dù lúc đó đã có một người vợ sắp cưới rất xinh đẹp tên Lý ở huyện bên, nhưng với mong muốn được cống hiến cho cuộc chiến bảo vệ dân tộc, chàng trai ây đã mang lễ tạ tội với Lý rồi làm đơn tình nguyên nhập ngũ. Tất nhiên đơn của Được không được lãnh đạo huyện đội Tiên Lãng chấp nhận.
Được nghĩ ra cách đôi tên họ, năm sinh từ Phan Hữu Được (1949) thành Phạm Văn Được (1952) để tráo hồ sơ. Được còn dẫn theo người cháu 10 tuôi đến ở lì nhà ông Hồng, xã đội trưởng bấy giờ, làm đủ các việc từ xay lúa, giã gạo... chỉ đê ông Hồng có thời gian nghe Được trình bày nguyện vọng và ký đơn, thuận cho đi chiến đấu.
Người cháu 10 tuôi ây là anh Phan Hữu Lợi - cháu gọi ông Được bằng chú ruột. Chúng tôi đên nhà anh Lợi để tìm gặp người "liệt sĩ" trở về. Thấy người lạ, ông cụ gân 70 tuổi, gầy đen, đứng dậy nhưng không nhìn cũng không cười, tập tễnh bước đi. Ông Được chỉ kể về chiến tranh, bắt đầu từ thời điểm nhập ngũ. Những câu chuyện rời rạc, ngắt quãng, cùng với sự hỗ trợ ghép nối thông tin tích cực của người thân, chúng tôi mới hình dung được phần nào câu chuyện.
Theo đó, năm 1967 ông đi thanh niên xung phong, tháng 12/1970 nhập ngũ vào Đại đội 4 Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 5, Sư đoàn 350 đóng quân ở huyện Thủy Nguyên (Hải Phòng). Sau đó ông tham gia đường dây 559 (vận chuyển lương thực, vũ khí vào miền Nam theo đường Hồ Chí Minh). Có thể từ năm 1972, ông chuyển sang một đơn vị có phiên hiệu 360 với nhiệm vụ lái tàu chở vũ khí từ phía Campuchia vào Nam theo đường sông Mê Kông.
Giọt nước mắt sau 40 năm trở lại quê hương
Ông Được kể: "Chúng tôi bị oánh liên tục, nhiều lần bị thương nhưng sau đó ai sống sót lại nhận nhiệm vụ tiếp. Nhưng đến mùa khô năm 1973, khi tôi điều khiển tàu số 047 chạy qua tỉnh Công Pông Chàm của Campuchia thì bị địch dội bom. Tàu chìm. 3 người chúng tôi bị hất xuống sông sâu". Sau đó ông trôi dạt vào bờ, được một Việt kiều tên Hiệu cứu sống. Nhưng với hàng chục vết thương từ đầu tới chân, ông bắt đầu một cuộc sống khác, cuộc sống lang thang trong vô thức.
Lang thang kiếm sống trong những giấc mơ quá khứ nhá nhem
Sau giải phóng, ông Hiệu đã gửi ông Được về lại miền Nam Việt Nam để hy vọng có người giúp ông tìm lại gia đình.
Nhưng oái ăm thay ông chẳng nhớ gì ngoài những ngày tháng sống ở nhà ông Hiệu bên nước bạn. Ông thành kẻ lang thang nhưng chưa bao giờ ông đi xin hay đi cướp. Với cơ thể không còn lành lặn, bước đi cao thấp giữa đô thành, ông trở thành kẻ cô đơn lang thang khắp ngõ chợ ở tuổi 26. Bất cứ ai có việc ông đều xin làm, làm không lấy tiền, chỉ đê xin một bữa cơm no. Ông cứ đi trong vô định rồi dạt mãi xuống tận nông trường cao su Samat thuộc tỉnh Tây Ninh.
Tại đây ông được người dân chợ Tân Biên cho làm công việc quét rác hàng ngày. Đây là quãng thời gian ông thường xuyên được ăn. Nhưng sau đó vết thương ở chân tái phát, không thể lê đi nổi nữa, ông Được lại phải trở về với những ngày đói khổ, lang thang, lay lắt.
Ông Được bên 2 người cháu trai
Trong một đêm mưa rét, bắt gặp ông co ro nơi vệ đường, ông Đào, một công nhân của nông trường cao su Samat nhân từ đã đón về nhà thuốc thang và nhận làm em kết nghĩa. Đó là năm 2000, ông Được bước sang tuổi 51.
Từ đó cứ đến mùa lấy mủ cao su, ông Được theo Tài - con trai ông Đào - sang Campuchia làm công nhân. Công việc của một công nhân thời vụ trên đất người đã vắt cạn sức lực người lính già. Rồi trong những ngày dài đau ốm triền miên, ông nói lặp đi lặp lại trong cơn mê: "Tôi là em ông Cầu ở Tiên Lãng, Hải Phòng". Từ câu nói ây, anh Tài đã thông qua nhiều người quen liên lạc được với anh Phan Xuân Biên ở Bộ Tư lệnh Hải quân, quê Tiên Lãng, nhờ tìm kiếm người thân của ông chú kết nghĩa bất hạnh.
Ngày 9/3/2013, anh Phan Hữu Lợi đang dự môt đám cưới thì nghe ông Cứ (bố anh Biên) gọi: "Lợi ơi về giết lợn ăn mừng đi, ông chú liệt sĩ của mày vân còn sống!".
Ông Được bên phân mô của chính mình
Anh Lợi kể: "Ngay lập tức tôi tìm cách liên lạc với Biên và Tài. Đêm ấy, từ rừng cao su ngút gió bên đất bạn, anh Lợi chỉ nhận được câu nói thờ ơ: "Tôi tên Được, em ông Cầu ở Tiên Lãng. Thôi nhé, tôi đi ngủ, mai nói tiếp". Cả đêm đấy anh Lợi cùng em trai là Phan Hữu Lộc thức trắng. Những nén nhang hai anh em thay nhau đốt liên tục lên bàn thờ, nơi có di ảnh của người chú duy nhất đã nhận báo tử từ 40 năm trước. Đúng 6 giờ sáng hôm sau, anh Lợi lại gọi cho Tài để gặp ông Được. Anh bình tĩnh gợi lại những hình ảnh xưa trong ký ức gia đình. Đến lúc anh gần như đã tuyệt vọng thì bỗng đầu dây bên kia ông Được thốt lên: "Tôi có 2 đứa cháu gái tên là Sưu và Ước. Chúng có mái tóc dài xinh lắm". Vỡ òa trong sung sướng bởi hai người ông vừa nhắc đó chính 2 chị ruột của anh, một thời nổi tiếng khắp vùng vì có mái tóc dài như suối.
Anh Lợi vội chạy đi vay tạm ít tiền nhảy xe vào Nam. Ở bên kia đất nước Campuchia, anh Tài cũng thu xếp gửi ông Được về lại bến xe An Sương, thành phố Hồ Chí Minh. Một cháu ruột từ Bắc vào Nam đi tìm lại ông chú với biết bao kính trọng, thương nhớ. Một già từ bên kia sông Mê Kông trở lại mà chẳng hiểu đi đâu, gặp ai và để làm gì...
(Còn tiêp)
Theo Dantri
Mang hơi ấm cho thương bệnh binh dịp Xuân về Hôm nay, báo Người Hà Nội phối hợp cùng Cty CP đầu tư Vũng tầu SVA và Cty CP đầu tư phát triển xây dựng Việt Nam đã đến thăm và trao quà từ thiện cho Trung tâm điều dưỡng thương bệnh binh Duy Tiên, Hà Nam. Đại diện báo Người Hà Nội cho biết, chương trình nằm trong khuôn khổ chương trình...