Có với anh hai đứa con nhưng tôi vẫn là vợ hờ
Danh chính ngôn thuận thì tôi vẫn chỉ là mẹ của các con anh chứ không phải là vợ anh.
Chúng tôi quen nhau khi anh vừa chia tay người yêu cũ được hơn một tháng. Hôm ấy là sinh nhật của cô bạn làm chung công ty với tôi, vì thấy anh cứ buồn bã, chán nản mãi nên cậu em họ anh cũng là bạn thân của chủ nhân buổi sinh nhật rủ anh đi cùng.
Suốt buổi sinh nhật, trong khi mọi người vui vẻ trò chuyện, hát hò thì anh thu mình ngồi một góc, đến khi cậu em đăng ký bài hát rồi dứt khoát lôi bằng được anh lên hát, anh mới miễn cưỡng đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng lại chọn một bài hát khá buồn.
Thái độ hơi lạc lõng của anh trong buổi tiệc, cộng với phần “quà mừng” chẳng giống ai khiến tôi chú ý tới anh và chủ động tới bắt chuyện khi anh kết thúc bài hát và trở về chỗ ngồi.
Anh có gương mặt khá điển trai, giọng nói ấm và đôi mắt rất sáng dù vẫn phảng phất nét buồn. Khi tiệc tan, anh xin số điện thoại của tôi và hẹn dịp gặp lại.
Chưa đầy một tuần sau, anh điện thoại cho tôi, rủ đi uống cà phê cùng anh. Đang rảnh rỗi vì ngày cuối tuần chẳng biết đi đâu, làm gì (tôi ở trọ để đi làm vì quê nhà cách nơi làm việc đến hơn 200km), tôi vui vẻ nhận lời anh ngay và đọc cho anh địa chỉ phòng trọ.
Anh hỏi tôi thích uống cà phê ở quán đông đúc, ồn ào, quán máy lạnh hay cà phê thiên nhiên, tôi bảo thích đi nơi nào xa xa, có đồng có ruộng thì càng tốt.
Anh cười (nụ cười đầu tiên từ khi chúng tôi quen nhau), bảo anh cũng có sở thích như vậy. Thế là dù chỉ uống có một cốc cà phê đen, một ly hoa quả dầm nhưng chúng tôi đã chạy xe đến hơn 30km để đến một quán cà phê vườn nằm bên bờ sông cực kỳ thơ mộng.
Anh đã kể cho tôi nghe về mối tình đầu vừa tan vỡ của anh, về cô người yêu đã phũ phàng dứt tình để đi theo tiếng gọi của đồng tiền phía trời Tây.
Tôi buồn và tủi thân vì điều này lắm nhưng không biết phải mở lời với anh như thế nào (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh nói anh không trách, không hận cô ấy, nhưng anh đau và không còn niềm tin vào hai chữ “tình yêu” nữa. Đồng cảm và chia sẻ với anh, tôi cũng kể cho anh nghe về cuộc sống nghèo khó của mình từ thuở ấu thơ đến giờ, về miền quê thừa thãi nắng mưa nhưng nhọc nhằn, vất vả, về ước mơ được học đại học bị cắt ngang để học trung cấp rồi nhanh chóng ra trường kiếm việc làm, vừa nuôi thân vừa đỡ đần bố mẹ ở quê nuôi hai đứa em.
Sau lần cà phê ấy, chúng tôi thường xuyên nhắn tin và điện thoại cho nhau, những buổi đi chơi chung cũng nhiều hơn và sau gần ba tháng quen nhau thì anh dọn về phòng trọ ở cùng tôi.
Một vài lần, anh đi cùng tôi về quê chơi, thăm gia đình, họ hàng. Ai cũng khen tôi tốt số yêu được trai thành phố, lại có công ăn việc làm đàng hoàng và hỏi chúng tôi khi nào thì tổ chức đám cưới.
Nghe những câu hỏi ấy, anh chỉ cười, không trả lời. Anh cũng đưa tôi về nhà chơi mấy lần và giới thiệu với bố mẹ anh tôi là bạn chơi cùng trong nhóm.
Thế rồi tôi có thai, tôi vừa hồi hộp, vừa lo lắng xen chút mừng rỡ báo tin cho anh. Tâm trạng tôi rất khó tả bởi thực lòng dù sống chung cùng nhau gần một năm, nhưng anh chưa hề nói lời yêu đối với tôi.
Nghe tôi thông báo, anh chỉ nói vỏn vẹn “có thai thì đẻ, em cứ yên tâm” mà chẳng hề nói gì với tôi về chuyện sẽ ra mắt hai gia đình như thế nào.
Bố mẹ biết tin, vội vã bắt xe ra ngay, anh chẳng hề trốn tránh trách nhiệm, ngồi thưa chuyện với bố mẹ tôi đàng hoàng và hứa sẽ lo chu toàn cho mẹ con tôi. Thế nhưng điều bố mẹ tôi quan tâm nhất là đám cưới thì anh lại tuyệt nhiên không hề nhắc đến.
Mẹ tôi chỉ biết khóc vì “con dại” và khuyên tôi cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Chúng tôi cứ sống kiểu già nhân ngãi, non vợ chồng thế đến khi con trai đầu lòng được hơn hai tuổi thì tôi sinh tiếp bé gái thứ hai. Dù thỉnh thoảng anh cũng đưa con về thăm ông bà nội, hoặc cả nhà chúng tôi vẫn về quê thăm ông bà ngoại nhưng danh chính ngôn thuận thì tôi vẫn chỉ là mẹ của các con anh chứ không phải là vợ anh.
Nhiều lúc tôi buồn và tủi thân vì điều này lắm nhưng không biết phải mở lời với anh như thế nào. Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.
Theo 24h
Tủi thân kiếp làm vợ trong... bóng tối
Chính tôi chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?
Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con...
Tôi ly hôn chồng đã được hơn 10 năm, khi mới 23 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ và còn đủ thời gian để có thể tính tới chuyện đi bước nữa, tạo dựng một cuộc sống gia đình mới.
Thế nhưng vì thương con trai mới có 14 tháng, cứ nghĩ đến việc lập gia đình sẽ phải sinh con nữa, con trai tôi vì thế đã thiệt thòi sẽ càng thiệt thòi hơn nên tôi cố gắng "quên mình", tự động viên sẽ nuôi con một mình.
Thời gian dần trôi cùng những vất vả, khó khăn của cảnh một mẹ một con. Ngoài ông bà ngoại và vợ chồng cậu em trai thỉnh thoảng giúp đỡ, hỗ trợ, còn lại một mình tôi xoay như chong chóng với công việc ở công ty, cho con đi nhà trẻ và chăm sóc con lúc đau ốm.
Việc ở nhà thì từ cái bóng đèn bị cháy, cái đinh mắc màn bị rơi, cánh cửa tủ lệch bản lề bị sệ xuống không thể đóng được...cái gì làm được thì tự làm, cái gì không thì tôi gọi thợ vào sửa... Mãi rồi cũng thành quen, cũng thấy ổn hơn với cảnh nhà chẳng có đàn ông trụ cột.
Rồi tôi cũng có bạn trai, một chàng "trai tân" đúng nghĩa dù anh hơn tôi một tuổi. Yêu nhau gần hai năm thì anh bàn với tôi chuyện cưới xin. Tôi ngần ngại nói đến việc mình không muốn lập gia đình, anh đùng đùng nổi giận cho rằng tôi "lợi dụng" anh để chơi trò chơi tình ái và ra đi không một lời từ biệt.
Dù bụng bảo dạ sẽ không yêu người chưa lập gia đình nữa, nhưng người đàn ông thứ hai của tôi lại là một trai tân.
Anh yêu tôi thực sự và cũng muốn chúng tôi tổ chức đám cưới, chỉ với một điều kiện duy nhất là tôi gửi con về nhờ ông bà ngoại nuôi giúp.
Tôi không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ (Ảnh minh họa)
Điều kiện này là không thể đối với tôi nên chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau.
Dứt khoát không chọn trai tân nữa nên tôi từ chối tất cả những cơ hội của những anh chàng này. Trớ trêu, tôi không gặp được một người đàn ông độc thân mà lại yêu một người đàn ông đã có vợ và hai con.
Anh chu đáo, chăm sóc mẹ con tôi từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà, con tôi cũng yêu quý anh lắm nên đôi lúc dù có suy nghĩ đến chuyện "chồng chung", tôi cũng tặc lưỡi tự an ủi mình rằng hoàn cảnh như tôi bây giờ không còn là điều gì quá đặc biệt nữa.
Thế nhưng dù đã "xác định", tôi vẫn không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ.
Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con...
Ngoài những lúc như thế thì một đôi lần, chúng tôi đi cùng nhau ngoài đường phố. Dù đi chung xe hay mỗi người một xe, thì chúng tôi luôn ở cảnh như hai người dưng.
Nhiều lúc nhìn một vài đôi tay trong tay hay ôm eo nhau trên đường, tôi chạnh lòng và khát khao vô cùng một vòng tay ôm "danh chính ngôn thuận" như thế.
Biết thân biết phận nên tôi cũng hạn chế vô cùng chuyện gọi điện thoại và nhắn tin cho anh khi anh đang ở "vùng cấm bay". Thế nhưng hôm đó tôi đi công tác, vì quên nên cầm cả hai chùm chìa khóa nhà của hai mẹ con theo. Con tôi đi học về không có chìa khóa mở cửa vào nhà, trời thì mưa như trút nước. Vội vàng gọi cho anh để nhờ anh cầm chìa khóa sang mở cửa cho con (anh cũng có một chùm chìa khóa nhà tôi), chuông vừa đổ được một hồi, thấy anh tắt bụp điện thoại.
Tối muộn, mới thấy anh điện thoại lại, nói khi ấy anh đang chở vợ đi công việc nên không tiện nghe máy. Tôi chẳng trách gì anh cả, chỉ thấy lòng xót nghẹn.
May mắn con tôi được nhà hàng xóm đưa vào nhà, cho ăn uống rồi còn chở về nhà bà ngoại để cháu tắm rửa và có quần áo hôm sau còn đi học.
Cả đêm ấy tôi không thể chợp mắt. Tôi đã có cơ hội để làm vợ đàng hoàng nhưng chính tôi chọn cách từ chối. Và cũng chính tôi, chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?
Theo 24h
Hết yêu rồi xin đừng làm bạn anh nhé Tình yêu của em lớn đến mức khiến em đủ can đảm rời xa anh để giữ gìn trọn vẹn những kỉ niệm. Em và anh - hai con người, hai tính cách, hai cuộc sống... quá khác biệt để có thể gắn bó với nhau đến hết cuộc đời. Thà rằng anh từ chối em, rời xa em, biến mất khỏi cuộc...